Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 42: Nữ ma đầu muốn đầu độc em!




"Hôm nay cô ta muốn đầu độc em!" Hứa Niệm  nói chắc như đinh đóng cột.

"? ? ?" Mặt mũi của Giang Chỉ tràn đầy dấu chấm hỏi, làm sao cô có thể không biết hôm nay mình có sát ý?

"Điều này, điều này là không thể. Em chỉ là cấp dưới của cô ta, không phải kẻ thù của cô ta. Cô ta là luật sư, lẽ ra không nên ác độc như vậy. Rốt cuộc cô ta đã làm gì?" Giang Chỉ cố gắng bác bỏ lời vu khống vô lý của đối phương.

"Không! Chị quá coi thường cô ta rồi! Nữ ma đầu cũng không phải là một luật sư bình thường. Hôm nay cô ta cố gắng cho em uống nước và muốn gọt táo cho em ăn, cô ta chỉ muốn đầu độc em!"

". . ." Giang Chỉ trầm mặc.

Chẳng trách hôm nay Hứa Niệm không uống chút nước nào, hóa ra là vì sợ bị đầu độc, cô ấy cảm thấy Giang Chỉ là một mụ phù thủy trong truyện cổ tích.

Nếu đã như vậy thì tại sao lúc trước người kia luôn có mưu đồ làm loạn với cô?

"Sao có thể như vậy được? Em đang suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ cô ta muốn thể hiện lòng tốt hoặc nói cách khác là muốn lấy lòng thì sao?"

"Không thể nào!" Toàn thân của Hứa Niệm kích động, âm điệu cất cao, chột dạ giống như là giấu đầu lòi đuôi, "Làm sao lại có khả năng này? Em và nữ ma đầu đều thấy ngứa mắt mỗi khi nhìn đối phương, hơn nữa cô ta càng mong em sớm ngày cuốn gói rời đi."

Ánh mắt của Hứa Niệm lơ lửng không cố định.

Cô cũng cảm thấy nữ ma đầu đang âm mưu gì đó với cô, cô ta chăm sóc cô thật tốt chỉ để cô sớm khỏi bệnh và tiếp tục hành hạ cô!

Nếu biết được, nhất định Thư Thư sẽ đau lòng! Cô không được làm điều gì khiến người mình yêu buồn!!

"Tại sao không thể? Bạn nhỏ nhà chúng ta còn trẻ, vừa xinh đẹp, lại vừa tốt tính như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người con gái theo đuổi em. Có khả năng nữ ma đầu cũng nằm trong số đó thì sao?"

Ngữ khí của Giang Chỉ chua chua, tâm phiền ý loạn.

Thật ra người mà Giang Chỉ đang muốn nói đến chính là Lưu Mỹ, một mối nguy tiềm ẩn.

Hừ! Quả thực bạn nhỏ nhà cô không an phận, suy cho cùng con người sẽ luôn thay đổi.

"Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào, nữ thần ghen tuông, chị đừng nghĩ lung tung nữa. Trong lòng của em chỉ có chị, tuyệt đối không thể có người khác. Nữ ma đầu là ý gì? Cho dù có bao nhiêu người con gái khác, em cũng không nhìn đến! Ngoại trừ chị ra, em cũng không muốn bất kỳ ai." Lời nói của Hứa Niệm tựa như là tuyên thệ trước công chúng.

"Bảo bối, chị chỉ thuận miệng nói thôi, sao em lại căng thẳng? Hơn nữa em tốt như vậy, người khác để ý đến em là chuyện bình thường. Ngày thường nữ ma đầu tiếp xúc với em nhiều nhất, cho nên cô ta thích em cũng không có gì lạ." Giang Chỉ nói không chút hứng thú.

"Không! Cô ta thích em cũng vô ích. Em có chết cũng không thích cô ta đâu. Cô ta hung dữ và thất thường! Nếu không phải vì công việc, em cũng sẽ không đối phó với loại người như vậy. Bảo bối sẽ chỉ là của chị thôi."

Lời nói của Hứa Niệm rất trung thành, nhưng người nghe được lại không vui. Nụ cười trên môi của Giang Chỉ cứng lại.

Hóa ra hình tượng của cô trong lòng của Hứa Niệm vốn đã xấu như vậy, ngoài tuổi tác ra, cô còn có nhiều khuyết điểm đến thế, liệu có chỗ nào để cứu vãn nữa không?

Giờ này khắc này, cô vô cùng may mắn khi người nọ chưa nhận ra thân phận thật của cô. Nếu người kia biết thì chắc chắn sẽ rời khỏi cô.

Cảm xúc của Giang Chỉ rất phức tạp, cô không biết đối mặt với người yêu của mình như thế nào. Bất kể nhìn như thế nào, hành vi của Hứa Niệm thật sự rất giống một kẻ cặn bả . . . Nhưng cô lại không có chứng cứ xác thực chứng minh đối phương là một nữ cặn bã hàng thật giá thật . . .

Tình cảm đã nhiều năm như vậy, không có căn cứ xác thực thì dễ dàng gì mà vứt bỏ mối quan hệ này.

"Thư Thư? Sao chị không nói gì? Em nói rồi, em quan tâm đến chị nhiều như vậy, khi nào chị mới gặp em? Em rất muốn ôm chị ~"

"Chúng ta sẽ gặp nhau. Khi nào đã chắc chắn, chị sẽ đích thân tới gặp em, được không?" Giang Chỉ nói ra những lời hoa mỹ, trong lòng run lên.

Nhưng phải làm sao đây? Trước khi nghĩ ra biện pháp để đối mặt thì đối phương lại một chân giẫm lên nhiều thuyền, cô bỗng mất hứng thú gặp nhau.

