Công ty luật.
Lưu Mỹ, người luôn coi việc tăng ca là nhiệm vụ của mình, đột nhiên có vẻ thay đổi tính tình, vừa tan sở đã biến mất, muốn bắt người cũng bắt không được.
Thời gian vừa đến, Lưu Mỹ không chút do dự rời đi, đồng nghiệp của cô không khỏi thắc mắc: "Tiểu Mỹ, mấy ngày nay tan tầm, cô đều luôn về sớm như vậy. Có chuyện gì với cô sao?"
"Chuyện gì? Chuyện gì là chuyện gì? Mọi người đang nói tới cái gì?" Lưu Mỹ như đứng một mình giữa màn sương khói mờ ảo mãi không thấy được lối ra.
Cô đang vội vã muốn tới bệnh viện để chăm sóc cho người bệnh, không muốn dây dưa với người khác.
"Tránh ra, tránh ra, tôi phải đi, có chuyện gì ngày mai lại nói." Lưu Mỹ cầm lấy chiếc túi nhỏ, lập tức rời đi.
"Mọi người có thấy kỳ lạ không? Cô ấy hình như đang rất sốt ruột. Có vẻ như là cô ấy đi gặp một người. Chẳng lẽ cô ấy có bạn trai sao?"
"Có khả năng, tôi cũng cảm thấy dạo gần đây cô ấy có chút khác thường, tâm không yên lòng. Thế nhưng trước kia chưa từng xảy ra chuyện này."
Lưu Mỹ vừa mới rời đi, các đồng nghiệp lại tiếp tục thảo luận những chuyện trên trời dưới đất.
"Rầm!" Cánh cửa bị đóng sầm lại.
"Ai vậy? Không biết nhẹ tay hay sao?"
"A . . . Giám đốc Giang, giám đốc tan làm rồi sao?"
Mặt của Giang Chỉ không biểu tình, cô gật đầu: "Ừ."
"Hôm nay nữ ma đầu thật là đáng sợ! Là ai đã chọc giận cô ấy?"
"Cô ấy ngày nào cũng làm ra vẻ mặt xấu xa, sợ người khác không biết cô ấy là hung thần ác sát."
"Làm sao mà gần đây mọi người đều tan làm sớm như vậy?"
Vừa rồi những người này đang bàn tán xôn xao, Giang Chỉ nghe thấy không bỏ sót một chữ nào, sắc mặt có thể tốt mới là gặp quỷ!
. . . . . .
Trong bãi đỗ xe.
Đèn xe nhấp nháy, khuôn mặt của Giang Chỉ ngồi ở ghế lái giống như là La Sát*.
(*) La Sát: hay Quỷ La Sát (tiếng Phạn: Rākṣasa, Rākṣasī) là một loại quỷ quái trong thần thoại Hindu cũng như Phật giáo, đây là một sinh vật thần thoại có hình dáng, tính cách hung tợn của loài người hoặc quỷ thần bất thiện.
Chết tiệt! Từ khi nào mà hai người kia lại có mối quan hệ tốt như vậy? Vì cái gì mà từ sáng đến tối đều dính sát vào nhau? Cô là mới là bạn gái của Hứa Niệm kia mà!
Không biết làm sao, trong đầu hiện lên cảnh tưởng ở phòng bệnh vào ngày hôm đó. Lưu Mỹ vênh váo đắc ý đuổi cô đi, Hứa Niệm không những không lên tiếng cho cô mà còn hùa theo người kia!
Cô ấy là bạn nhỏ nhà cô, chỉ thuộc riêng về cô thôi!
Cô ấy đã có bạn gái rồi mà còn để người phụ nữ khác chăm sóc, nếu không phải là một chân đạp nhiều thuyền thì là cái gì?!
Đồ khốn! Tôi không muốn gặp lại cô nữa đâu.
Giang Chỉ đóng sầm cửa xe lại.
Có điên mới đi thăm cô ta! Tuyệt đối mình sẽ không đi đến bệnh viện.
