Giang Chỉ thật giống như một yêu tinh biết cách tán tỉnh, tất cả những kiến thức liên quan đến phương diện này mà cô có được là nhờ vào Giang Chỉ dạy.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự coi mình như một món đồ chơi để chơi đùa sao? Giang Chỉ là một luật sư có tiếng tăm lừng lẫy, cũng không làm những chuyện hoang đường đến nỗi như vậy được.
Tuy nhiên, có lẽ vì cô ấy là một luật sư và không thể làm điều gì quá đáng một cách công khai nên mới chơi những trò chơi nhỏ đó với mình trên mạng, có phải vậy không?
Những suy nghĩ hỗn loạn đã làm xáo trộn tâm trí của cô khiến cho cô không có cách nào cảm thấy an tâm.
Giang Chỉ thực sự thích người như mình sao? Hay là nói cô ấy nắm mình trong lòng bàn tay rất dễ dàng và là một con rối rất dễ điều khiển?
"Cộc cộc cộc . . ." Giang Chỉ gõ cửa một cách lịch sự, "Niệm Niệm, chị vào đây. Em đã nghỉ ngơi đủ chưa? Đã tan làm rồi."
Giang Chỉ vừa bước vào cửa, lập tức bắt gặp ánh mắt u sầu của Hứa Niệm, cô vô thức nuốt khan.
Tổ tiên ơi, con lại làm gì sai với bạn nhỏ của mình nữa sao?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm được nguyên nhân, Giang Chỉ ngập ngừng tiến về phía trước hai bước, nói: "Niệm Niệm, em cảm thấy chưa khỏe sao?"
Hứa Niệm đã chỉnh đốn lại trang phục xong, lắc đầu: "Không, hiện tại em không sao, chị đừng lo lắng cho em."
"Vậy thì tốt rồi." Giang Chỉ thở phào nhẹ nhõm, "Vậy để chị đưa em về nhà có được không?"
"Hôm nay em có thể tự mình về." Hứa Niệm vẫn chưa xác định được tình cảm của Giang Chỉ đối với cô là gì, hay cô ấy chỉ coi cô như một món đồ chơi.
Vấn đề này cứ tra tấn cô như một lời nguyền, vậy nên cô thực sự không muốn Giang Chỉ lại gần mình.
Trái tim của Giang Chỉ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô lo lắng nói: "Bình thường chị luôn đưa em về nhà, sao hôm nay em không muốn chị đưa em về nhà?"
Giang Chỉ vắt óc suy nghĩ không ra nguyên nhân, rốt cuộc cô đã làm điều gì khiến Hứa Niệm không vui.
"Niệm Niệm! Niệm Niệm! Cô đã thu dọn đồ đạc xong chưa?" Lưu Mỹ vừa nói xong, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hứa Niệm và Giang Chỉ đang đứng cạnh nhau, sắc mặt dần dần trở nên cứng ngắc.
"Niệm Niệm?" Lưu Mỹ không biết phải làm sao.
Bởi vì nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt của Giang Chỉ, mà cô tự hỏi, "Sự có mặt của mình khiến cô ấy trở nên tức giận sao?"
"Lưu Mỹ, cô tới rồi, tôi đang bàn bạc công chuyện với giám đốc Giang." Hứa Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Mỹ đến thật đúng lúc.
Hứa Niệm nâng chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú lên, "Giám đốc Giang, Lưu Mỹ và tôi hẹn nhau ăn tối sau khi tan sở, cho nên chúng tôi đi trước. Giám đốc đi đường cẩn thận, tạm biệt ~"
Hàm ý của câu nói là cô có hẹn, kế hoạch đưa cô về nhà của Giang Chỉ đã thất bại.
Nói xong, cô quay người rời đi cùng Lưu Mỹ.
Giang Chỉ nhìn hai người rời đi, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
Trước đó, cô cùng Hứa Niệm cũng nói về mối quan hệ giữa cô ấy cùng Lưu Mỹ, đối phương nói rằng chỉ coi người này là bạn bè bình thường.
Lời ban đầu là, "Lưu Mỹ là người bạn duy nhất của em trong công ty, nên đừng quá lo lắng. Chị không thể vì ghen tuông mà ngăn cản em kết bạn được, đúng không? Em cũng chưa từng can thiệp vào đời sống riêng tư của chị mà."
Hơn nữa lần trước Giang Chỉ đã thử lòng người kia và cũng không phát hiện có gì khác thường, cho nên cô chỉ có thể chịu đựng sự có mặt của Lưu Mỹ.
Có thể chịu đựng được là một chuyện, nhưng nhìn vợ của mình đi ăn cùng người phụ nữ khác lại là một chuyện hoàn toàn khác!
Đừng tức giận! Đừng tức giận!
Cô đã đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện Hứa Niệm kết giao bạn bè.
Cảm thấy khó chịu vô cùng, Giang Chỉ dứt khoát mở máy tính lên, mở ra giao diện cập nhật《 Dây Dưa 》
Bình luận đã tăng lên rất nhiều, tất cả mọi người đều đang thúc giục cô đăng chương mới.
"Sao tác giả vẫn chưa cập nhật chương mới? Có phải là cô ấy bỏ hố? Không muốn đâu hu hu hu ~"
"Truyện hay lắm! Thật đáng mong chờ ~"
Giang Chỉ đóng phần bình luận lại, bắt đầu gõ chữ.
