Chương 9: Tìm Được
Hai người nhanh chóng bước đi về phía thành tây, khu này khác hẳn với chỗ lý phong ở, đều là khu nhà của người nghèo, tìm không ra được ngôi nhà nào trông sáng sủa.
Trời đều đã tối, cơ hồ chỉ cần một tiếng nữa thôi là giơ tay ra cũng không thấy gì.
vì trời đã tối nên rất nhiều người đang hướng về nhà của mình, lúc này Lý Phong nhìn thấy một bác gái hình như đi làm đồng về, dưới chân vẫn là bùn đất, chắc hẳn là người ở khu tây.
ánh mắt hắn sáng lên, vội vàng chạy ra chắn lại đường của bà ta.
người này đang chậm rãi đi về sau một ngày mệt mỏi, đột nhiên bị một người chặn lại, khuôn mặt hiếu kỳ.
còn chưa kịp mở miệng, Lý Phong đã nói trước.
"A di, cho cháu hỏi, nhà của Ngô lão bá ở chỗ nào ạ.?"
Nghe hắn nói không đầu không đuôi, người phụ nữ liền nhíu mày.
"lão bá họ Ngô?... cậu muốn tìm nhà lão Ngô Minh Đức.?
mặc dù không biết lão Ngô tên là gì nhưng Lý Phong vẫn cố mà trả lời.
"dạ, là lão Ngô có đứa con tầm ba mươi tuổi ấy ạ, nghe nói ông ấy hôm qua bị ngã ngất đi, nên cháu muốn đến thăm."
Người đàn ba nghe Lý Phong nói vậy, buồn phiền mà lắc đầu nói.
"Vậy thì cậu đến muộn rồi, nghe nói buổi trưa ông ta tắt thở rồi, tầm chiều tôi đi làm đồng còn thấy người ta mang ông ta đi ra nghĩa trang ngoài thành a."
Lý Phong nghe vậy giật mình, vội vàng hỏi.
"Vậy cho cháu hỏi nghĩa trang ngoài thành có gần không ạ.?"
"Cậu ra khỏi công thành, đi về phía đông khoảng một dặm là đến." người phụ nữ chỉ về phía cổng thành nói.
Lão đạo sĩ nghe được, liền gật đầu nhanh chóng lôi theo Lý Phong, làm hắn còn chưa kịp nói lời cảm ơn người ta.
Hai người chạy nhanh về phía cổng thành.
Lúc này Lý Phong hiếu kỳ nhìn lão đạo sĩ, khó hiểu vì sao ông ta lại vội vã như vậy liền nói.
"Đạo trưởng, sao lại phải vội vã như vậy a, n·gười c·hết để ở đâu chúng ta cũng đã biết rồi."
Nghe thấy vậy, sắc mặt của ông ta âm trầm nhìn Lý Phong nói.
"Cậu không biết, người này sau khi c·hết oán khí quá nặng, nếu mà ông ta trở thành cương thi, lúc này nếu còn nằm trong quan tài sẽ là hắc cương có thể dùng pháp bảo để tiêu diệt, nhưng chỉ sau mấy hơi thở toàn thân đổi ra lông trắng thì thành bạch cương toàn thân như luyện qua ngạnh công, thủy hỏa bất xâm binh khí khó phá, ngay cả ta cũng không có cách giải quyết a."
"Nếu cương thi g·iết người mang oán khí xong thì sẽ thế nào." Lý Phong lo lắng hỏi.
"theo ta tính toán, người này sau khi g·iết sạch người có oán khí thì sẽ hóa bạch cương, sẽ còn tiến hóa lên tử cương, đến lúc đó thì thảm rồi, tử cương đi mây về gió hành tung bất định điên cuồng g·iết người vì máu thịt, sảy ra chuyện đồ thành cũng là bình thường."
Lão đạo sĩ vừa chạy, khuôn mặt càng đắng chát.
"A."
Nghe lão ta nói vậy, Lý Phong giật mình Tử Cương nghe ra rất lợi hại a, rồi lại nhìn vào cước bộ chậm chạp của lão đạo sĩ, cảm thấy vẫn còn đi như thế này còn lâu mới đến được nghĩa trang hắn liền nói nhỏ với lão ta.
"đạo trưởng, xin thứ lỗi."
"hả."
Còn chưa hiểu Lý Phong nói cái gì, đã cảm thấy có một cánh tay bám vào người mình, rồi ông ta có cảm giác thân thể của mình bị nhấc bổng lên không trung, càng ngày càng rời xa mặt đất.
Vì muốn rút ngắn thời gian đến nghĩa trang, Lý Phong quyết định dùng khinh công mang lão đạo sĩ nhanh đến nghĩa trang ngoài thành, Du Ngư Bộ bị đẩy lên cực hạn, một đường bay v·út lên không trung.
lúc này đám thủ vệ đang chuẩn bị thay ca trên tường thành chỉ cảm thấy một làn gió thôi qua người mình, không hề biết có người đã bí mật đi ra khỏi Thanh Liên thành.
Lão đạo sĩ thẫn thờ một lúc thì mới hiểu ra Lý Phong ôm hắn đi ra khỏi thành từ lúc nào, liền âm thầm kinh sợ khinh công trác tuyệt của người này, cảm thấy là mình đang mua rìu qua mắt thợ a, chỉ là hiếu kỳ tại sao người này võ công cao như vậy, khi nghe đến cương thi vẫn rất sợ nha.
chỉ là lão không biết, Lý Phong là một tên thỏ đế chuyên bắt nạt kẻ yếu, thấy kẻ mạnh thì núp và lại hắn cũng không biết cương thi mạnh yếu ra sao.
lúc này khoảng các hai người bay trên mặt đất đã cao hàng trăm mét, lão Đạo sĩ nhìn về phía đông đã ẩn ẩn nhìn ra đốm lửa ở nghĩa trang, liền ra hiệu cho Lý Phong bay về hướng đó.
nghe lão ta nói, Lý Phong cũng chỉ gật đầu một cái mà nghe theo.
