Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 33: Mượn cơ hội để làm nũng




Cho dù không có đoạn quay này thì bằng chứng trong tay của họ cũng đủ để chứng minh Trần Lệ phạm tội là thật.

Việc đã đến nước này, Trần Lệ biết bản thân không đủ sức xoay chuyển cả trời đất, ngồi phịch xuống đất, phó mặc cho mấy viên cảnh sát dẫn đi.

Vụ án kết thúc, Trình Thành đã có thể minh oan cho mình.

Có thể nói là người gặp việc vui thì tinh thần rất thoải mái, Trình Thành giống như là gà trống đấu thắng, đứng thẳng người lên, "Từng nghe luật sư Giang có năng lực chuyên môn rất cao, quả thật đúng là như vậy. Hôm nay vô cùng cảm ơn luật sư Giang, thời gian còn sớm,  tôi mời các cô dùng bữa."

Giang Chỉ đang chuẩn bị từ chối, âm thanh sắc nhọn chói tai cắt ngang cô: "Người phụ nữ khốn nạn! Cô có còn là con người hay không?! Các cô thế mà lại đi giúp đỡ cái tên đàn ông đã hại đời con gái của tôi! Cô đi chết đi!"

Một người phụ nữ đã ngoài năm mươi tuổi chạy đến và hét lên.

Hứa Niệm lục lọi ký ức, người này chính là mẹ của Trần Lệ, Đặng Mai.

"Thưa bà, xin hãy bình tĩnh, đây là tòa án!" Cảnh sát chưa kịp ngăn cản, người phụ nữ như điên đã lao về phía Giang Chỉ.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Niệm cũng không biết suy nghĩ như thế nào, cô đứng chắn ngang bảo vệ cho Giang Chỉ.

Người kia không đánh tới được Giang Chỉ, trút mọi lửa giận lên người của Hứa Niệm, bà ta vừa xé tóc vừa mắng mỏ cô.

"Suýt nữa tôi quên mất cô vừa ở đây phải không? Tại sao cô lại thích xen vào chuyện của người khác như vậy! Tại sao cô không vào tù thay con gái tôi? Để tôi xé nát miệng của cô!" Người phụ nữ dùng tay chân đấm đá liên tiếp vào người của Hứa Niệm, bà ta đạp cô xuống đất, cô đau đến mức không thể mở miệng.

Cảnh sát muốn kéo mở, bọn họ đều bị người nhà của Trần Lệ liên tiếp thay phiên nhau cản trở, hiện trường nhất thời rơi vào hỗn loạn.

Giang Chỉ như phát giác ra điều gì, muốn hỗ trợ, lại bị những người kia cản trở.

"Cẩn thận!"

Đặng Mai lấy ra một con dao, một con dao rất nhỏ, loại dùng để mài bút chì, bà ta lao như điên về phía Giang Chỉ.

Hứa Niệm ở gần Giang Chỉ nhất lập tức phản ứng lại, giơ tay ngăn cản, nhưng lại không cản nổi sức mạnh của người phụ nữ to lớn hơn cô, "Tránh ra!"

Tài liệu mà Hứa Niệm mang theo bên người bị quăng ra ngoài, phần eo đập vào ghế hai lần, đau đến mức khiến giọng của cô trở nên khàn khàn, quỳ rạp xuống đất.

Cảnh sát nhanh chóng khống chế được hiện trường, ghìm Đặng Mai xuống đất.

"Cám ơn, cô có sao không?" Thanh âm thanh lãnh mang theo chút lo lắng truyền đến.

Hứa Niệm đổ mồ hôi lạnh, cô đau đến mức không còn sức lực ngẩng đầu nhìn đối phương: "Đưa, đưa tôi đến bệnh viện."

Đáng chết, nơi này nhiều cảnh sát trông coi như vậy, nhìn cũng sẽ biết nữ ma đầu chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Là ma xui quỷ khiến hay như thế nào mà cô lại dùng thân mình ngăn cản một người điên? Như vậy chẳng khác gì tự mình tìm đường chết hay sao?!

Bây giờ thì hay rồi, chắc chắn là mười ngày rưỡi không thể rời khỏi giường, đây có được coi là tai nạn lao động không? Có thể bồi thường được không?

Hứa Niệm đau nhức da đầu, ước gì mình có thể hôn mê đi, mỗi giây tỉnh lại đều hối hận vì hành động bốc đồng của mình.

Chỉ hi vọng nữ ma đầu có thể hiểu mình hy sinh vì chuyện lẽ phải, về sau xin cô ấy hãy đối xử với mình tốt hơn!

Trong bệnh viện, phòng bệnh chỉ có một chiếc giường, tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

Hứa Niệm đau đớn nằm trên giường bệnh, bác sĩ giải thích tình trạng hiện tại cho Giang Chỉ, "Bệnh nhân bị thương nặng, mô mềm bị giập nhiều chỗ, gãy xương nhẹ. Vấn đề khá nghiêm trọng và cần phải nhập viện để theo dõi vài ngày . . ."

"Được rồi, mọi thứ đều sẽ được làm theo lời của bác sĩ nói."

Bác sĩ rời đi, Giang Chỉ đứng trước giường bệnh, vẻ mặt trịch thượng nhìn Hứa Niệm: "Cảm ơn cô vì chuyện hôm nay."

Giang Chỉ đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp người nhà của tội phạm không phục quyết định của tòa án, lại không dám cả gan đối chất với tòa. Bọn họ toàn là những kẻ ngu ngốc vô năng trút hết lửa giận lên các luật sư như thế này đây.