【 Giang Tiểu Tuyết nằm trên bàn làm việc lạnh lẽo, ngực bị bóp đến không còn hình dáng. Lâm Thiên Vũ giẫm lên mặt của cô, ngón chân tròn trắng như ngọc, gõ nhẹ vào một bên mặt.】
【 Lâm Thiên Vũ: "Cô thật là không ngoan ngoãn tí nào. Tại sao hôm nay cô lại tán tỉnh cô tiếp tân đó? Cô cho rằng tôi đã chết rồi sao?!"】
【"Không phải, không phải, Thiên Vũ, cô nghe tôi giải thích! Tiếp tân khen tôi rất xinh đẹp, cho nên theo phép tắc lịch sự, tôi phải . . ."】
【"Im ngay!" Lâm Thiên Vũ dùng ngón chân nhéo má cô, "Cô ta vừa mới khen cô một câu, cô đã vui mừng như cuộc đời nở hoa rồi, cô quên mất mình thuộc về ai sao?】
【 Lâm Thiên Vũ xé quần áo của Giang Tiểu Tuyết ra, vải rách thành từng mảnh, mảnh vải cuối cùng cũng không che được cơ thể của cô gái đáng thương này. Cô cầm rượu đỏ đổ lên người của đối phương, từng vệt từng vệt dài trên người, màu trắng đan xen, tạo thành một bức tranh rất đẹp.】
【"Muốn cô ta đến để thưởng thức vẻ xinh đẹp của cô bây giờ không?" Chiếc cốc bị ném mạnh vỡ tan trên tường, khiến toàn thân của Giang Tiểu Tuyết run rẩy, cô sợ hãi nói: "Không, không, làm ơn, đừng để cô ấy đến . . ."】
【"Lấy lòng tôi, nếu cô biểu hiện tốt, tôi có thể cân nhắc." Lâm Thiên Vũ cởi cà vạt, trói hai tay của cô lại, cởi hẳn mảnh vải cuối cùng trên người của cô ra, "Tới đi."】
【 Giang Tiểu Tuyết nhẹ nhàng bò lên người của đối phương, từ lồng ngực rắn chắc, đến môi, phía trên là rượu chảy ra từ bốn phía, chỉ còn lại mấy giọt cuối cùng, "Chủ nhân, mời ngài nếm thử."】
Giang Chỉ cong ngón chân lại, hai tay vô thức bám vào một điểm nào đó, cô chợt nghĩ tới Hứa Niệm.
Nếu như em ấy ở đây . . . Mình sẽ không phải tự mình làm việc đó. Mình muốn làm với em ấy thì phải làm sao đây?
. . . . . .
Ánh Trăng club.
Quán bar cũ kỹ, ánh đèn nhấp nháy chiếu vào mọi người qua lại, tiếng nhạc điện tử bùng nổ chói tai, những nam nữ thanh niên lắc đầu điên cuồng trên sàn nhảy.
Trước quầy bar, Hứa Niệm uống hết rượu trong một ngụm.
Lưu Mỹ ở bên cạnh không ngừng khuyên ngăn, "Uống từ từ, uống từ từ, sao cô uống nhiều vậy? Không có ai tranh giành với cô đâu!"
Người phục vụ pha thêm một cốc nữa, Hứa Niệm đã chộp lấy đi. Lưu Mỹ còn chưa kịp phản ứng thì cô đã uống hết một ngụm, không quên liếm mép: "Này, ngon quá! Phục vụ! Cho tôi thêm một ly này nữa đi ~ Tôi cũng muốn hương vị này!"
Lưu Mỹ vội vàng đỡ lấy thân hình đang lảo đảo của cô, sợ cô ngã xuống khỏi ghế, đồng thời ngăn người phục vụ lại: "Cô ấy uống nhiều quá, đừng nghe lời cô ấy, chúng tôi không muốn nữa!"
"Ai nói vậy? Tôi muốn uống! Thêm một ly nữa!" Hứa Niệm dùng hết sức gỡ bàn tay đang che miệng của mình ra.
Lưu Mỹ cảm thấy thật hối hận. Nếu cô biết trước đối phương có tửu lượng kém, cho dù có muốn uống tới đâu, cô cũng không muốn đưa Hứa Niệm tới đây.
Trầm tư hồi lâu, Hứa Niệm không uống được nữa, cúi đầu khóc, vừa khóc vừa hét: "Thư Thư là kẻ xấu! Con mẹ nó, cô ta là người xấu xa nhất trên đời! Cô ta là kẻ dối trá! Cô ta đã lừa dối tình cảm của tôi. Trái tim của tôi đau quá, tôi muốn uống để quên đi nỗi đau này!"
"Thư Thư? Thư Thư là ai?" Lưu Mỹ nghe thấy thì hai mắt lập tức sáng lên. Cô ghé sát vào môi của người kia mà hỏi: "Nói cho tôi biết Thư Thư này là ai. Tôi có thể cân nhắc để cô uống thêm một ly nữa."
"Thư Thư? Thư Thư là Giang Chỉ và Giang Chỉ cũng là Thư Thư. Cô thậm chí không biết điều này sao?"
"A ~ Thư Thư và cô có mối quan hệ gì vậy? Tôi cảm nhận được tình yêu trong lời nói của cô."
"Tôi sẽ không nói cho cô! Tôi sẽ không nói cho cô biết đâu! Tôi muốn uống rượu! Cô cho tôi uống đi rồi tôi sẽ nói hết cho cô biết." Hứa Niệm đẩy Lưu Mỹ ra, ợ lên: "Hức!"