Dù Lưu Mỹ có tra hỏi thế nào thì Hứa Niệm cũng không chịu nói ra.
Chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu nói ấy.
"Thư Thư là Giang Chỉ, Giang Chỉ chính là Thư Thư." Lưu Mỹ không thể đoán ra sự liên kết giữa hai cái tên đó. Có lẽ Thư Thư là biệt danh của Giang Chỉ chăng?
Nhưng đó là tất cả những gì mà Lưu Mỹ có thể biết.
Hứa Niệm say rượu rồi, đương nhiên sẽ không suy nghĩ được gì. Cô hoàn toàn không trả lời được câu hỏi của Lưu Mỹ, cứ đòi được uống rượu mãi thôi.
Không còn cách nào khác, Lưu Mỹ đành đưa người kia về nhà.
"Tôi có thể đưa cô về nhà được không?"
"Không! Không!" Hứa Niệm lắc đầu liên tục, nghi hoặc mở mắt ra, "Tôi không muốn cô đưa tôi về, tôi muốn Thư Thư! Tôi không thích cô! Tôi thích Thư Thư!"
Hứa Niệm giống như một học sinh tiểu học đang học thuộc lòng, từng chữ từng chữ một nhảy ra.
"Tôi không quên được Thư Thư, Giang Chỉ quyến rũ nhưng không bằng Thư Thư. Cô ấy làm sao có thể chăm sóc được tôi giống như Thư Thư đã từng làm?"
"Tôi muốn Thư Thư! Tôi chỉ muốn Thư Thư của tôi mà thôi!" Hứa Niệm say đến mức không thể ngẩng đầu lên, nhưng cô vẫn liên tục lẩm bẩm hai chữ "Thư Thư" ở trong miệng.
Lưu Mỹ tặc lưỡi, cảm thấy kinh ngạc.
Cô chưa từng yêu, cũng chưa từng nếm qua hương vị của tình yêu. Đương nhiên, cô không biết tình yêu lại thần kỳ đến mức có thể khiến người ta say đắm và không có cách nào thoát ra được.
Nhưng kỹ năng buôn chuyện của cô vẫn ở mức đỉnh cao.
Nhìn Hứa Niệm như thế này, Lưu Mỹ đoán cô ấy thực sự đã bắt được nữ ma đầu rồi. À, không, là cô ấy bị nữ ma đầu nắm bắt mới đúng.
"Được rồi, được rồi, tôi sẽ tìm Thư Thư cho cô. Để cô ấy tới đón cô ngay bây giờ." Lưu Mỹ vừa kéo danh bạ điện thoại để tìm số điện thoại của Giang Chỉ vừa lay cơ thể của người kia.
Nói thật, Lưu Mỹ vẫn rất sợ Giang Chỉ, nếu Hứa Niệm không phải là bạn của cô, có chết cô cũng không dám lưu số điện thoại của nữ ma đầu.
"Sao vậy?"
Lưu Mỹ có thể cảm nhận được sự lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt của đối phương qua màn hình, quả thực đúng là một mỹ nhân băng sơn nổi danh trong công ty.
Lưu Mỹ sờ mũi, có chút áy náy giải thích: "Giám đốc Giang, tôi là Lưu Mỹ đây. Hứa Niệm uống nhiều quá, cô ấy luôn miệng la hét muốn giám đốc đến đón cô ấy. Hơn nữa cô ấy nói rằng sẽ không chịu rời đi cho đến khi giám đốc đến. Giám đốc Giang, giám đốc có thời gian để đến không?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng trong vài phút.
Lưu Mỹ cảm thấy rất không yên tâm, nếu như cô hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người, cuộc điện thoại sẽ là ngoài ý muốn, sẽ xúc phạm Giang Chỉ.
Tuy nhiên, theo kinh nghiệm làm một chuyên gia tung tin đồn nhiều năm của mình, hai người này chắc chắn là có mối quan hệ yêu đương bí mật.
"Uống nhiều quá sao? Cô đưa cô ấy đi uống?"
Thật may là đúng như mình nghĩ, thế nhưng áp lực này nặng quá!
Lưu Mỹ thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng lo lắng vì chính mình là người rủ vợ của người ta đi uống rượu, bây giờ thì hay rồi, vợ của người ta thì say đến mức không biết gì còn mình thì đi gọi điện cho người ta đến đón vợ về . . .
Cũng may đầu óc của cô phản ứng rất nhanh, lập tức đổ lỗi sang cho Hứa Niệm: "Việc này là vì Niệm Niệm nói tâm trạng không tốt muốn uống rượu, tôi đã liên tục từ chối nhưng cô ấy một mực kéo tôi đến quán bar. Nhưng giám đốc yên tâm, tôi luôn quan sát cô ấy từ bên cạnh, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!"
