"Điều đó có nghĩa cô ta dùng loại thủ đoạn này để lừa gạt tiền! Từ lúc vừa mới bắt đầu, cô ta cũng không vì công việc mà đến công ty, thủ pháp gây án của cô ta trong mỗi vụ án đều tương tự nhau, đầu tiên là kiện bị cáo ra tòa, sau đó sẽ mượn cơ hội này để tống tiền bị cáo."
"Cô ta rất thông minh, chọn những người đàn ông có chút ít tiền, mặt mũi tốt, chắc chắn sẽ giao tiền vì thể diện. Dựa vào điểm này, cô ta thành công trong việc lấy được thứ mình muốn . . ."
Hứa Niệm thở dài một hơi, có chút thổn thức.
Người đồng trang lứa đã đi con đường phạm pháp kiếm rất nhiều tiền vào mỗi ngày. Còn cô thì chỉ có thể nhẫn nhịn làm việc dưới trướng của nữ ma đầu để kiếm cơm.
"Không tới hai ngày, cô đã điều tra ra nhiều chuyện như vậy? Tin được không?"
Đối với kết quả này, Giang Chỉ cũng không ngạc nhiên là mấy.
Làm nghề luật nhiều năm, Giang Chỉ đã chứng kiến vô số kẻ giết người nên những trường hợp như thế này không có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ là . . . Tầm mắt của cô rơi vào trên người của Hứa Niệm.
Mới bắt đầu làm đã có phán đoán nhạy bén như vậy, tâm tư chu đáo, rất thích hợp để làm một luật sư.
"Có thể tin! Đương nhiên có thể tin."
Hứa Niệm vẫn đang đắm chìm trong niềm vui phá án, không để ý đến nữ ma đầu hiểm độc, dù khát nước cũng tự rót cho mình cốc nước, uống một ngụm.
"Tôi tận mắt chứng kiến Trần Lệ khoát tay thân mật với một phóng viên của một tờ báo giải trí. Họ có mối quan hệ rất thân thiết. Sau đó tôi tra cứu mới biết tờ báo này chuyên đưa tin nhảm và tin xấu. Chỉ trong vòng một năm, Trần Lệ đã đứng ra làm rõ đến tận năm lần trong các vụ án quấy rối tình dục ở nơi công sở."
Cô làm dấu "năm", lấy điện thoại ra và bắt đầu xem qua các đoạn quay đã được tải xuống vào ngày hôm qua.
"Ầy, giám đốc nhìn xem, chính là như vậy. Mặc dù cô Trần không ra mặt nhưng tôi đã trích xuất giọng nói của cô ta và so sánh cùng với một tổ chức chuyên nghiệp trước khi đến đây. Đúng là Trần Lệ."
Một bản báo cáo kiểm tra được mở ra và đặt trên bàn trước mặt của Giang Chỉ.
Giang Chỉ vừa quay đầu lập tức đối mặt với ánh mắt sáng ngời của Hứa Niệm, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn một chút, "Không tệ, cô rất cẩn thận, nhưng những cái này đều chỉ là suy đoán của cô, cô có chứng cứ sao? Phần báo cáo trích xuất giọng nói này cũng chỉ có thể làm bằng chứng trực tiếp, không có cách nào xây dựng thành một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh."
Cô dừng lại, dịu giọng nói: "Chúng ta phải đưa ra bằng chứng có thể chứng minh sự lừa dối của Trần Lệ, có thể là vật chứng hoặc nhân chứng."
Hiệu suất của Hứa Niệm cao hơn nhiều so với những người mới đến cùng thời điểm. Cô ấy tỉ mỉ và phân tích các vụ án rất rõ ràng, cô ấy rất khác với tính khí bất cẩn thường ngày của mình. Ngay cả việc so sánh dữ liệu đều được thực hiện trước, điều này giúp tiết kiệm nhiều thời gian.
Giang Chỉ đột nhiên cảm thấy mang theo trợ lý như vậy cũng không hẳn là lãng phí thời gian, giống như bây giờ.
Nhưng điều quan trọng trong việc giải quyết vụ án là bằng chứng, những thứ này rất hữu ích nhưng chưa đủ.
Hứa Niệm gật đầu như giã tỏi, cô và Giang Chỉ đều có cùng suy nghĩ, nếu không cô cũng sẽ không tốn nhiều công sức để liên lạc với Lưu Huyễn Sơn.
"Tôi hiểu. Tôi đã liên lạc với các nạn nhân của các vụ án trước và gặp một trong số năm người bọn họ. Chỉ sau khi gặp anh ta, tôi mới biết được thủ đoạn lừa dối của Trần Lệ. Anh ta cũng tỏ ra sẵn sàng đứng ra làm nhân chứng cho vụ án."
Trong mắt của Giang Chỉ tràn đầy sự hài lòng, cô gái trước mặt rất thích hợp làm luật sư, tư duy đủ chu đáo, tính cách ổn định hơn so với lúc mới vào đây.
"Tôi thừa nhận cô đã làm rất tốt, hiện tại vẫn còn một bước cuối cùng, nhân chứng phải đưa ra bằng chứng chứng minh năm đó mình đã bị lừa."
Giang Chỉ tựa lưng vào ghế văn phòng, từ đầu đến cuối cô đều không suy nghĩ nhiều về vụ án này.
"Việc này thì dễ giải quyết, tôi sẽ liên lạc với anh Lưu ngay bây giờ." Hứa Niệm chuẩn bị sẵn sàng, ngọn lửa chính nghĩa đang thiêu đốt trong lòng.
