Hôm nay nữ ma đầu toát ra oán khí rất nặng! Chớ chọc cô ta!
Hứa Niệm dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu Mỹ.
Cái này không cần cô nói đâu! Tôi cũng nhìn ra được điều đó.
Lưu Mỹ cũng nháy mắt đáp lại tín hiệu của đối phương.
Trong mắt của Giang Chỉ đầy sát ý, hận không thể bóp chết hai người!
Cô đang ngồi ở đây mà hai người bọn họ dám liếc mắt đưa tình với nhau sao? Bọn họ đều cho là cô chết rồi hay sao?
"Có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng." Ngữ khí của Giang Chỉ lạnh xuống mấy phần.
Hứa Niệm cảm thấy ngột ngạt, lời này vừa được nói ra từ miệng của người kia như sợi dây quấn chặt cổ của cô.
Nữ ma đầu không biết cái gì gọi là dè dặt hay sao?
Dưới ánh mắt mạnh mẽ của Giang Chỉ, Hứa Niệm sờ chóp mũi, cố gắng ngụy biện: "Không, giám đốc hiểu lầm rồi."
"A? Vậy cô nghĩ tôi hiểu lầm cái gì?" Giang Chỉ khoanh tay trước ngực, nửa người dựa vào chiếc ghế gỗ đơn giản trong phòng bệnh, tựa như đang tựa vào ghế văn phòng.
Đuôi mắt vừa dài vừa nhỏ, Giang Chỉ im lặng do xét người trước mặt. Hệt như một con thú hoang đang chờ cơ hội, sẵn sàng xé cổ con mồi và giết chết nó chỉ bằng một đòn.
Đến phiên mình ra tay! Chỉ cần mình còn ở đây, nữ ma đầu sẽ không bao giờ được phép ức hiếp Niệm Niệm!
Lưu Mỹ tiến lên một bước.
"Cô ấy không có ý gì khác . . ."
"Sao? Vậy ý của cô là gì?" Giang Chỉ giương mắt liếc nhìn Lưu Mỹ một cái, vừa lười biếng vừa phẫn nộ.
Lưu Mỹ hình như đang lo lắng không tìm được lý do để phản kháng.
Chỉ một cái liếc mắt, một cái nhìn thoáng qua.
Lưu Mỹ không nói nên lời, cô ấy không biết nên nói cái gì bây giờ.
Mình không phải là anh hùng sao? Anh hùng đều là nhân vật chính, vậy tại sao mình lại không có khí chất của nhân vật chính?
Ánh mắt của nữ ma đầu thật đáng sợ, Giang Chỉ muốn giết mình sao? Bây giờ mình phải nên trả lời câu hỏi của nữ ma đầu như thế nào? Ai tới cứu mình đi!
"Cô nên về nhà đi." Giang Chỉ xoa xoa mi tâm, không nói hai lời lập tức đuổi người đi.
"Tôi sẽ không đi, tôi muốn ở lại đây chăm sóc Niệm Niệm!"
Tôi muốn bảo vệ Niệm Niệm!
Nữ ma đầu thật thật đáng sợ!!!
"Tôi thuê người chăm sóc, cô có thể làm gì để chăm sóc cô ấy?" Giang Chỉ nhếch khóe môi lên, có chút giễu cợt.
"Cô ấy cần có người bên cạnh! Quan tâm đến mặt tinh thần chứ không riêng gì về mặt thể xác!"
Bây giờ, nữ ma đầu không còn lý do gì để xua đuổi mình nữa.
"Hiện tại không cần thiết." Giang Chỉ cảm thấy mệt mỏi vì đối phương cứ liên tục muốn cãi cọ, cô còn chẳng buồn đưa ra lý do nữa.
"Nhưng . . ."
"Sao?" Giang Chỉ nheo mắt lại, có cảm giác uy hiếp mãnh liệt, "Nghe nói cô thường mắc sai lầm trong công việc . . ."
"A cái này . . . Ha ha ha . . . Đột nhiên tôi nhớ tới tôi còn có công việc chưa hoàn thành, tôi lập tức đi về trước, không gây phiền phức đến giám đốc Giang nữa." Lưu Mỹ sờ sờ gáy, hình như cô ấy chợt nhận ra điều gì đó.
Kẻ mạnh chưa chắc là người chiến thắng nhưng người thắng chắc chắn là kẻ mạnh. Nếu cô bị đuổi việc, ở công ty luật chỉ còn lại Niệm Niệm, vậy thì cô ấy sẽ thực sự bất lực!
Cô là lấy lui làm tiến! Trước tiên phải nắm bắt được nữ ma đầu đã!
"Niệm Niệm, tôi phải đi về trước, cô ở đây tự chăm sóc cho mình. Có gì cần có thể gọi điện thoại cho tôi, bây giờ tôi phải về nhà để xử lý công việc."
Bị Giang Chỉ nhìn chằm chằm như vậy, Lưu Mỹ cũng không dám nháy mắt với Hứa Niệm nữa, kinh sợ rời đi.