Bộp! Bộp! Bộp!
Đôi giày cao gót dậm xuống như đang trút lửa giận.
"Nữ cặn bã thay đổi thất thường!"
"Lừa gạt người! Cô là đồ không có lương tâm!"
"Không được!" Giang Chỉ đột nhiên dừng lại, cố gắng hít thật sâu để bản thân bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng cô mới là chính thất kia mà! Lưu Mỹ chỉ mới quen biết Hứa Niệm gần đây thế mà lại dám dòm ngó người của cô sao?
Giang Chỉ liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, thấy đã tan sở được nửa tiếng, Lưu Mỹ nhất định đang ở trước giường bệnh!
Bọn họ sẽ đang làm cái gì?
Bạn nhỏ sẽ tình tứ với người khác giống như với cô sao? Hơn nữa hai người cùng ở trong phòng bệnh . . .
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó lại khiến Giang Chỉ muốn phát điên!
Không! Không được! Làm sao người của cô có thể bị người khác chạm vào? Nằm mơ!
Cô dồn sức đánh tay lái, quay đầu xe, khí thế hùng hổ chạy về phía bệnh viện.
. . .
Phòng bệnh số 308.
Giang Chỉ không có ở đây, bầu không khí thật dễ chịu và thoải mái, Hứa Niệm cũng không cần nơm nớp lo sợ phòng bị người nọ có thể ra tay với mình bất cứ lúc nào.
"Niệm Niệm, hôm nay cô cảm thấy thế nào? Đây là bữa ăn bổ dưỡng tôi mua ở cửa hàng dưới lầu. Cửa hàng này làm ăn phát đạt thật! Xếp hàng rất lâu mới mua được một phần đấy." Lưu Mỹ như mặt trời nhỏ . . . Luôn toả nắng, ở chung với cô ấy rất dễ chịu.
"Ăn ngon lắm." Hứa Niệm liếm liếm khóe môi.
Tuy không ngon bằng bữa ăn bổ dưỡng của Thư Thư và nữ ma đầu nhưng Lưu Mỹ vẫn sẵn sàng đến bệnh viện để chăm sóc cô, còn mua đồ ăn cho cô, nhìn chung thì như vậy cô đã thỏa mãn lắm rồi.
"Được, được, nếu cô thích, lần sau tôi sẽ mang đến cho cô." Lưu Mỹ thu dọn dụng cụ đã dùng rồi.
"Niệm Niệm, gần đây cảm giác của cô thế nào? Có thấy khó chịu ở đâu không? Hay là thấy không vui?" Lưu Mỹ giả vờ thản nhiên, bóng gió hỏi.
"Tôi sao? Không có, vì sao cô lại hỏi như vậy?" Hứa Niệm không hiểu chuyện gì.
Cô luôn cảm thấy Lưu Mỹ gần đây cư xử rất kỳ lạ, đối xử với cô rất tốt, luôn hỏi cô có từng bị bắt nạt không. Thế nhưng trông cô có giống người sẽ bị bắt nạt không?
"Đừng sợ, nếu có người làm tổn thương cô, cô phải nói với tôi. Là luật sư, chúng ta nên sử dụng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ chính mình!" Lưu Mỹ nghiêm túc nói.
Niệm Niệm thật đáng thương, chắc chắn nữ ma đầu đã uy hiếp cô ấy, thật đáng ghê tởm! Nhất định mình phải đưa nữ ma đầu ra công lý.
Yên tâm đi, Niệm Niệm, những ngày tiếp theo tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt!
". . ."
Hứa Niệm cảm thấy có thể Lưu Mỹ có hiểu lầm gì đó về mình.
Hoặc có thể nói Lưu Mỹ ngày xưa cũng từng bị cấp trên bắt nạt cho nên mới ám ảnh như vậy sao? Vì thế cô ấy mới lo lắng quá mức cho cô?
