Cậu Đàn Em Lắm Chiêu Nhiều Trò

Chương 3





Phần 3: Chương 5+6


_______


5.


Phim ngắn quay ở ven sông, cách trường chúng tôi hai trạm xe.


Đường Thành Ý đợi xe cùng tôi, tôi không biết nói gì nên dứt khoát cúi đầu chơi điện thoại.


Nhìn thấy tin nhắn Duyệt Bảo đột nhiên gửi tới: “Người đàn ông của cậu bị gọi tên trên trang tỏ tình nữa kìa.”


Tôi đang nghĩ lại cậu ta không phải người đàn ông của tôi, nhưng lại bị ảnh chụp màn hình hấp dẫn sự chú ý: “Đường Thành Ý, em thích anh!”


Kèm theo tấm ảnh cậu ta bị chụp trộm, cho dù mờ mờ ảo ảo cũng tự động mang theo khí chất đẹp trai ngời ngời.


???


Lại tỏ tình nữa à!?


Tôi nhịn không được liếc người bên cạnh một cái, không hiểu sao hơi bực mình, cái người này sao mà có nhan sắc thu hút ong bướm thế kia!?


“Lại có người tỏ tình với cậu trên trang tỏ tình kìa cậu biết chưa?”


“Không biết, sao thế?” Đường Thành Ý thuận miệng nói.


“Cậu không tò mò à, cô ấy trông như nào, tên gì, sao lại thích cậu?” Giọng tôi hơi mang xíu ghen tuông, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.


Cậu ta bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn tôi: “Đàn chị, có phải chị ghen…”


Tôi lập tức phủ nhận: “Không có.”


Cậu ta cười gian xảo: “Tôi vẫn chưa nói xong mà, có phải chị ăn cơm rồi không? Đàn chị, chị nghĩ tôi nói cái gì thế?”


Á à bị đùa giỡn rồi, tôi tức đến nỗi nhảy lên đánh người, bị cậu ta giữ chặt cổ tay, cúi đầu thì thầm bên tai tôi: “Nếu không phải chị thì ai tỏ tình cũng không có ý nghĩa gì với tôi.”


Hơi thở nóng ấm của cậu ta phả vào tai tôi, trong phút chốc mặt tôi nóng bừng, giãy ra lùi lại một bước, một chân dẫm vào nước.


Trời vừa mới mưa xong, trước trạm có nước đọng lại, vừa lúc có chiếc xe vụt ngang qua, Đường Thành Ý lanh tay lẹ mắt kéo tôi lại.


Cậu ta nắm vai tôi kéo tôi ra phía sau, xuýt xoát tránh được nước bắn tung toé.


Mà tôi mất cảnh giác, theo quán tính vùi đầu vào ngực cậu ta.


Trời mưa, hai người, nhiệt độ cơ thể của thiếu niên, áo sơ mi cotton khô thoáng, bao bọc bởi hương thoang thoảng của bột giặt.


Ngẩng đầu lên tôi bắt đầu kiểm tra ngực cậu ta có dính phấn nền của tôi không đầu tiên.


“Quần áo không bị dơ chứ?”


Tôi, một dân chơi phá hỏng bầu không khí thiện nghệ.


Nếu mà Duyệt Bảo ở đây chắc chắn sẽ mắng tôi là đồ vô cảm không hiểu phong tình.


Nhưng Đường Thành Ý bị tôi chọc cười, lấy tay che ngực bảo: “Quần áo đàn chị không sao, nhưng chỗ này của tôi đau quá.”


Nụ cười của thiếu niên trong trẻo, chỉ chỉ vào trái tim mình: “Làm sao giờ? Chắc là tôi phải dựa vào chị rồi.”


Không biết mọi người hiểu không, một cậu trai đầu tóc bù xù, cười lên lộ lúm đồng tiền nho nhỏ, trong mắt chỉ có hình bóng bạn, lại nói muốn dựa vào bạn là cảm giác thế nào.


Tôi đoán chắc mọi người không biết rồi.


Dù sao thì lòng tôi cũng rối bời không yên, nó điên cuồng bảo tôi: “Chậc cô có phải là người không vậy, không nghe lời nữa, kệ luôn, tôi sắp mệt chết rồi.”


