Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 32: Dùng người ta xong rồi lại vứt đi?




Hứa Niệm thu hồi suy nghĩ, nhìn ánh mắt cảnh giác của đối phương, chỉ thấy buồn cười.

Cũng không biết tối hôm qua là ai vừa ca vừa nhảy múa, sống chết không muốn mặc quần áo. Nếu không phải được cô ngăn cản, chắc chắn nữ ma đầu sẽ lên xu hướng ở các bài báo, tiêu đề chính là 【 Luật sư Giang Chỉ tiếng tăm lừng lẫy lại ở trần ở chuồng chạy ra ngoài vào đêm khuya!】

Đến lúc đó nữ ma đầu sẽ không có chỗ để khóc, lấy đâu ra tự tin để tra hỏi mình?

Nếu biết trước nữ ma đầu sẽ trở mặt không nhận người, cô sẽ lấy điện thoại ra để quay lại cảnh say xỉn điên cuồng vào tối hôm qua của người này, để xem xem đối phương sẽ còn tự tin mà la ầm ĩ như thế này không.

"Thật sao?" Giang Chỉ bán tín bán nghi, cô không nhớ được chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Thế nhưng người con gái trước mặt là một nhân vật nguy hiểm, rất có thể cô ấy sẽ lợi dụng cô say rượu để làm chuyện xấu.

"Thật, tuyệt đối là thật!" Hứa Niệm trợn tròn mắt, nhịn không được tranh luận với Giang Chỉ mà nói: "Giám đốc Giang, vấn đề bây giờ không phải tối hôm qua tôi có làm gì giám đốc hay không, mà là hiện tại chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ làm. Giám đốc còn muốn tốn thời gian để tranh cãi việc này ở trên giường hay sao?"

"Tôi tin cô lần này, tốt nhất đừng nên có lần sau!" Giang Chỉ nói xong, xoay người đi vào phòng tắm.

Rầm!

Cánh cửa phòng tắm bị đóng sầm lại, như để đề phòng vị khách không mời mà đến.

Hứa Niệm cố nén vạch trần sự thật, đi đến phòng vệ sinh ở ngoài phòng khách để rửa mặt, nhắm mắt làm ngơ.

Nếu biết sớm hơn, lẽ ra cô nên bỏ nữ ma đầu ở ngoài để cô ta tự phát điên một mình, chứ không phải như thế này nhận lỗi vốn dĩ không do mình làm.

. . . . .

Xe dừng sát ở ven đường, cách chỗ làm vẫn còn hai con đường.

Hứa Niệm không rõ ràng cho lắm, nhìn Giang Chỉ: "?"

"Xuống xe! Cô . . . Cô đi bộ đến chỗ làm đi." Giang Chỉ mím môi, không chút lưu tình nào.

"?" Mặt mũi của Hứa Niệm tràn đầy dấu chấm hỏi, cấp trên của cô luôn luôn bất bình thường như vậy.

Rõ ràng cách công ty chưa đầy năm trăm mét vậy mà lại bắt cô đi bộ dưới trời thu đầy gió lạnh này.

"Nếu hai chúng ta thân thiết quá sẽ bị chỉ trích nên phải tách nhau ra." Giang Chỉ đưa ra một lời giải thích khá hợp lý.

Hứa Niệm gật đầu, đẩy cửa xuống xe, không lưu luyến chút nào.

Chiếc xe màu trắng vụt đi nhanh như tên bắn, tạo ra một cơn gió mạnh kéo theo tung bụi mù mịt, khiến khuôn mặt của Hứa Niệm tràn đầy oán khí.

Đầu thu, gió thu đánh vào mặt, từ ấm áp như xuân ở trong xe bước vào trong gió thu, vẫn còn có chút se lạnh trên da.

Cô ung dung chậm rãi đi từng bước đến công ty, trong lòng thầm mắng.

Quả thật nữ ma đầu này nghĩ nhiều quá mức, còn lo lắng người khác sẽ chỉ trích quan hệ giữa hai người.

