Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 31: Quả thật là một người phụ nữ đáng khinh!




"Hừ . . ." Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng hai người cũng đã đến được phòng của Giang Chỉ.

Giang Chỉ ôm Hứa Niệm, vừa khóc lại cười, cọ sát vào người của đối phương, "Hứa Niệm, tại sao cô không nói gì?"

"Không để ý tới tôi sao? Cô quá đáng lắm!"

"Cô muốn làm gì với tôi?"

Vẻ ngoài ngây thơ quyến rũ đó hoàn toàn khác với vẻ ngoài thường ngày của Giang Chỉ, cũng may tâm của Hứa Niệm vững mới không bị người này làm cho sợ.

Cô trấn an nói, "Giang Chỉ, đã muộn rồi, đừng làm ầm ĩ như vậy. Nếu làm phiền hàng xóm đang nghỉ ngơi ở sát bên cạnh sẽ rất phiền phức, tôi giúp giám đốc đi ngủ . . ."

Lời còn chưa dứt, cô đã bị Giang Chỉ đẩy ra xa nửa mét, lưng dưới đập vào góc bàn, đau đớn rít lên.

Giang Chỉ đứng loạng choạng, ngây thơ cười nói: "Đừng có lừa tôi! Hiện tại đang là ban ngày! Nhìn xem! Mặt trời vẫn sáng như vậy! Vừa to vừa tròn . . . Chỉ là làm sao tôi lại đau đầu như thế này? Nhất định là mặt trời quá chói mắt!"

Hứa Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc đèn chùm pha lê màu vàng ấm áp tỏa sáng rực, giống như cô vào lúc này vậy.

Nó chỉ là một chiếc đèn chùm vô tội, đáng thương và bất lực.

Cô hít một hơi thật sâu, "Giám đốc say lắm rồi!"

"Hứa Niệm, mặt trời lớn quá hay sao? Làm sao tôi lại cảm thấy nói như vậy? Cô mau mau mở điều hòa cho tôi đi!"

"Nóng sao?"

Hiện tại là mùa thu, nhiệt độ trong phòng không đến hai mươi độ, Hứa Niệm không hiểu Giang Chỉ đang phát điên cái gì.

"Nóng, nóng, nóng! Bật điều hòa cho tôi!"

Người khiến cô phát điên chính là cấp trên của cô, cô đang định tìm điều khiển từ xa của máy điều hòa thì bị một chiếc áo khoác bay về phía cô và phủ lên đầu.

Lớp vải dày che khuất tầm nhìn của cô đến nỗi cô suýt ngã xuống.

Hứa Niệm không thể nhịn được nữa, lập tức giật xuống và ném nó ra xa, "Đủ rồi! Giang Chỉ, cô có nổi điên đến mấy thì phải biết tự mình kiềm chế! Bây giờ đã là nửa đêm, nếu cô không ngủ, thì người khác vẫn đang ngủ. Cô có thể bình tĩnh lại một lúc được không?"

Giang Chỉ bị người kia làm cho giật mình, mảnh vải trên tay rơi ra, nghiêng đầu nhìn, tựa hồ không hiểu tại sao đối phương lại tức giận như vậy.

Hứa Niệm ngu ngơ hai giây, tai đỏ bừng, nói: "Cô, cô, cô! Tại sao cô lại cởi áo?! Mau mặc áo vào lại đi!"

Áo len bên trong cùng áo khoác bị ném đi, trên người của Giang Chỉ chỉ còn lại nội y ren màu đen, trước ngực còn có một chiếc nơ màu hồng, gợi cảm lại vũ mị, khiến làn da trên ngực trắng như tuyết, nhất là chỗ khoét sâu đó.

Giang Chỉ không để ý tới thái độ chim sợ cành cong của người kia, tự mình nhảy múa, xoay tròn, xoay hông, cúi người, tiếng cười như tiếng chuông bạc vang khắp phòng: "Sao cô không nhảy? Hứa Niệm, cô đứng đó làm cái gì? Đến đây nhảy với tôi đi."

Cô muốn đưa tay kéo Hứa Niệm, nhưng vì bước đi không vững nên cô trần trụi ngã vào trong ngực của đối phương, ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt đã ươn ướt, giọng hát nhẹ nhàng vang lên, "Tôi ở chỗ này chờ em, vượt núi vượt biển, đạp trên mây khói đến . . ."

"Cái gì?" Hứa Niệm nhặt chiếc áo len trên mặt đất lên, mặc vào cho Giang Chỉ.

"Ư . . . Ư . . . Tôi muốn ca hát, tôi không muốn mặc quần áo!" Giang Chỉ lắc lư thân thể, né tránh người nọ mặc áo cho mình. Hứa Niệm không để ý tới người kia muốn hay không, sống chết đều không buông tay, rốt cục cũng mặc vào được, người nọ lại bắt đầu khoa tay múa chân.

. . . . .

Tia nắng đầu tiên chiếu vào căn phòng từ ngoài cửa sổ, khe hở trên tấm rèm dày không thể cản được ánh nắng chói chang.

Tấm lụa bị trượt đến mép giường, người trên giường cau mày khó chịu cử động mấy cái.

Người nằm trên sofa cách đó không xa nghe thấy tiếng động, Hứa Niệm tỉnh dậy, ngáp một cái, sau đó đứng dậy nhìn Giang Chỉ.

Hôm qua cô chăm sóc Giang Chỉ đến tận khuya, ba bốn giờ sáng mới được yên ổn.

Không nghĩ tới nữ ma đầu thế mà lại quậy tưng bừng đến như thế, cũng may không bị cô ấy đánh trúng.

