Phần 1: Chương 1+2
_______
1.
Tôi bị người ta gọi hồn trên trang tỏ tình.
Không phải tỏ tình mà là uy hiếp.
Trang tỏ tình của đại học C đăng một tin mới.
“Gửi đến người ăn ốc bỏ vỏ: Sáng ngày mai gặp tôi ở chỗ quẹt thẻ chạy bộ buổi sáng, nếu không tôi sẽ vạch trần hành vi xấu xa của cậu đối với ngực tôi ở hồ bơi hôm cá tháng tư trước mặt toàn trường.”
Chỉ mấy chục từ ngắn ngủi nhưng lượng thông tin khổng lồ, vừa mới đăng lên đã càn quét newfeed của tất cả mọi người.
“Chà, chắc chắn là một tên yêu tinh râu xanh, quấy rối tình dục con gái người ta đáng kinh tởm nhất.”
“Cũng không chắc, cậu xem khúc đầu nói ăn ốc bỏ vỏ, có khả năng là một vở kịch đạo lý nữa.”
Phòng kí túc xá của bọn tôi luôn đi đầu trong mấy vụ hóng drama này, việc này vừa nổ ra mọi người đã thảo luận hăng say.
Mấy cô bạn cùng phòng yêu dấu của tôi nhao nhao tỏ ra cực kì chán ghét và phẫn nộ trước hành vi tập kích vùng ngực của người khác như này.
Chỉ có tôi, một con người bình thường ưa hóng drama nhất, giờ phút này lại im như thóc.
Mọi người muốn hỏi tôi tại sao ấy à, ha ha, bởi vì đương sự là tôi đây không muốn bày tỏ ý kiến gì cả.
Đừng hiểu lầm nhé, người bị hại không phải là tôi đâu.
Từ góc độ nào khác mà nhìn thì tôi chính là cái người lưu manh xấu xa kia.
Sáu giờ sáng hôm sau, trời chỉ vừa hửng sáng tôi đã len lén rời giường.
Mặc dù tối qua bạn cùng phòng của tôi đều bảo rằng muốn dậy sớm đến chỗ chỗ quẹt thẻ chạy bộ buổi sáng đi hóng chuyện, nhưng tôi thừa biết bạn mình nếu không ngủ đến giờ sát nút, chắc chắn bọn họ sẽ không bò dậy nổi đâu.
Tôi xoã tóc, đeo một cái khẩu trang thật to, giả vờ như không có việc gì đến đó nhìn ngó xung quanh.
Nhìn một cái tôi suýt chút rạn nứt luôn.
Phải nói rằng đầu năm nay có quá nhiều người thích hóng hớt, một đám người thủ sẵn ở đó chờ đợi hai nhân vật chính xuất hiện, thậm chí còn có người cầm sẵn điện thoại sẵn sàng livestream tại chỗ bất cứ khi nào.
Tôi vô cùng vui mừng với quyết định đeo khẩu trang của bản thân, đảo mắt vài lần rồi kéo cao khẩu trang lên, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu trong đám người.
Vai rộng, eo thon, chân dài.
Đúng thế, mục tiêu tìm kiếm của tôi đơn giản trực tiếp vậy đó.
Bởi vì người tôi muốn tìm là hotboy của trường đại học C, Đường Thành Ý.
Ân oán giữa tôi và cậu ta kể ra cũng rất đơn giản, chủ yếu bắt nguồn từ sai lầm nho nhỏ do cái tay mà ra.
Ai cũng biết trường của chúng tôi có quy định tất cả sinh viên phải biết bơi, mà tôi lại là một con vịt cạn chính cống.
Nhằm vượt qua kỳ thi thuận lợi, tôi thường hay luyện tập ở hồ bơi.
Nhưng hôm Cá tháng Tư đó, lúc đang bơi tôi như cá mập mất vây trước, không cẩn thận bị sặc nước, dựa vào bản năng sinh tồn lung tung tóm lấy xung quanh trong hoảng loạn, cuối cùng cũng quấn được cơ thể của người nào đó để bảo toàn cái mạng nhỏ bé này.