Để dằn nó lại tôi đã rút điện thoại ra: “Không bằng chơi một ván game đi.”


“Được.” Đường Thành Ý ngoan ngoan mở game ra: “Tôi đi rừng khá ổn.”


Chúng tôi chơi chế độ matching, cậu ta thấy tôi chơi Chí Tôn Bảo, liền đổi từ skin Lộ Na sang skin Tử Hà Tiên Tử.


Tử Hà bảo: “Mọi người lập tức bắt đầu tình cảm này nào!”


Trò chơi bắt đầu.


“Phiền chết lại là một cặp yêu nhau.” Vừa vào đường giữa đã càu nhàu: “Hai người đi rừng thì chơi kiểu gì, out rồi báo cáo liền.”


“Cũng đâu phải đua top đâu, hơn nữa còn chưa biết người ta có lợi hại không, cậu không thể xem thử trước à?” Xạ thủ cà khịa cậu ta.


Hai chúng tôi không nói gì hết, tôi đi rừng, Đường Thành Ý đi đường đối kháng.


Hai phút sau tôi đã chặt máu của đối thủ.


Năm phút sau tôi đã triple kill.


Mười phút sau Gia Cát Lượng gào lên trên kênh chung: “Anh trai Ngộ Không à có thể đừng đánh tôi được không, huhuhu lớn không nổi nữa!”


Thái độ của mấy người đường giữa cũng hoàn toàn thay đổi, cũng gọi tôi là anh trai: “Anh giỏi quá à, anh ơi cứu em, anh ơi trận sau có thể dắt em theo không?”


Đường Thành Ý vẫn không lên tiếng, chỉ đến khi người chơi đường giữa nói: “Anh trai ơi anh còn thiếu couple không, giọng loli của em siêu ngọt ngào nè.”


Tôi nghe thấy người bên cạnh ho một tiếng, sau đó mic của Tử Hà Tiên Tử bật lên: “Cô không có đối tượng à, sao muốn cướp người của tôi?”


Tôi hít thở không thông, cái tay đang đánh người cũng ngừng lại, vừa lúc đánh đến trước vòng quay đá tím, Gia Cát Lượng thấy tôi thiếu máu nên tung ra một chiêu lớn.


Tôi vừa chạy lùi về sau vừa tính toán, dù sao bọn họ đánh trụ cũng có thể thắng, nhưng thấy Tử Hà Tiên Tử ở phía xa xa đánh bài hai NPC chạy đến chắn trước Chí Tôn Bảo.




Tử Hà ngã xuống.


“Trái tim này trả lại cho người.”


6.


Tối cứ cảm thấy đàn em cùng quay chung có ý kiến với tôi.


Lúc nói chuyện với Đường Thành Ý thì nhỏ nhẹ dịu dàng, thấy tôi là mặt dài thườn thượt như Kim Giác đại vương sau khi phát hiện hồ lô là đồ giả.


Quá đáng nhất là lúc cô ta trang điểm cho tôi hở chút phàn nàn tốn kem nền.


Đây quả là mối thù không đội trời chung mà!


Tôi muốn trợn trắng mắt với cô ta, nhưng cô ta nhấn tôi ngồi yên: “Đàn chị không thể ngồi yên không nhúc nhích à, sắp vẽ lông mày rồi.”


Đường Thành Ý đi qua bảo: “Để tôi làm.”


Đàn em đưa bút vẽ cho cậu ta, cậu ta lắc đàu, lại rút từ túi ra một cây bút vẽ chân mày.


Trong thoáng chốc vẻ mặt của đàn em trở nên phức tạp, trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi bất thường: “Này không phải là của bạn gái cũ của cậu à?”


Đường Thành Ý ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh: “Chị bắt đầu quan tâm tôi có bạn gái trcũ rồi à?”


Bắt được trọng điểm rồi.


Tôi ngượng ngùng quá, vội vàng đổi đề tài: “Mua lúc nào đó?”


“Mua lúc viết kịch bản ấy.” Đường Thành Ý đưa tay nâng cằm tôi lên chút, ánh mắt nhìn tôi chứa chan nụ cười: “Muốn để đàn chị làm nữ chính từ lâu rồi.”


Ngón tay cậu ta chạm vào cằm tôi, rõ ràng chỉ chạm nhẹ thôi nhưng lại khiến hơi thở tôi loạn nhịp.


