Phần 2: Chương 3+4
_______
3.
“Tam Tam, hôm nay Trần Gia đấu bóng rổ, đi coi với tớ nha.”
Tôi không có chút hứng thú nào với bóng rổ, nhưng ngăn không được cô bạn cùng phòng crush một anh trai trong đội bóng rổ, cho nên tôi hay bị cậu ấy kéo đi xem bóng chung.
Tôi nhớ ra bản thân hôm nay vẫn chưa vẽ kí hoạ nên mang theo sketchbook đi cùng cô ấy.
Đến sân bóng bọn họ vẫn đang khởi động, nhưng tôi vừa liếc đã thấy Đường Thành Ý đứng bên cạnh Trần Gia.
Cậu ta thấy tôi qua một đám người, nhướng mày cười một cái, giương cằm với tôi, rõ ràng sớm đã biết tôi sẽ đến.
Trong chớp mắt tôi hiểu ra rất nhiều chuyện.
“Duyệt Bảo, cậu coi đây là cái gì?”
Tôi bình tình giơ nắm đấm lên quay sang hỏi bạn cùng phòng.
“Nắm đấm.”
“Không, là nắm đấm sắp đập lên đầu cậu.”
Duyệt Bảo lập tức ôm tôi thẳng thắn nhận tội: “Đường Thành Ý là bạn cùng phòng của Trần Gia, cậu ta bảo nói cho cậu ta danh sách lớp học của cậu sẽ giúp tớ tạo cơ hội, tớ muốn từ chối nhưng thần thiếp làm không được!”
Được rồi, con nhỏ trọng sắc khinh bạn này, tôi nói sao mà cậu ta lựa được môn giống tôi, hoá ra là có tay trong.
Tôi chỉ lo đánh Duyệt Bảo, quên mất một tin tức quan trọng, lựa môn toàn là chọn trước từ học kỳ trước.
Trận đấu bắt đầu.
Cả quá trình Duyệt Bảo si mê nhìn Trần Gia, còn tôi thuận tay vẽ thần thái của vài thành viên đội bóng, sau đó ánh mắt đã bị Đường Thành Ý thu hút.
Trên sân bóng cậu ta hơi khác biệt, cắt bóng úp rổ lưu loát, chăm chú nghiêm túc, so với bình thường càng lộ rõ tài năng.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi, tiện tay vuốt lên lộ dung mạo thanh tú, đường nét cánh tay nhịp nhàng hút mắt.
Tôi len lén quan sát Đường Thành Ý phác hoạ ra vài tư thế ném bóng.
Đột nhiên hơi hiểu được Duyệt Bảo, có vẻ như đấu bóng rổ cũng khá hấp dẫn con người ta.
“Hôm nay lão Đường sao mạnh vậy, y chang con công xoè đuôi!” Có người vừa cười vừa than thở.
Đường Thành Ý không để ý cậu ta, nháy mắt với tôi, dùng khẩu hình nói: “Là vì chị đó.”
Thiếu niên nở nụ cười hào hứng, mấy cô nữ sinh bên cạnh tôi hét đến chói tai.
Tôi sờ sờ khoé miệng, mất tự nhiên kéo đôi môi đang cong lên xuống.
Lúc này có người đứng quay về phía chúng tôi úp rổ, không trúng, bóng từ bảng rổ đập cái đùng rồi dội ngược về phía tôi.
Tôi vô thức nhắm mắt ôm đầu, nhưng không cảm nhận được cơn đau đã đoán trước.
Một trận gió lướt qua, tôi trân mắt nhìn cánh tay nổi gân xanh cuồn cuộn che chắn trước mặt tôi.
Đường Thành Ý giữ chặt bóng thở ra một hơi: “Chị không sao chứ?”
Tôi lắc lắc đầu, thấy cậu ta nhìn tôi chằm chằm, chầm chậm vùi đầu vào sketchbook.
“Chị đang vẽ tôi à?” Cậu ta lại gần tôi, một tay kéo áo lau mồ hôi.