Thật buồn cười làm sao! Rõ ràng là người có sở thích biến thái, một người phụ nữ điên thế mà luôn giả vờ mình nghiêm túc hơn bất kỳ ai.

May mắn nghề nghiệp của nữ ma đầu là luật sư, nếu là tội phạm, cho dù đó là ai cũng không phá được bản án!

Lương tâm của người này có ít hơn điểm thi môn hóa của cô! Sớm muộn có một ngày cô sẽ vạch trần những thói hư tật xấu của nữ ma đầu! Tạm thời cứ để người này tiếp tục giả vờ đi để xem xem có bao nhiêu khán giả đến coi mà cô ta diễn kịch nhiều như vậy.

Cô vừa đi vừa phàn nàn, không để ý đến một bóng người lén lút bên đường và lặng lẽ cất đi máy ảnh.

Người này đã kiểm tra ảnh trong máy và xác nhận Hứa Niệm và Giang Chỉ đều có mặt ở trong tấm hình.

Hắn hài lòng rồi mới rời đi.

. . . . .

"Phiên toà sắp diễn ra, đi thôi."

Hứa Niệm vừa mới đi vào văn phòng, mông của cô còn chưa chạm tới ghế, một chồng tài liệu từ trên trời rơi xuống đập vào bàn làm việc của cô.

"Vâng, giám đốc Giang." Hứa Niệm không nói hai lời, cầm tài liệu theo sát đối phương.

Cô và Giang Chỉ cũng có đặc điểm là những người tham công tiếc việc, một khi đã tham gia vào công việc thì mọi ân oán cá nhân đều có thể gác lại.

Bên trong tòa án.

Trên ghế nguyên cáo*, Trần Lệ cười rạng rỡ, hai tay ôm ngực, liếc nhìn đầy khiêu khích về phía Trình Thành, người đang ngồi trên ghế bị cáo, với vẻ mặt quyết tâm giành chiến thắng.

(*) Nguyên cáo: người có quyền, lợi ích liên quan trong vụ án hình sự có đơn yêu cầu Tòa án buộc người phạm tội phải bồi thường thiệt hại cho mình do hành vi phạm tội của họ gây ra.

Hơn nữa, cô đã thành công rất nhiều lần, có lẽ cô cũng không ngờ rằng lần này mình lại thất bại.

Trình Thành tức giận đập bàn, chỉ có thể đặt tất cả hy vọng vào Giang Chỉ, ánh mắt thảm thương mà nói: "Luật sư Giang, cô nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi. Đừng để người phụ nữ ác độc kia được như ý muốn!"

"Yên tâm."

"Phiên toà bắt đầu!"

"Bị cáo Trình Thành, căn cứ vào lời buộc tội của nguyên cáo là anh ép cô ấy quan hệ tình dục, anh có nhận tội hay không?”

"Tôi không thừa nhận, xin mời luật sư bào chữa cho tôi!" Trình Thành kích động nói.

Ở độ tuổi này mà hắn còn bị một người mới bước vào đời lừa vào cái bẫy, danh dự bị chà đạp như thế thì ai mà chịu cho được!

Đây cũng là căn cứ để cho Trần Lệ lựa chọn làm mục tiêu, tuổi tác ớn, có chút ít tiền, giữ mình trong sạch, thích sĩ diện.

"Thưa quan toàn, theo tôi được biết, nguyên cáo Trần Lệ đã nhiều lần bày mưu hãm hại cấp trên của mình, dựng kịch và dùng thủ đoạn giả vờ mình bị cưỡng hiếp để tống tiền. Hiện tại số tiền mà cô ta ép buộc các nạn nhân trước đã tổng cộng hơn bảy trăm nghìn nhân dân tệ. Thủ pháp gây án lần này cũng giống như lần trước, các thủ đoạn của cô ta ở từng vụ đều giống nhau, cho nên tôi có quyền nghi ngờ lần này cô ta cũng muốn tống tiền!" Giang Chỉ dùng sức nói, Hứa Niệm bày ra bằng chứng.