Hai chúng tôi cách nhau rất gần, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt cậu ta, và hình ảnh bản thân lúng túng in sâu trong đáy mắt đó.


Dáng vẻ nghiêm túc hệt như người thợ đang điêu khắc tác phẩm tâm huyết của mình.


Lông của bút vẽ lông mày làm mặt tôi hơi ngứa, tôi nhịn không được hỏi: “Sắp xong chưa?”


Đường Thành Ý nhẹ xoa xoa lên đỉnh chân mày của tôi: “Vẽ được một xíu rồi.”


Sau đó lại chuyển đề tài: “Vẽ nhiều thêm mấy lần thì càng vẽ càng đẹp.”


Trong đầu tôi phát ra bài hát cuối phim Ỷ thiên đồ long ký không đúng lúc lắm: “Chàng vì nàng ấy hoạ mi cả đời…”


Hơn nữa còn hát thành lời không đúng lúc luôn.


Đường Thành Ý niết chặt cằm tôi, cười mãn nguyện: “Được đàn chị yêu thương, em nguyện ý.”


Ngày thứ hai sau khi quay xong chúng tôi nhặt được một con mèo, trông như vừa mới sinh, lấm lem bụi đất.


Tôi phát hiện một cục lông xù trắng trắng trong đám cỏ. “Vãi…” mới kêu được một nửa tôi đột nhiên nhớ Đường Thành Ý còn bên cạnh, cho nên cứng ngắc đổi thành “Quào, ở đây hình như có con mèo.”


Làm sao ông đây vô văn hoá được, một câu “ĐM” tung hoành giang hồ.


May mà mọi người đều chú ý đến con mèo, tôi ôm nó ra: “Không biết cơ thể nó sao rồi.”


Một cậu em khóa dưới lập tức kéo mấy người bạn của mình đi: “Dù sao cũng quay xong rồi, hay là đàn chị và Đường Thành Ý mang mèo đi bệnh viện thú cưng xem thử, mấy người tụi em về trước edit video.”


Tốc độ nói kinh người cực nhanh, hoàn toàn không cho người ta có thời gian phản ứng.


Tôi bàng hoàng nhìn bọn họ biến mất ở góc đường như được đào tạo bài bản, sau đó đành chịu mà gọi xe taxi.


Đường Thành Ý đứng bên cười nhếch mép bị tôi trừng mắt, lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, lấy bộ đồ từ trong túi, cẩn thận bọc con mèo lại, vừa quấn vừa nói: “Này là cho mèo con nhỏ.”


Sau đó cậu ta lại rút ra cái áo khoác choàng lên vai tôi: “Cái này cho mèo con lớn.”


Nói xong xoa xoa đầu tôi.


Xong rồi.


Trong lòng tôi hệt như có chú nai đang nhảy disco.


Mèo con không có vấn đề gì lớn, ở bệnh viện vài hôm chúng tôi lại đón nó về, phòng kí túc xá của Đường Thành Ý ba người hết hai người ở ngoài rồi, Trần Gia không có ý kiến việc nuôi mèo, dưới sự dạy dỗ tận tình của Duyệt Bảo tôi giao quyền nuôi mèo cho Đường Thành Ý.


Mèo con đang trong thời kì đáng yêu nhất, tôi chụp vài tấm ảnh, chọn tấm thích nhất làm avatar.


Được một lúc Đường Thành Ý khều tôi: “Đàn chị, nhìn avatar của tôi đi.”


Avatar của cậu ta vốn là một nhà phi hành vũ trụ ôm con mèo.


Tôi nhìn kỹ, cậu ta photoshop con mèo trong hình thành con mà chúng tôi nhặt được, còn dùng tấm tôi đặt làm avatar để sửa nữa.


Trông cứ như avatar của tôi nằm trong lòng avatar của cậu ta vậy.


Sau khi nhận ra điều này mặt tôi hơi nóng ran, sau khi cậu ta nhắn một chữ “Meo” thì ngu người luôn.


Có gì nói mau, thả thính đáng xấu hổ!


Còn “Meo” nữa, meo cái gì mà meo! Mấy em trẻ tuổi bạo quá rồi.


- Còn nữa -