"Cô lớn rồi vậy mà lau miệng cũng lau không sạch được." Lưu Mỹ ném hộp đựng đồ vào thùng rác, vừa quay người lại, nhìn thấy hạt cơm còn dính ở khóe miệng của Hứa Niệm. Cô chỉ lắc đầu cười khổ, xem ra Hứa Niệm vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
"Có sao? Chỗ nào?"
"Đừng nhúc nhích, tôi giúp cô."
Vừa lau sạch sẽ cho đối phương, khăn tay còn chưa kịp ném vào thùng rác, thì cánh cửa đập vào tường một tiếng rầm lớn.
"Giám đốc Giang? Sao cô lại đến đây?" Lưu Mỹ nhanh chóng ném khăn giấy đi, đứng trước giường bệnh, vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Giám đốc Giang." Hứa Niệm xoa xoa cái bụng nhỏ đã ăn no của mình, ánh mắt rơi vào trên tay của Giang Chỉ, chiếc túi quen thuộc và mùi hương quen thuộc, đáng tiếc cô đã no rồi!
"Giám đốc Giang, giám đốc vào ngồi đi . . ."
Mặc dù trong lòng có chút miễn cưỡng, Hứa Niệm vẫn nở nụ cười, ai bảo người nọ là cấp trên của cô.
Giang Chỉ không khỏi cười, chỉ là nụ cười này rất là quái dị.
Hứa Niệm bị nụ cười này dọa sợ đến cả người trở nên căng cứng. Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, cô dùng tốc độ ánh sáng để tìm kiếm xem gần đây mình có đắc tội với nữ ma đầu hay không . . .
Không đúng, gần đây cô nằm trên giường bệnh, không có tiếp xúc với nữ ma đầu thì lấy đâu ra lý do gì để người kia tức giận như thế?
Trong ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của cô, Giang Chỉ đã rời đi.
Đúng, chính là người đến rồi lại đi không nói một lời.
Đôi giày cao gót ma sát với mặt đất phát ra những âm thành chói tai cực kỳ. Dường như là muốn trút lửa giận của chủ nhân của nó vậy!
Giang Chỉ không có thói quen cầu xin người khác, vì cái gì cô lại mong muốn người kia sẽ ăn đồ của mình?
Nhìn thấy đồ ăn trong tay của mình, Giang Chỉ tiện tay ném nó vào thùng rác.
Nếu người kia không ăn thì cho chó ăn còn hơn!
Dù sao Hứa Niệm đã ăn đồ của người khác đưa tới!
"?"
"? ? ?"
Trong đầu của Hứa Niệm tràn ngập nghi hoặc, cô cùng Lưu Mỹ bối rối nhìn nhau, không ai biết nữ ma đầu kia đã uống nhầm thuốc gì. Cô ấy chỉ là vị khách không mời mà đến rồi rời đi mà không nói lời nào, không những thế cô ấy còn có nụ cười khủng bố như vậy . . . Xem xét chính là không có lòng tốt!
"Sẽ không phải đầu óc của nữ ma đầu có vấn đề đi?" Lưu Mỹ gõ gõ đầu, một mặt mờ mịt.
Chính Lưu Mỹ còn cảm thấy người kia có vấn đề, xem ra là nữ ma đầu bị bệnh không nhẹ.
"Ai biết được!" Hứa Niệm nhún vai.
Tiếng giày cao gót chạm đất chợt dừng lại, chiếc áo gió màu đỏ lại xuất hiện, sắc mặt của Giang Chỉ tái nhợt, tức giận đến không thể thở nổi.
Cô không chịu rời đi, chẳng những không rời đi, còn muốn xem là ai đuổi mình đi! Cô muốn chống mắt lên coi là ai dám đối đầu với cô!
"Giám đốc Giang, giám đốc ngồi đi . . ."
"Kẹt, kẹt . . ."
Lưu Mỹ không cam lòng, còn muốn nói thì đã bị cắt ngang bởi âm thanh chói tai của ghế ma sát với mặt đất.
"Không cần, tôi tự mình ngồi."