Người nào đó chính là Đường Thành Ý.
Vốn dĩ chuyện này chẳng có gì, cùng lắm thì bạn học giúp đỡ lẫn nhau, nhưng mà vấn đề lại xuất phát từ cái tay không vâng lời của tôi, khụ khụ.
Trong hồ bơi, cậu trai bị tôi bắt được khàn giọng kêu lên: “Đàn chị, tay của chị…”
Lúc đó tôi chỉ tập trung ôm chặt cậu ta, hoàn toàn không để ý tay của mình đặt đâu.
Vùng xương quai xanh thanh tú này, cơ ngực săn chắc này, còn cả vùng có màu hồng nữa…
Ngực của Đường Thành Ý bất cẩn chạm vào lòng bàn tay tôi.
Tôi ngây như phỗng.
Đáng lẽ tôi nên lùi ra nói xin lỗi.
Nhưng mà tay của tôi có suy nghĩ riêng, nó không những không rời khỏi ngực của Đường Thành Ý mà còn sờ soạng hai ba lần.
Tay của tôi đúng là gan to bằng trời mà!
Đường Thành Ý bị tôi sờ đến ngu luôn, cho đến khi tôi điên cuồng bỏ chạy khỏi bể bơi cậu ta mới tỉnh táo lại: “Cậu đợi chút!”
Đợi cái đầu cậu á.
Tôi lập tức bỏ khỏi nhà thi đấu, cả đêm như muốn đăng xuất khỏi Trái Đất.
Tôi vốn ở ẩn mấy ngày cho rằng không có chuyện gì, ai ngờ chạy trời không khỏi nắng, Đường Thành Ý vẫn tìm tôi tính sổ.
Anh chàng đẹp trai giữa đám người dù chỉ lộ ra phần đầu sau cũng là hạc trong bầy gà, tôi nhanh chóng nhìn thấy cậu ta trong góc chỗ quẹt thẻ chạy bộ buổi sáng.
Cậu ta mặc một chiếc hoodie mỏng, quần âu cùng với giày thể thao, ngủ đến độ tóc dựng cả lên, vẫn khó che giấu được vẻ đẹp trai.
Tôi quẹt thẻ xong giả bộ không để ý đi ngang qua cậu ta, nắm lấy khuỷu tay phàn nàn: “Có gì nói đi.”
Đường Thành Ý cũng đeo khẩu trang, cậu ta cúi đầu thấy tôi liền cười. Đừng hỏi tôi sao nhìn ra được, có câu ý cười đạt đến đáy mắt chỉ vì anh ta rất yêu bạn.
“Đàn chị, cuối cùng chị cũng chịu đến gặp tôi.”
Đôi mắt lấp lánh trong sương mai, nắng sớm dịu dàng tràn ngập ánh mắt cậu ta khiến người khác không thể rời mắt.
Tôi thầm mắng một tiếng yêu tinh, thấp giọng thúc giục: “Vừa đi vừa nói?”
Trước hết cứ rời khỏi chỗ thị phi này, bảo toàn tính mạng là trên hết!
Đường Thành Ý gật gật đầu, kéo tay tôi bắt đầu chạy: “Vừa chạy vừa nói.”
Ông nội cậu á.
Điểm yếu trong tay người ta nên tôi phải nghe lời, chỉ đành cam chịu chạy theo, may mà cậu ta còn có chút lương tâm, chạy với tốc độ trong khả năng tôi chấp nhận được.
“Cho nên cậu muốn làm sao hả?”
Tôi không muốn dây dưa nhiều với cậu ta, vừa chạy vừa hỏi.
“Chị nói gì cơ?”
Cậu ta dùng cả hai tay kéo khẩu trang của mình và tôi xuống cùng lúc, ra hiệu tôi lặp lại lần nữa.