Dưới áp lực đè nặng bởi Giang Chỉ, Lưu Mỹ không dám nói mình là người lôi kéo Hứa Niệm đi uống rượu.
"Địa chỉ." Giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi.
"Ánh Trăng club, tôi đang đợi giám đốc ở quán bar, xin giám đốc hãy nhanh lên. Niệm Niệm uống nhiều quá, tôi không quản được cô ấy."
"Ừ." Điện thoại cúp máy một cách vô tình.
Giang Chỉ đến rất nhanh, nửa giờ lái xe rút ngắn xuống chỉ mười lăm phút.
"Giám đốc Giang, giám đốc đến rồi, chuyện này giao cho giám đốc. Mùi rượu trên người của cô ấy nồng quá, nếu giám đốc không đến thì tôi thật không biết phải làm sao."
Hứa Niệm không biết Lưu Mỹ đã bán đứng mình, vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
"Thư Thư! Ta muốn Thư Thư! Cô là ai? Đừng chạm vào tôi!" Cô nhẹ nhàng ngã vào trong ngực của Giang Chỉ, không ngừng kêu gào Thư Thư.
Giang Chỉ khó chịu nhếch khóe môi: "Hứa Niệm, em mở mắt ra nhìn xem chị là ai."
Cái bóng của Thư Thư quá lớn đến nỗi người kia say cũng không quên được.
Lưu Mỹ kinh ngạc phát hiện, nữ ma đầu lại mỉm cười. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Giang Chỉ cười, trước đó người này chưa từng bộc lộ cảm xúc của mình trước người khác, ngoài sự vô cảm thường có trên khuôn mặt ra thì không còn biểu lộ gì.
"Tôi không muốn nhìn, tôi không muốn nhìn!" Hứa Niệm rất say, lấy tay che mắt, kiên quyết chống cự.
Giang Chỉ không khỏi bật cười, bạn gái của mình thật đáng yêu!
Sau đó, cô mới nhận ra ánh mắt bên cạnh mình quá bỏng, Giang Chỉ liếc nhìn Lưu Mỹ với ánh mắt sắc bén: "Cảm ơn cô đã giúp tôi trông chừng cô ấy, cô có thể đi rồi."
"Không có gì, không có gì, cô ấy là bạn của tôi mà." Dưới ánh mắt nguy hiểm của Giang Chỉ, Lưu Mỹ thu lại nụ cười và quay mặt đi nhanh hơn cả lật sách, "Được rồi, giám đốc Giang, làm phiền giám đốc chăm sóc cô ấy. Tôi xin phép đi trước!"
Kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, chẳng phải đây cũng cơ hội để cô tận mắt quan sát bọn họ từ xa sao?
Lưu Mỹ chạy ra khỏi quán bar, núp trong bóng tối bên đường để quan sát. Cô kinh ngạc nhìn nữ ma đầu bế Hứa Niệm vào lòng.
"Oa! Thú vị thật! Không ngờ nữ ma đầu lại có sức mạnh như một người bạn trai như vậy, chẳng trách Niệm Niệm có thể yêu cô ấy."
Luật sư nhỏ ngu ngốc dễ thương x Cấp trên lạnh lùng quyến rũ
Giang Chỉ liếc mắt nhìn, Lưu Mỹ lập tức lùi lại.
Cô ấy không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.
Giang Chỉ bế người vào trong xe, đối phương không chịu buông tay đang ôm lấy cổ của cô.
"Niệm Niệm, ngoan ngoãn buông ra, chị đưa em về nhà."
"Không phải, nhà của tôi không phải ở đây hay sao?" Hứa Niệm buông tay ra, trượt xuống bờ vai của Giang Chỉ, sờ ngực, chọt chọt chỉ vào, "Cô cho tôi về nhà được không? Nhà của tôi ở đây này!"
Giang Chỉ bĩu môi, không hiểu sao bản thân mình lại bị người kia trêu chọc. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm rộn trên ngực của mình.
"Chị hiểu rồi, em có muốn về nhà với chị không?"
"Thư Thư, chị đang nói cái gì vậy? Nhà của em không phải là nhà của chị sao?" Hứa Niệm chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, hơi mím đôi môi hồng, hành động như một nàng tiên quyến rũ, như thể đang ở trong đêm tối.
Giang Chỉ mỉm cười, giống như một con gấu mèo vừa ăn trộm thứ gì đó.
"Được, vậy chị sẽ đưa em về nhà.”