Ước chừng mấy hơi thở trôi qua, hai người đã nhẹ nhàng đáp xuống gần cổng nghĩa trang, lúc này đã có mấy luồng âm phong phả vào mặt làm hắn rùng mình.
Bên trong đây rẫy những tòa bia mộ, phía xa còn nhìn ra một vài ánh lửa ma trơi, nhìn rất là quỷ dị.
Đột nhiên Lý Phong nhìn thấy một người đàn ông đi từ nghĩa trang ra ngoài, Lý Phong lo sợ người này là cương thi liền nheo mắt nhìn, mặc dù trời tối đến cực điểm, nhưng thị lực của hắn tốt hơn người thường rất nhiều, có thể nhìn xuyên qua đêm tối như loài mèo.
" lão Mã."
Lý Phong nhìn thấy người đi ra là lão Mã thì liền thốt lên, không ngờ hôm nay chờ ông ta ở nhà cả ngày không thấy, liền gặp ở đây.
Lão Mã đang đi ra khỏi cổng, còn đang buồn bực trời tối thế này làm sao có thể đi về thì nghe thấy tiếng người gọi mình trong màn đêm làm hắn giật mình một cái.
cứ ngỡ là bị ma gọi, làm da gà ông ta nổi lên, chỉ là âm thanh này có chút quen thuộc.
nhưng chỉ một lúc sau liền thấy hai thân ảnh tiến về phía của mình, là tên cà lơ phất phơ Lý Phong và một lão già tầm tuổi mình, bộ dáng như là thầy bói.
chưa kịp mở miệng mắng Lý Phong xuýt chút nữa hù hắn tè ra quần, liền bị hắn cắt lời.
"Lão Mã, ông sao lại ở đây,?" Lý Phong hỏi
"Ngô tiểu tử kia bảo cha hắn c·hết rồi nên qua chỗ ta lấy quan tài, dù sao cũng là bạn cũ nha, ta liền đến đây đưa hắn một đoạn, bên trong còn đang làm lễ cầu siêu đây."
Lão Mã chỉ vào bên trong một toàn nhà ngói đỏ, hình như là nơi để t·hi t·hể lão Ngô nói.
"Không ổn rồi,"
lão đạo sĩ còn đang đứng ở một bên liền nhìn ra cái gì, vội vàng lách qua người lão Mã chạy vào bên trong.
Lý Phong thấy thế cũng vội vàng chạy theo, Lão Mã nhìn hai người vội vội vàng vàng liền hỏi.
"Chuyện gì mà vội vã như vậy,"
Chỉ nghe thấy Lý Phong đáp lời.
"đánh cương thi nha, nơi này bây giờ nguy hiểm lắm lão Mã, ông mau về nhà đi a."
Lý Phong phẩy tay ném cho lão câu cảnh báo rồi bước đi vào trong.
"Cương Thi.?"
Lông mày lão Mã vểnh lên một cái, cũng vội đi theo Lý Phong, mặc dù lão nhát gan a, nhưng vẫn thích xem náo nhiệt.
Khi lão Mã bước vào, bên trong liền nghe thấy nhiều tiếng quát tháo phát ra.
"mấy người là ai, tại sao lại vào."
Lý Phong bước vào trước lão Mã, hắn nhìn ra được bên trong là một đám người đang ngồi chơi bài thẻ, một loại hình giải trí ở thời này, khi nhìn thấy lão đạo sĩ lạ mặt xuất hiện thì giật mình quát.
Có thể nhìn ra được trong đám người cũng có con trai của lão Ngô, người mà hắn thấy vào buổi sáng, kẻ này theo lão đạo sĩ nói thì chính là người đã g·iết cha hắn.
hắn còn đang nghi hoặc lão đạo sĩ định làm gì thì đột nhiên ông ta không biết từ đâu đã móc ra một con dao phay, chạy về phía quan tài đang đóng kín, tay đặt trên nóc hình như muốn mở nó ra trước ánh mắt sững sờ của đám người bên trong.
mình vào hình tượng của vị đạo sĩ lúc này, có chút bất khả tư nghị.
còn đám người đưa tang cho lão Ngô thì đang hốt hoảng chặn ông ta lại.
"Này ông định làm cái gì."
lúc này không ai bảo ai, người thì giữ tay, người thì c·ướp lấy con dao của lão.
sau một hồi giằng co, lão đạo sĩ đã bị người nhà lão ngô ép vào một góc, không cho nhúc nhích.
không thể động đậy được, đạo sĩ khuôn mặt đắng chát nói.
"mọi người không hiểu, người này bị con của mình hại c·hết, oán khí quá nặng, rất nhanh sẽ biến thành cương thi, nếu ngay lúc này không dùng dao chặt đi đầu của ông ta, ông ta sẽ sống dậy g·iết tất cả các người."
"bố láo, có con mẹ ngươi mới là cương thi."
Ngô Đức Huy nghe được lời nói xàm xí của lão đạo sĩ, trong lòng đã bốc lên lửa giận, giơ lên bàn tay to như cây quạt, hình như muốn tát cho lão một cái.
Nhìn vào thể hình lực lưỡng của hắn, lão đạo sĩ dính phải đòn này, chắc hẳn phải ăn cháo đến cuối đời.