"Được rồi." Hứa Niệm không hỏi thêm nữa, cô lựa chọn tôn trọng đối phương, "Vậy em sẽ đợi chị! Chị nhất định phải đến gặp em càng sớm càng tốt! Em rất muốn gặp chị!"

Lâu như vậy, cho dù là kẻ ngốc, cô cũng có thể nhìn ra Thư Thư có tâm tư, cô đã cố gắng thuyết phục cô ấy vô số lần.

Có lẽ, khi cô ấy tự mình tìm hiểu, cô ấy sẽ đích thân đến gặp cô, cô có thể từ từ chờ đợi.

. . . . . .

Chỗ công ty luật.

Sau khi Hứa Niệm xuất viện, đã là tám giờ sáng.

"A, Niệm Niệm, cô đến làm việc sớm như vậy sao? Tại sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa?" Vẻ mặt của Lưu Mỹ lo lắng, khóe mắt liếc nhìn phòng làm việc của Giang Chỉ.

Nhất định là do nữ ma đầu làm ra! Niệm Niệm vì cô ta mà phải nằm viện, vậy mà cô ta lại ép cô ấy làm việc.

"Tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi. Bác sĩ nói tôi có thể quay lại làm việc, nên đừng lo lắng."

"Ừ. . . À, có chuyện gì thì cô nhớ xin nghỉ. Gặp chuyện gì cũng có thể kể cho tôi nghe. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô." Lưu Mỹ thở dài, vỗ vai của Hứa Niệm.

"Đang trong giờ làm việc, các cô đang làm cái gì?" Thanh âm thanh lãnh như trích tiên lộ ra vẻ uy nghiêm cùng lửa giận.

Không cần quay đầu lại nhìn, nữ chính đều có thể đoán được nhất định sắc mặt của nữ ma đầu đen chìm đến mức có thể chảy ra được giọt mực.

"Giám đốc Giang, tôi vừa chào Lưu Mỹ, tôi chắc chắn không có ý mò cá, bây giờ tôi quay lại làm việc." Hứa Niệm xoay người, lè lưỡi rồi bỏ chạy.

"Còn cô thì sao? Cô đã làm xong việc chưa?" Giang Chỉ cau mày thiếu kiên nhẫn, bây giờ cô không thích gì ở Lưu Mỹ, đối phương như cái gai trong mắt của cô.

"Tôi chưa . . .  Tôi chưa . . ." Lưu Mỹ khóc không ra nước mắt.

Hứa Niệm! Cô thật là hèn! Thế mà lại bỏ của chạy lấy người!

"Sao?" Giang Chỉ nheo mắt lại.

Trước khi đối phương ra tay, Lưu Mỹ chọn lối thoát hiểm, quay người bỏ chạy: "Giám đốc Giang, tôi chợt nhớ ra mình còn có việc nên tôi xin phép đi trước!"

Hứa Niệm ngồi thẳng, cô vắng mặt nhiều ngày như vậy, cũng không biết tiến triển của vụ án, "Giám đốc Giang, hiện tại có vụ án nào cần xử lý không?"

"Có, tư liệu đã gửi qua hòm thư của cô, nhớ chỉnh sửa cho kỹ." Giang Chỉ nhìn chằm chằm Hứa Niệm, cố gắng đè nén lửa giận, mặt không biểu tình.

"Được rồi, Giám đốc Giang, tôi xin phép đi trước."

"Được thôi."

Hứa Niệm còn chưa đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn người kia: "Giám đốc còn muốn giao việc gì thêm không?"

"Bây giờ cô đi làm lại thì phải biết kiềm chế. Công ty luật không phải là nơi vui chơi. Hãy nhớ rằng cô là một luật sư, cũng đừng làm những điều vi phạm pháp luật và làm ảnh hưởng đến đạo đức nghề nghiệp. Hơn nữa cũng đừng làm ra những chuyện kỳ quái!"

Giang Chỉ không khỏi giáo huấn đối phương.

Đây là lần đầu tiên Hứa Niệm thấy đối phương nói nhiều như vậy, vừa dài mà lại vừa không có ý nghĩa.

"Vâng, tôi sẽ làm vậy, giám đốc Giang." Hứa Niệm cố nhịn không được trợn mắt, "Bây giờ tôi có thể đi được chưa?"

"Ừ."

Xoay người lại, Hứa Niệm trợn mắt.

Ngộ đời! Rõ ràng cô mới chính là người làm ra những chuyện kỳ quá!

Nói đến ranh giới cuối cùng của đạo đức . . . Giang Chỉ mới là người không có đạo đức, một kẻ phô trương biến thái, dùng những thủ đoạn hèn hạ để quấy rối cấp dưới của mình!!

Người quấn quít chặt lấy mình, người muốn chăm sóc mình cũng là cô ta, không hiểu vì cái gì mà cô ta lại đi giáo huấn mình. Hừ, cuối cùng là ai mới là người làm ra những chuyện kỳ quái?

. . . . .

"Ác ma! Quỷ hút máu! Nữ ma đầu không khác gì tư bản chuyên đi hút máu người!"

"Chết tiệt, nếu biết thì tôi đã nằm trong bệnh viện đến chết rồi!"

Tài liệu chất đống quá nhiều, nhiều đến nỗi xử lý không hết.

Hứa Niệm rất oán hận, giống như là một hồn ma bị treo cổ chuyển thế vậy.

Cô tưởng sẽ có người chịu trách nhiệm làm những việc này khi cô nằm viện, nhưng cuối cùng mọi công việc của cô đều còn nguyên xi không ai động, khiến cô không thể nghỉ ngơi ngay cả khi trở về nhà!