Trong lúc nhất thời vẻ mặt bình tĩnh của Trần Lệ thay đổi như một vết nứt, cô ta hoảng hốt nói: "Không thể nào! Cô ấy đang vu khống tôi! Thưa quan toàn, tôi chưa bao giờ làm chuyện như vậy!"

Trần Lệ đã lừa gạt nhiều lần, dựa vào những người đàn ông thích sĩ diện, bằng vào số tiền đã ép buộc bọn họ để sống một cuộc sống xa hoa.

Trần Lệ làm sao cũng không ngờ được lần này lại bị lật ngược ván bài, gặp phải một nhân vật nguy hiểm.

"Có hay không, cô nói cái gì cũng không quan trọng, tôi nói cái gì cũng không cần thiết phải nghe. Chứng cứ ở đây, nhìn một cái là có thể biết ngay."

Giang Chỉ tự tin, cao ngạo, lặng yên giống như bên trong sương mù bao trùm là hoa hồng nở rộ, cầm chắc phần thắng trong tay.

Trần Lệ giống như bị đánh vỡ áo giáp, ngã ngồi xuống dưới đất khi nhìn thấy đoạn quay được đưa đến tận tay của quan tòa.

"Tôi không có, tôi mới là người bị hại, cô cũng là phụ nữ, hà cớ gì phụ nữ lại làm khó lẫn nhau? Tại sao cô lại tiếp tay cho kẻ đã cưỡng hiếp người khác?!"

Với mười năm kinh nghiệm làm việc trong ngành này, Giang Chỉ đã quen với việc chứng kiến ​​vô số tội phạm chật vật trước khi bị kết án.

Loại thời điểm này còn dùng những chiêu trò cũ rích để người ta cảm thấy thương xót.

"Tôi là phụ nữ nhưng chưa từng gây khó dễ với người cùng giới. Thế nhưng thân chủ tôi không phải là kẻ cưỡng hiếp người khác, cô Trần, cô còn không nhận tội sao?"

Đại khái là bởi vì Giang Chỉ cung cấp chứng cứ quá đầy đủ, quan tòa cũng không có gì để hỏi: "Trần Lệ, cô vu oan cho người khác, lừa đảo số tiền rất lớn, cô còn có cái gì muốn nói sao?"

Đến đường cùng, Trần Lệ không chịu buông tay, hung tợn trừng mắt về phía bị cáo: "Nếu như người vu oan lừa gạt những người trước đây là tôi thì sao? Lần này cô có bằng chứng gì để chứng minh? Tôi là người bị hại! Anh ta đã cưỡng hiếp tôi!"

Cho dù cô ta có chết, cô ta cũng sẽ kéo người chặn tiền của mình xuống nước chung với cô ta!

"Một chiếc camera nhỏ vô hình được tìm thấy trong phòng nghỉ của Trình Thành. Nó ghi lại mọi chuyện đã xảy ra. Cô vẫn muốn xem một chút chứ?"

Triệu Lương, phóng viên của tờ báo kia, có bất đồng với Trần Lệ khi chia số tiền lừa gạt được từ các nạn nhân trước đó nên hắn đã hối lộ Vương Hiểu, trợ lý của Trình Thành, và dùng nó để đe dọa Trần Lệ chia thêm số tiền lấy được sau khi thương vụ hoàn tất.

Khi Vương Hiểu nghe tin họ định khám xét phòng nghỉ, anh ta vội vàng đi lấy camera nhỏ kia và bị bắt quả tang tại trận.

Vương Hiểu không muốn vào tù nên đã chủ động cung cấp cho họ đoạn quay ghi lại cả ngày Trần Lệ đột nhập vào phòng nghỉ, cung cấp bằng chứng chắc chắn về tội ác của cô ta.