Hứa Niệm khóc không ra nước mắt, gặp phải ánh mắt ác ý của Giang Chỉ, cô cười khô khan nói: "Vậy xin làm phiền giám đốc Giang . . ."
Ai muốn nữ ma đầu chăm sóc đâu? Thà rằng mình tự chăm sóc cho chính mình còn hơn để nữ ma đầu này chăm sóc cho. Đặc biệt là nụ cười quỷ dị của nữ ma đầu . . . Thật sự rất đáng sợ, hu hu hu . . . Có lẽ nào cô ta đang cố gắng tra tấn mình? Thủ đoạn mới của cô ta đây sao?
Ai tới cứu tôi với! Trốn cũng trốn không được, Lưu Mỹ thật hèn nhát, miệng nói mà tay chân không làm được.
"Muốn uống nước sao?"
"Không cần, cảm ơn giám đốc Giang."
"Ăn táo thì sao?"
"Không cần, không cần, tôi không muốn ăn."
"Tôi tới bôi thuốc giúp cô."
"Không cần! Cái này thật sự không cần, Lưu Mỹ đã bôi giúp tôi rồi . . ." Hứa Niệm kinh hô một tiếng, thanh âm càng ngày càng thấp, bởi vì cô nhìn thấy khuôn mặt của Giang Chỉ tối sầm lại với tốc độ ánh sáng mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Đó là một loại ánh mắt muốn ăn thịt người!
"Tốt lắm." Giang Chỉ tức giận đến không nói nên lời.
Lưu Mỹ, cô tốt nhất nên là gái thẳng đi, nếu không tôi sẽ xé xác cô ra và ném vào máy hủy tài liệu!!!
"Rất tốt gì?" Hứa Niệm yếu ớt hỏi, vừa nói, cô lại co rúm trong chăn, sợ hãi run rẩy.
Nữ ma đầu thực sự rất kì quái, chẳng lẽ cô ta bị bệnh tâm thần sao?
Giang Chỉ cười như không cười: "Tôi nói hai người rất tốt!"
Tiếng nghiến răng nghiến lợi khiến Hứa Niệm không hiểu nổi tình thế của hiện tại, cô không hiểu mình đã đắc tội nữ ma đầu ở chỗ nào nữa.
Quên đi, cô không nói nữa, đề phòng nữ ma đầu nổi điên giết người, cô thậm chí còn tịch thu con dao gọt trái cây.
Mỗi phút mỗi giây cô bị ép ở cùng phòng với Giang Chỉ đều vô cùng giày vò và khổ sở, cô chỉ muốn giả vờ ngủ.
Giang Chỉ nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc hờn dỗi ở trong lòng, trong mắt hiện lên hắc quang.
Con cáo nhỏ này! Tốt nhất đừng để chị bắt gặp em một chân giẫm mấy chiếc thuyền.
Mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, mặt trăng mới lộ ra đường nét.
Hứa Niệm nóng lòng muốn giả vờ ngủ tỉnh dậy, liếc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, "Giám đốc Giang, sao giám đốc còn chưa đi? Cũng muộn rồi, giám đốc nên về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai giám đốc còn việc phải làm."
Tâm của Hứa Niệm như nổi trống, cô sợ Giang Chỉ không chịu rời đi.
Chỉ vì Giang Chỉ nhìn chằm chằm vào cô mà đã hơn mười giờ cô không gửi tin nhắn cho Thư Thư!
Thư Thư gửi tin nhắn thoại, cô cũng không dám nghe.
Lần này, Giang Chỉ lại dễ bắt chuyện đến không ngờ: "Được rồi, tôi đi đây. Nếu cô có việc gì thì gọi cho tôi, ngày mai tôi sẽ đến chăm sóc cô."
Giang Chỉ cố tình nhấn mạnh từ "chăm sóc", ẩn sau bên trong mang rất nhiều ý nghĩa.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghị lực của Hứa Niệm đổ xuống, Giang Chỉ khẽ nhếch môi.
Không chỉ cô muốn ở riêng với người này mà con muốn tự chính tay mình chăm sóc.
Cho dù là người nào cũng đừng hòng nghĩ đến việc cướp người của cô!
"Tin nhắn của vợ đến rồi ~ Tin nhắn của vợ đến rồi ~"
Âm thanh báo tin nhắn của riêng Thư Thư vang lên.
【 Hôm nay em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái? Nói với Thư Thư đi.】
【 Em sợ muốn chết.】
"Vợ gọi tới rồi ~"
"Hôm nay của em thế nào? Nói cho Thư Thư biết, hôm nay là ai dám bắt nạt em? Để Thư Thư cứu em!" Giang Chỉ từ từ thay đổi ngữ điệu của mình thành Thư Thư như thường lệ. Cô cũng muốn biết hôm nay mình cư xử như thế nào đối với người kia.
Nhưng sắc mặt của cô lại vô cùng lạnh lùng, thái độ này chưa từng có khi đối mặt với bạn nhỏ nhà mình.
