Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 61: Hung hăng đè xuống giường




"Sao? Chị là Thư Thư?!" Hứa Niệm đứng thẳng, dùng hết sức đứng dậy, lao thẳng vào vòng tay của Giang Chỉ, xoa xoa ôm lấy đối phương, "Thư Thư! Thư Thư! Thư Thư của em! Em yêu chị rất nhiều, em muốn ở bên chị mãi mãi!"

Hứa Niệm chu cái miệng nhỏ nhắn ra, yêu cầu một nụ hôn.

Giang Chỉ bối rối, đang định hôn người kia thì đột nhiên cô cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt ở phía sau, không nói một lời nào, cô quay xe, phóng đi với tốc độ cao.

Lưu Mỹ làm sao biết được quan hệ của cô cùng Hứa Niệm? Cô nóng lòng muốn chăm sóc cho người mình yêu, không có thời gian để suy nghĩ thật cẩn thận. Nếu như Lưu Mỹ nói năng bậy bạ, coi như hình tượng một giám đốc gương mẫu của cô sẽ bị phá vỡ hoàn toàn, và công việc của cô cũng không được thuận lợi như trước.

Đến lúc đó, tất cả đồng nghiệp trong công ty sẽ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Tuyệt đối không được!

"Thư Thư! Thư Thư bé nhỏ của em, này này này này!"

"Em rất vui vì rốt cục cũng gặp được chị ~"

Trong xe, Hứa Niệm ngồi ở ghế sau, không chịu ngồi yên mà liên tục vặn vẹo người.

Người ta nói khi say chính là lúc con người nói ra những lời thành thật nhất. Những điều luôn giấu kín trong lòng không có cách nào nói ra, giờ đây đã được cô nói ra hết tất cả.

"Hu hu hu~ Mình thật vô dụng, mình thậm chí còn không thể bảo vệ Thư Thư . . ." Hứa Niệm vừa khóc vừa cười, giống như một người điên vì tình.

Giang Chỉ không nhịn được cười, cô nhéo nhéo giữa lông mày, ba phần bất lực bảy phần cưng chiều.

Cô phải làm sao đây? Người con gái mà cô yêu quả thực là một người ngốc vô cùng, đã biết tửu lượng của mình kém thế mà lại uống nhiều như vậy.

Chiếc xe được đỗ ngay ngắn ở bãi đậu xe ngầm.

Giang Chỉ đỡ người vào thang máy, cảm nhận được hơi ấm phả vào tai và mùi rượu xộc lên mũi của mình, nhiệt độ của cơ thể cũng theo đó tăng lên.

"Thư Thư, chúng ta về nhà sao?" Hứa Niệm chật vật mở mắt, yếu ớt nói.

Nghe được hai chữ "về nhà", Giang Chỉ trong lòng mềm nhũn, "Đúng vậy, về nhà rồi, chúng ta đã về nhà rồi."

"Ừ, ừ, ừ! Chúng ta về nhà rồi ~ Thư Thư và em đã về nhà." Hứa Niệm xoay người và hôn lên mặt của Giang Chỉ, "Tặng Thư Thư một nụ hôn."

Vành tai của Giang Chỉ bắt đầu nóng lên, tiếp sau đó hai má cũng ửng đỏ, "Niệm Niệm, em . . ."

Người kia cách màn hình luôn luôn mang một vẻ kiều diễm khiến Giang Chỉ không thể nào kiềm chế được. Đương nhiên nhìn thì làm gì bằng cảm giác mình thực sự được chạm vào người ấy.

"Con mèo thối tha! Chạy đi đâu rồi!" Hứa Niệm hét lên, đẩy Giang Chỉ ra, quay người đuổi theo con mèo vô tội vừa mới đi ngang qua.

Giang Chỉ chưa kịp phản ứng, Hứa Niệm đã mất thăng bằng ngã xuống đất, cắn răng đau đớn, vươn tay về phía người trước mặt, "Thư Thư, đau, ôm ~"

Giang Chỉ không ngờ rằng người nọ say lại bám dính cô đến như vậy, lòng cô hoàn toàn mềm ra. Cô nhẹ nhàng đỡ người dậy, "Cẩn thận, đừng uống rượu nữa, uống nhiều sẽ hại sức khỏe đấy . . ."

"Ồn ào quá!" Hứa Niệm bị lời lẩm bẩm của Giang Chỉ làm cho khó chịu.

"Cái gì?" Giang Chỉ không nghe rõ đối phương nói gì, vô thức tiến lại gần và lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Khi môi của cô tiếp xúc với hơi ấm mềm mại, mùi rượu nồng nặc gấp mấy lần, Giang Chỉ chợt trợn tròn mắt.

Mình bị cưỡng hôn sao? Cảm giác này thật kỳ lạ đến nỗi không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Cảm nhận được sự phân tâm của cô, Hứa Niệm nhéo nhẹ lưng của cô như một cách trừng phạt. Trong lúc đối phương không để ý, Hứa Niệm đẩy lưỡi tiến vào trong miệng của Giang Chỉ, càn quét từng ngóc ngách không bỏ sót, như thể muốn tuyên bố chủ quyền của mình.

Giang Chỉ yêu thích cảm giác này đến mức đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra được, thậm chí còn mất khống chế hơn cả người say rượu.

"Ừm . . . Thật đã . . ."

Nụ hôn rất dài, dài đến nỗi tưởng như đã trôi qua một thế kỷ, Giang Chỉ khó thở nên cô miễn cưỡng đẩy người kia ra, rất muốn đón nhận nhưng cũng rất muốn từ chối.