Với tư cách là cấp dưới, Hứa Niệm đã chứng kiến ​​bộ dạng say xỉn của Giang Chỉ, cô cũng giúp đối phương dọn dẹp tàn cuộc của ngày hôm qua.

Giang Chỉ cuối cùng cũng thoát khỏi cơn say, đột nhiên mở mắt ra, nhìn chung quanh, ngẩng đầu hoảng hốt: "Hứa Niệm!"

Khi nhìn rõ người con gái đứng đối diện mình với ánh mắt bối rối, đôi mắt tròn xoe của Giang Chỉ mở to, cô lập tức kéo góc chăn lên để che phủ toàn thân của mình.

"Sao cô lại ở trên giường của tôi?! Làm sao cô vào được?!" Giang Chỉ giống như một con thú nhỏ sợ hãi, cố gắng hết sức để giữ khoảng cách giữa hai người.

Khóe miệng của Hứa Niệm co giật mấy lần, quả không hổ danh là nữ ma đầu, vừa mở mắt lập tức bắt tội người khác.

"Hôm qua giám đốc say rượu, tôi lo giám đốc ở một mình sẽ xảy ra chuyện nên ở lại chăm sóc. Giám đốc yên tâm, tôi thề không làm gì cả." Hứa Niệm dùng chân trần bước xuống sàn nhà, giơ hai tay lên, dáng vẻ vô cùng bất lực.

Thật sự là đầu óc căng gân lắm mới đi uống rượu với nữ ma đầu, chẳng những dọn dẹp mớ hỗn độn cho cô ta mà còn nhận lỗi không phải do mình làm!!!

Giang Chỉ một mặt không tin, cô cúi đầu kiểm tra quần áo, xác nhận đều vẫn như hôm qua, trên người cũng không có vết tích gì không thích hợp.

Nhưng . . . tại sao đầu của cô lại đau như vậy . . . Chẳng lẽ Hứa Niệm đã làm điều gì đó kỳ lạ trong lúc cô say sao?

"Trong tình huống ngày hôm qua, cho dù cô có làm gì thì tôi cũng không biết." Khuôn mặt mộc của Giang Chỉ kém sắc hơn một chút, môi trắng bệnh vì còn tàn dư của say rượu ngày hôm qua. Cô thận trọng nhìn người con gái trước mặt.

Hứa Niệm cảm giác bản thân không giống như cấp dưới của nữ ma đầu, mà là một tên vô lại lợi dụng con gái nhà lành trong lúc say. Nếu không thì tại sao người kia lại có ánh mắt như thế này?

". . ."

"Giám đốc Giang, giám đốc hiểu lầm rồi! Giám đốc có thể cẩn thận nhớ lại xem, là ai không bỏ rơi giám đốc giữa đường, cùng đùa nghịch với rượu . . . A! Không, là giám đốc muốn uống rượu, là ai băng qua phong ba bão táp đưa giám đốc trở về nhà, chăm sóc cho giám đốc nghỉ ngơi?" Hứa Niệm chớp mắt vô tội nhìn đối phương.

Thật ra Hứa Niệm đã vô cùng oán giận nữ ma đầu từ hôm qua đến giờ rồi.

"Là cô sao?" Trên mặt của Giang Chỉ tràn đầy nghi hoặc, "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Trong lúc tôi say, nhất định cô đã làm chuyện gì đó. Nếu không thì tại sao tôi lại đau đầu? Cô đã làm chuyện kỳ quái gì với tôi?"

Giang Chỉ xoa xoa thái dương, cố nhớ lại những gì mình đã trải qua đêm qua.

Kết quả không nhớ được gì, hiển nhiên là cô đã uống quá nhiều, ký ức tối qua cũng theo rượu tan biến.

Cô chỉ nhớ đã gọi một ít rượu, còn những chuyện sau đó thì không còn nhớ gì nữa.

Cô không tin Hứa Niệm sẽ chăm sóc cô cả đêm mà không có ý gì!

Ai bảo cô gái này đã phạm tội vào trước đó! Ăn trộm đồ lót của cô, lại len lén lẻn vào phòng nghỉ, mưu đồ giở trò với cô!

Cô vẫn còn nhớ rõ ràng Hứa Niệm đã bóp ngực của cô . . . Không được, cô không thể tiếp tục nghĩ tới nữa!

Khuôn mặt Giang Chỉ có điểm đỏ ửng đáng khả nghi, nhìn chằm chằm Hứa Niệm như đang muốn hỏi tội.

"Chuyện kỳ quái sao?" Hứa Niệm nhìn ra mánh khóe từ đôi mắt dò xét của Giang Chỉ, "Giám đốc không thể nghĩ tôi chăm sóc giám đốc đến tận nửa đêm hôm qua là vì lý do khác sao? Tôi, Hứa Niệm, có thể chứng minh mình trong sạch. Tôi là người tốt, chỉ chăm sóc giám đốc vì mục đích tốt thôi, nên xin giám đốc đừng nghĩ quá nhiều về điều đó!"

Hứa Niệm thở một hơi thật sâu, suýt chút nữa cười nhạo người phụ nữ trước mặt này.

Cô còn chưa vạch trần bản chất biến thái và thích phô trương của Giang Chỉ, lại bị người này cắn ngược trở lại!

Quả thực cô không thể nhìn mặt bắt hình dong được!

Trải qua một đêm chăm sóc chu đáo cho nữ ma đầu, rốt cục Hứa Niệm cũng xác nhận được một chuyện, Giang Chỉ là một người biến thái thích phô trương ra ngoài cho người khác nhìn. Thật đúng là một người phụ nữ đáng khinh!