Các bạn thân mến, đáng ra tôi nên phủ nhận.
Nhưng tôi nhìn thấy cơ bụng tám múi gần trong gang tấc, đầu óc đã đình chỉ hoạt động.
Đường Thành Ý chỉ vén lên góc áo, nhưng giống hệt nét quyến rũ cao cấp của những người ôm đàn tì bà che nửa mặt.
Tôi nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của mình.
“Nếu đàn chị muốn vẽ tôi, tôi có thể đứng yên không nhúc nhích.” Cậu ta sờ sờ gáy, cười lên lộ chiếc răng nanh, sau đó ngượng ngùng mở chai nước Duyệt Bảo chuẩn bị cho Trần Gia ra uống.
Duyệt Bảo tức mà không dám nói.
Đèn trên sân bóng vô cùng sáng, tôi nghi ngờ do khoa học kỹ thuật hiện đại quá phát triển, bóng đèn này phát ra ánh sáng và sức nóng hệt như mặt trời, chiếu lên mặt vô cùng nóng.
Đường Thành Ý cứ nhìn tôi chăm chú như thế, ánh mắt ướt át, mái tóc bị gió thổi tung, hệt như cảnh slow motion trong điện ảnh.
Tựa như mọi tiếng ồn trên sân bóng không tồn tại, cậu ta đứng đó, chỉ muốn nghe câu trả lời của tôi.
Tôi thật sự không thể nhìn vào ánh mắt mong chờ đó, cầm tập phát thảo rồi chạy: “Đồ ngốc, đứng đó không nhúc nhích đợi con muỗi đến khiêng à! Tôi về đây!”
"Cậu chạy cái gì, đợi tớ với.” Lúc chạy trốn Duyệt Bảo gào to tên tôi, tôi hổn hển quay đầu kêu cậu ta im đi, kết quả nhìn thấy một cô nữ sinh đưa nước cho Đường Thành Ý.
Hừ, đồ trêu hoa ghẹo nguyệt!
4.
Sau khi trận đấu kết thúc, Duyệt Bảo về phòng kêu tôi đi ăn khuya: “Đường Thành Ý nói cậu ta mời khách, cậu đi cùng đi.”
Tôi cự tuyệt nghiêm túc: “Không được, tớ có chuyện rất quan trọng cần làm.”
“Cho nên cậu đang làm gì?”
Tôi vẫy vẫy cuốn “Giới thiệu về chủ nghĩa Mao Trạch Đông” trong tay: “Nhìn phát biết liền, tớ đang học.”
Duyệt Bảo không dám tin: “Vậy Đường Thành Ý thì sao, cậu mặc kệ người ta à? Cậu ta đang đợi cậu ở dưới đó.”
Tôi trịnh trọng tuyên bố: “Ngắm trai đẹp một trăm lần, anh đẹp trai không thuộc về bạn. Đọc sách một trăm lần, kiến thức nằm trong đầu bạn. Bạn có thể không yêu đương nhưng bạn không thể thiếu kiến thức.”
Duyệt Bảo: “...”
Cô ấy hít một hơi thật sâu hỏi tôi: “Cục cưng à, rốt cuộc tại sao cậu không chấp nhận cậu ta thế?”
Tôi đáp: “Tớ thấy cậu ta có âm mưu gây rối tớ.”
"Cậu ta mưu đồ gì với cậu chứ, mưu đồ cậu ăn bánh không trả tiền à?"
Đây là câu nói cuối cùng của Duyệt Bảo trước khi rời đi.
Tôi thở dài.
Là người đam mê nhan sắc thì Đường Thành Ý hoàn toàn hợp với gout thẩm mỹ của tôi, nói không rung động là giả.
Nhưng thật tình tôi bị ám ảnh xấu với mấy anh đẹp trai, bởi vì bạn trai cũ của tôi… trông cũng được, quen nhau gì đó thôi đi, không an toàn.