Lúc còn rất nhỏ, cô đã quyết tâm trở thành luật sư và bảo vệ công lý chính là mục tiêu mà cô luôn hướng đến.
Đây là vụ án đầu tiên cô đích thân xử lý, không có máu tanh cũng không có đạo lý cẩu huyết, cô chỉ muốn xử lý vụ án này thật êm đẹp.
Nỗi oán hận kìm nén hơn một năm của Lưu Huyễn Sơn cuối cùng cũng được giải quyết, hắn tích cực hợp tác với họ, đưa cho Hứa Niệm hóa đơn chuyển tiền ban đầu cho Trần Lệ.
Ác khí! Không riêng gì vì hai người bọn họ mà là vì cả chính mình.
"Không giấu gì các cô, tôi chỉ là một giám đốc điều hành bình thường. Năm mươi nghìn nhân dân tệ đó là tiền lương ba tháng của tôi. Tôi chi tiêu số tiền lớn như vậy mà không có lý do chắc chắn vợ tôi sẽ xé nát tôi. Thế nên đành chỉ có thể mượn bạn bè xung quanh mình. Nếu tôi thắng vụ này, liệu tôi có cơ hội lấy lại được số tiền đó được không?"
Hứa Niệm cùng Giang Chỉ nhìn nhau, phát hiện trong mắt của đối phương hiện lên một nụ cười hiếm thấy.
"Đương nhiên, cô ta đang tống tiền. Một khi vụ việc được giải quyết, anh có toàn quyền lấy lại số tiền đó."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đối, nếu nói như vậy, tôi cũng biết một người bạn cũ bị Trần Lệ làm hại. Anh ta cũng ở trong hoàn cảnh tương tự như tôi, anh ta cũng bị cô ta lừa gạt. Anh ta bị đòi nhiều lắm vì anh ta giàu hơn cả tôi. Trần Lệ đòi anh ta hai trăm nghìn nhân dân tệ, vậy anh ta cũng có thể kiện đúng không?"
Hai mắt của Hứa Niệm tỏa sáng, cái này còn không phải là đưa chứng cứ tới tận cửa sao?
"Có thể!" Hứa Niệm còn chưa kịp mở miệng trấn an người đàn ông trước mặt, Giang Chỉ vốn vẫn im lặng nãy giờ đã lên tiếng: "Các anh đều có thể lấy lại số tiền đó."
"Tốt, tốt, tốt, vậy tôi quay lại hỏi xem anh ta có muốn cùng tôi ra tòa để cung cấp bằng chứng hay không. Làm phiền các cô nhiều rồi."
Sau khi tiễn Lưu Huyễn Sơn, Hứa Niệm không khỏi mỉm cười.
Giang Chỉ quay đầu nhìn Hứa Niệm một cái, "Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Đi đâu?" Dưới khí chất mạnh mẽ của Giang Chỉ, Hứa Niệm giống như một người theo dõi bé nhỏ, sẽ chỉ đi theo nhịp điệu của người hướng dẫn mình.
Đèn xe lóe lên mấy lần, Giang Chỉ mở cửa, "Chúng ta ăn mừng đi, cùng uống một ly?"
Hứa Niệm nhíu mày, chẳng lẽ nữ ma đầu là muốn mời cô uống rượu sao? Bọn họ đều là con gái, đi uống rượu với nhau quả thật không hợp cho lắm . . .
Nhất là nữ ma đầu kia còn có sở thích biến thái, vạn nhất cô ta mượn rượu để giở trò thì cô biết phải làm sao đây?
"Không muốn? Quên đi." Mặt của Giang Chỉ không biểu tình, khó mà phân biệt vui mừng cùng tức giận.
Hứa Niệm nhanh chóng mở cửa xe, chen vào: "Sao có thể như vậy được? Tôi chỉ uống không nhiều được, sợ ảnh hưởng đến tâm tình của giám đốc Giang."
Đùa thôi, hôm nay nữ ma đầu hình như tâm tình rất tốt, nếu lúc này đắc tội với cô ta thì còn không phải là mình chuốc lấy họa vào thân hay sao?
Vạn nhất cô ta ghi hận, ngày sau lại gây khó dễ với mình thì mình biết phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa, chỉ uống vài ly mà thôi, đều là con gái như nhau thì cô ta cũng không thể làm gì mình được!
Coi như nếu cô ta thật sẽ làm cái gì, mình liều chết phản kháng, mình cũng không tin rằng nữ ma đầu lại cố tình vi phạm pháp luật, quấy rối tình dục với cấp dưới của cô ta.
. . . . .
Quán rượu ánh trăng.
Đó là một quán bar khá sạch sẽ, âm nhạc sôi động nhưng không bùng nổ, các nam nữ thanh niên trên sàn nhảy đang vẫy tay.
Hứa Niệm hiếm khi tới những nơi như thế này, cũng không có nghĩa là cô chưa từng tới đó, nhưng khi nhìn thấy Giang Chỉ thản nhiên đi đến quán bar, cô không khỏi oán thầm.
Ngày thường nữ ma đầu chững chạc đàng hoàng, tính tình lạnh lùng, ánh mắt sắc bén tựa hồ như muốn ăn thịt người lại đến những chỗ này. Thật đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong.
"Waiter, rượu mà tôi thường gọi, lấy hai ly."
"Chờ một lát, thưa quý cô."