Hứa Niệm đối đãi với những người con gái khác như thế nào? Đến cùng cô ấy có phải là một người cặn bã hay không? Có trân trọng mối quan hệ yêu đương này hay không?
"Hu hu hu Thư Thư! Chị sẽ không biết nữ ma đầu đã làm ra những chuyện gì quá phận đâu! Cô ta là khách không mời mà tới, còn tự tiện muốn chăm sóc em!" Hứa Niệm vừa khóc vừa phàn nàn.
"A . . . Vậy cô ta đã làm gì đối với em? Chị cảm thấy cô ta có thể là có mưu đồ làm loạn, nhưng nhất định em phải cẩn thận! Có nguy hiểm gì phải nói cho Thư Thư biết ngay." Giang Chỉ nói rõ ràng, chính xác, bóp méo hình ảnh của cô mà tâm lý không hề nặng nề chút nào.
Thân là Giang Chỉ, cô hy vọng rằng người yêu ngốc nghếch của mình cũng sẽ hết lòng vì cô và chán ghét những người phụ nữ khác.
Vừa vặn là vì Thư Thư, cô chỉ muốn biết Hứa Niệm yêu mình có bao nhiêu phần là thật.
Nếu như người kia là một người cặn bã như thế thì dù có yêu đến đâu cô cũng sẽ không bỏ qua cho người đã đùa giỡn với tình cảm của mình.
Trong mắt tàn khốc của Giang Chỉ chợt lóe lên, cô đang chờ đáp án của Hứa Niệm.
"Không sai! Em cũng cảm thấy cô ta có mưu đồ làm loạn! Điều ghê tởm nhất chính là cô ta còn đuổi bạn bè của em đi! Làm sao lại có người như thế này ở trên đời!" Hứa Niệm không hiểu tâm tư của đối phương, oán trách việc ác của nữ ma đầu giống như thường ngày cũng không phát giác ra được có cái gì đó không thích hợp.
"Ừ, ừ, đúng rồi, cô ta thật đáng ghét! Một người phụ nữ xấu xa! Sao cô ta lại ác đến vậy! Cô ta thật khó chịu! Em nhất định phải tránh xa cô ta ra!" Giang Chỉ phẫn nộ đồng ý, không hề có chút áp lực tâm lý nào, ngày ngày cô đều làm điều đó với Hứa Niệm. Lần này hoặc lần sau cũng không có gì khác biệt.
Chỉ là lần này, cô lại có ý khác.
"Nhân tiện, bảo bối, sao trước đây chị chưa bao giờ nghe nói bạn của em chăm sóc em? Người đó là con trai hay con gái? Tại sao chị chưa từng nghe em nhắc đến chuyện đó?"
Giang Chỉ siết chặt lòng bàn tay, cảm giác bị mất niềm tin đang dần xâm chiếm lấy cô. Cô muốn biết Hứa Niệm có giấu cô hay không!
"Em chưa từng nói qua cho chị nghe sao? Cô ấy là đồng nghiệp ở công ty luật của em, cô ấy rất tốt với em, cũng là một cô bé, cô ấy đến bệnh viện chăm sóc cho em trong thời gian này. Sau này nếu có dịp em sẽ giới thiệu cô ấy cho chị biết nhé." Hứa Niệm đương nhiên biết được Thư Thư sẽ ăn dấm khi nghe những lời kia, "Đừng hiểu lầm, em và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, tuyệt đối không có mối quan hệ nào khác."
"À, chị biết rồi, cô ấy là đồng nghiệp của em, cô ấy không bận việc sao? Làm sao cô ấy có thời gian chăm sóc em? Xem ra là cô ấy có tình ý với em . . ." Giang Chỉ nửa vời nói đùa giỡn, nửa vời nói thật để dò xét.
"A, đừng lo lắng quá, nếu không yên tâm thì chị có thể tới đây để kiểm tra vào bất cứ lúc nào. Em cam đoan sẽ không có người con gái nào khác xuất hiện bên cạnh em!" Hứa Niệm biết mình không mang lại cảm giác an toàn, cho nên cô nhanh chóng trấn an đối phương.
Sắc mặt của Giang Chỉ dịu đi một chút, sau đó cô nghĩ đến việc Hứa Niệm quấy rối cấp trên của cô ấy, khóe môi đột nhiên lại chìm xuống.
Là cô nghĩ quá nhiều hay là lời nói của người kia đem lại cho cô cảm giác quá an toàn?
Niềm tin bị mắc kẹt ở giữa hai bên, trong lúc nhất thời cô cũng không biết mình nên làm gì.
"Vậy được rồi." Giang Chỉ nói không chút hứng thú, "Chị có thể gặp em nếu có cơ hội. Nữ ma đầu đã ở bên cạnh em cả ngày. Hôm nay cô ta đã làm gì?"
Giang Chỉ cảm thấy biểu hiện của mình vào hôm nay đều rất quan tâm, hẳn là có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng của người kia.