Người say đương nhiên sẽ không thể khống chế được chính mình, Hứa Niệm dường như điên cuồng cắn môi và lưỡi của Giang Chỉ, lại một lần nữa hôn thật sâu đến khi cảm thấy khó thở mới chịu buông ra.

Giang Chỉ cuối cùng cũng thở được, hít thở không khí trong lành, trên của mặt của cô hiện lên hai điểm hồng hào, đôi môi trong suốt như pha lê phủ đầy vết nước, hô hấp hỗn loạn.

Mình phải làm sao đây? Mình dường như còn muốn em ấy làm nhiều hơn nữa . . .

Cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ và thiêu đốt như vậy, Hứa Niệm không phụ lòng mong đợi của Giang Chỉ, lại nhéo eo của cô, ấn toàn bộ phần thân trên của cô vào mình, thật chặt, không có bất kỳ khe hở nào.

"Ưm~~" Giang Chỉ ngượng ngùng cắn môi, lý trí nói với cô nên đẩy người con gái đang say rượu trước mặt ra, nhưng lại thầm muốn kéo cô chìm xuống, đắm mình vào thiên đường.

Hứa Niệm không có suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ biết người trước mặt chính là Thư Thư cũng là Giang Chỉ.

Người này luôn bắt nạt mình thời gian qua, vậy hôm nay để chị ấy trả nợ hết cho mình đi!

Không nói hai lời, Hứa Niệm cắn vào xương quai xanh của Giang Chỉ, vừa cắn vừa xoa, di chuyển từng li từng tí, để lại dấu vết của chính mình khắp người!

Chìm đắm vào tình yêu, Giang Chỉ không có ý thức gì cả, cô khao khát ngày một nhiều hơn cho nên lý trí đã sớm bị cô ném sang một bên!

Cô chủ động ôm lấy cổ của Hứa Niệm, dẫn đối phương vào phòng ngủ, dùng sức đè xuống giường.

"Hứa Niệm, em đã nghĩ kỹ chưa?"

Trong mắt của Hứa Niệm hiện lên một tia mờ mịt, tựa hồ đang suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Giang Chỉ.

Nhưng một lúc sau, cô bỏ chủ đề khó hiểu này ra sau và gặm nhấm từng tấc da thịt lộ ra của Giang Chỉ.

Tay của Hứa Niệm cũng không nhàn rỗi, cô từ mọi góc độ xuyên vào trong cổ áo của Giang Chỉ, chính xác tìm được chỗ to tròn đó, xoa nắn cùng nhào nặn, khiến Giang Chỉ nhăn mặt đau đớn.

Nhưng điều đó cũng không giải quyết được bao nhiêu. Giang Chỉ biết rất rõ đây chính là tình yêu mà cô khao khát nhất nhưng lại xấu hổ khi nói về nó.

Cô nghiêng đầu, đêm ngoài cửa sổ mờ mịt và đầy sao, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm mà cô không thể quên được.

Cắn xé lẫn nhau, hô hấp hỗn loạn, vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc.

Đôi mắt của Giang Chỉ đỏ lên, giọt nước mắt lăn dài trên má, cũng không biết là vì hạnh phúc hay là đau đớn. Cô run rẩy nói: "Hứa Niệm, nhẹ nhàng với chị thôi."

Hứa Niệm ngẩng đầu khỏi ngực của đối phương, nghiêng đầu, có chỗ hiểu được có chỗ không.

Nhưng những động tác tiếp theo của cô quả thực nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dù sao cô vẫn còn non nớt và đang trong tình trạng say rượu cho nên cũng không điên cuồng mãnh liệt.

Đêm đó Giang Chỉ cùng Hứa Niệm đắm chìm trong những khoái cảm chưa từng có, hệt như một giấc mộng xuân.

Mãi cho đến khi rạng sáng, cả hai mới dừng lại, kiệt sức và trút hết sức lực.

Giang Chỉ tận dụng chút sức lực cuối cùng để bế Hứa Niệm vào phòng tắm. Cơn đau ở phía dưới khiến cô bước đi khập khiễng.

. . . . .

Ngày hôm sau, Giang Chỉ giật mình tỉnh dậy.

Một bóng người mảnh khảnh đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía cô, như đang suy nghĩ về những gì mình đã trải qua đêm qua.

Giang Chỉ khẽ cử động, phần thân dưới giống như là bị xé rách, cô cau mày vì đau.

Hứa Niệm nghe thấy tiếng động, quay đầu lại với vẻ mặt không tự nhiên mà nhìn cô: "Em đã tỉnh từ tối hôm qua rồi . . ."

Khi tỉnh dậy, cô thấy khắp người của Giang Chỉ đầy vết bầm tím và dấu hôn. Cô không phải là kẻ ngu đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra mà không cần hỏi.

"Được rồi, những gì chị muốn làm đều đã được thực hiện rồi."

Phát giác được đối phương có chút kỳ lạ, tim của Giang Chỉ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Chẳng lẽ tối hôm qua người kia không tình nguyện muốn làm mà là do cô ép sao?

"Cái gì? Em không muốn chịu trách nhiệm sao?" Giang Chỉ nheo mắt lại, tỏa ra sát khí lạnh lùng.

Hứa Niệm mím môi, nói thật cô không nhớ không rõ tối hôm qua đã xảy ra cái gì, chỉ nhớ là hình như mình đã nhào vào người của đối phương, sau đó . . .