Thế nhưng Giang Chỉ lại không ngờ được Hứa Niệm sẽ che chắn cho cô, điều mà không phải ai cũng có thể làm được.

Cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây thôi.

"Công ty sẽ chi trả toàn bộ tiền viện phí cũng như tiền sinh hoạt cá nhân cho cô trong suốt thời gian cô nằm viện. Tôi sẽ đích thân tìm người đến chăm sóc cho cô trong thời gian này. Nếu cô có yêu cầu nào khác có thể nói với tôi, tôi đều sẽ đáp ứng."

Thái độ cùng ngữ khí đều giống như khi làm việc, không xen lẫn bất cứ tình cảm cá nhân nào, lạnh lùng giống như cách mà cô ấy xử lý bản án vậy.

Mặc dù Hứa Niệm vì cô mà phải nằm viện thế nhưng cô lại không đối đãi khác biệt với đối phương.

Hứa Niệm lắc đầu, "Tôi không có yêu cầu khác."

Thân là luật sư, phương án mà Giang Chỉ đề ra rất hợp lý, không hề có chút thiên vị hay tình cảm không cần thiết nào, cô không thể chê trách được.

Chính vì vậy, cô mới phát giác được mình có chút buồn bực.

Nữ ma đầu cũng quá máu lạnh đi, cô bị thương nhập viện rồi, cô ấy không chăm sóc thì thôi đi còn không thể nói được một câu êm tai nào.

Nếu biết trước thì cô đã không cứu rồi . .  Quên đi, đây không phải là lần đầu tiên cô gặp Giang Chỉ, đối phương vốn dĩ là người vô tình như thế mà.

"Y tá đã liên lạc rồi, tôi còn có việc phải xử lý, cô nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hứa Niệm còn chưa kịp gật đầu, tiếng giày cao gót chạm đất dần dần nhỏ dần.

"Cuối cùng nữ ma đầu cũng đi rồi! Thư Thư, em tới đây!"

Người còn chưa đi xa, Hứa Niệm đã lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, ngón tay lướt trên bàn phím, nói lên sự nhớ nhung của cô dành cho Thư Thư.

Đột nhiên eo không còn đau nữa, chân không còn đau nữa, trái tim dường như đã bay sang bên kia màn hình.

【 Vợ ơi, vợ ơi, hôm nay em bị thương, vết thương nghiêm trọng quá, muốn vợ ôm em hu hu hu . . .】

Vừa rồi cô không có cảm giác gì, nhưng một khi cánh cổng được mở ra thì sẽ khó mà thu mình lại, càng nói càng tủi thân, nước mắt lưng tròng.

Cô cầm điện thoại chờ hồi lâu nhưng không có hồi âm từ Thư Thư, vô cùng thất vọng.

Đang chuẩn bị buông điện thoại xuống thì tiếng chuông điện thoại thuộc về Thư Thư vang lên, "Vợ tôi đang gọi đến ~ Vợ tôi đang gọi đến~"

Hứa Niệm lau nước mắt, cười nói: "Thư Thư, sao đột nhiên bảo bối lại gọi điện cho em?"

"Bảo bối, chuyện gì xảy ra với em? Em bị thương ở chỗ nào? Nhanh cho Thư Thư nhìn xem có được hay không? Là bị thương ở chỗ nào? Đừng dọa chị."

Trong giọng nói ngọt ngào và nhẹ nhàng của Thư Thư có sự căng thẳng, khiến người ta muốn ôm cô ấy vào lòng và chiều chuộng hết mực.

Vừa nghe được thanh âm này, Hứa Niệm lập tức cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, thắt lưng không còn đau nữa, cô chỉ hối hận đã làm Thư Thư lo lắng.

"Không sao đâu, không có gì nghiêm trọng cả, em chỉ vô tình va phải chướng ngại vật trong lúc làm việc mà thôi, bác sĩ nói sau vài ngày hồi phục sẽ ổn. Chị đừng lo lắng quá!" Hứa Niệm sợ Thư Thư buồn nên mới nói dối về tình trạng của chính mình.

"Em đã đi bệnh viện rồi còn nói không nghiêm trọng! Muốn chọc tức chị chết sao? Tại sao không nói cho chị biết chuyện gì xảy ra? Có phải là nữ ma đầu bắt nạt em đúng không? Cô ta cũng gan lắm, em nói cho chị biết cô ta đang ở đâu để chị tìm đến tính sổ với cô ta!"

Thư Thư luôn bùng nổ vào bất cứ lúc nào, điều này rất khác so với con người ngọt ngào và dễ thương như thường lệ.

Hứa Niệm biết đối phương quan tâm mình là thật chứ không phải là vẻ bề ngoài qua loa như người nào đó.

"Được rồi, không có ai bắt nạt em, em chỉ vô tình gặp sự cố lúc làm việc thôi. Bác sĩ nói không sao đâu, chị đừng lo lắng."

Nghĩ lại thì Hứa Niệm vẫn muốn gặp mặt với Thư Thư, đối phương luôn luôn ra sức khước từ, cái này còn không phải là cơ hội trời cho hay sao?

Cô muốn mình thật sự có thể nhìn thấy và chân chính chạm vào Thư Thư, chứ không phải mỗi lần bị thương chỉ có thể nhận lời quan tâm qua màn hình như thế này. Dù cho lời ngọt ngào đến mấy cũng không bằng liều thuốc từ hành động chân thật.