"Blood Mary* cho hai người và trà đá Island đã sẵn sàng. Vui lòng sử dụng chúng từ từ và gọi cho tôi nếu cô cần bất cứ điều gì."
(*) Bloody Mary: là một loại cocktail có chứa rượu vodka, nước ép cà chua, các loại gia vị và hương liệu khác bao gồm sốt Worcestershire, nước sốt nóng, tỏi, rau thơm, cải ngựa, cần tây, ô liu, rau muối, muối, tiêu đen, nước cốt chanh, nước cốt chanh và muối cần tây.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ, khoảng cách giữa họ vô tình thu hẹp lại, ly rượu chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Giang Chỉ ngửa đầu uống rượu, che đậy nỗi buồn trong mắt, cô không đến đây để ăn mừng, cô chỉ mượn rượu để giải sầu mà thôi.
Khoảng cách giữa người cô yêu và cô trở nên vừa xa vừa gần, họ rõ ràng đã đủ hiểu đối phương ra sao nhưng lại không dám tùy tiện vạch trần thân phận của nhau.
Tuổi tác của cô lớn như vậy, không những hơn người kia nhiều tuổi mà còn lừa dối đối phương, nếu bạn nhỏ biết được nhất định sẽ ghét bỏ cô.
Ly rượu tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn neon cho đến khi cạn hết giọt rượu cuối cùng, Giang Chỉ đặt mạnh ly rượu xuống.
Hai má của Giang Chỉ ửng hồng, ánh mắt phù phiếm mê ly, đây là dấu hiệu đã uống say.
"Giám đốc Giang, giám đốc uống chậm một chút . . ."
Hứa Niệm khuyên can hai câu, đến cùng là cô bồi tiếp nữ ma đầu uống rượu, nếu xảy ra chuyện gì cũng đều tính sổ trên đầu của cô.
"Hiện tại cũng không phải là thời gian làm việc. Tại sao cô còn gọi tôi là giám đốc Giang?"
Mùi rượu phát ra ngày càng nồng đậm, Giang Chỉ khó chịu co mũi lại, bộ dạng trông giống như một thiếu nữ.
Hứa Niệm bị bộ dạng của người nọ làm cho kinh hãi đến thật lâu không thể bình tĩnh lại. Xin hỏi người có bộ dáng ngây thơ đáng yêu như thế này có phải là nữ ma đầu mà mình biết hay không?
Đây là chiến thuật mới của nữ ma đầu hay là cô ấy đã uống say thật?
"Giang . . . Giám đốc Giang . . . Giám đốc say sao? Bằng không thì đừng uống nữa? Ngày mai giám đốc phải đi làm." Cổ họng của Hứa Niệm như muốn nghẹn lại.
"Tôi không muốn đi làm! Hứa Niệm! Đừng làm hỏng tâm trạng của tôi! Không được phép đi làm sớm!" Giang Chỉ hung hăng, nấc lên, nói đứt quãng.
"Được rồi, không đi làm thì không đi làm, giám đốc bình tĩnh một chút, chúng ta không uống rượu có được hay không? Tôi bắt xe đưa giám đốc về nhà."
Mặt mũi của Hứa Niệm tràn đầy bất đắc dĩ, cô hoài nghi nữ ma đầu không muốn cô đi cùng, mà là muốn tự mình tìm người khác đưa về nhà.
Với lượng rượu mà mình tự rót vào ly này thì chưa cần ai chuốc say, Giang Chỉ đã say trước rồi.
"Không, cô cái gì cũng không hiểu! Tôi không có say, đầu óc minh mẫn. Hứa Niệm, tôi cảm thấy khó chịu, thực cảm thấy khó chịu."
Hình tượng mỹ nhân thanh lãnh sụp đổ, giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị thường ngày của cô ấy cũng trở nên mềm mại và ngọt ngào hơn.
Nhìn khuôn mặt mơ hồ ngấn nước của Giang Chỉ, Hứa Niệm không khỏi mềm lòng, "Nếu khó chịu thì đừng uống nữa, tôi đưa giám đốc về nhà, được không?"
"Tôi không muốn về nhà! Tôi muốn uống rượu!" Giang Chỉ ồn ào cầm ly rượu còn dang dở của Hứa Niệm lên, một ngụm uống hết.
Uống xong, cô như mèo nhỏ liếm liếm khóe môi, vẻ mặt vô cùng hài lòng: "Waiter, thêm một ly! Không đúng, không đúng! Mười ly!"
Giang Chỉ nói mười ly, duỗi ba ngón tay ra và lắc qua lắc lại trước mặt của người phục vụ.
Hứa Niệm bị bộ dáng ngốc nghếch của Giang Chỉ chọc cười, lắc đầu với người phục vụ, sau đó quay lại dỗ dành mỹ nhân say khướt Giang Chỉ: "Được rồi, hôm nay chỉ vậy thôi, giám đốc không được uống nữa. Nếu uống nữa giám đốc lại hét lên nữa thì không hay đâu."
"Hứa Niệm! Cô dám quản tôi! Tôi muốn uống! Cho tôi rượu!"
Hứa Niệm giữ lại hai tay vung vẩy lung tung của Giang Chỉ, dở khóc dở cười.
Ai có thể ngờ tới, nữ ma đầu hung thần ác sát sẽ trở nên mềm mại như mèo con mặc cho người vuốt ve, chỉ sợ cô ấy tỉnh lại sẽ giết người diệt khẩu mà thôi.
"Hết rượu rồi, quán bar đã tới giờ đóng cửa, chúng ta nên trở về thôi."
"Hứa Niệm, cô có phải là cảm thấy tôi khờ đúng không?" Giang Chỉ nằm sấp ở trên quầy bar, ngửa đầu nhìn đối phương, ánh mắt lờ đờ mê ly.
"Hả?" Hứa Niệm bị người nọ chất vấn, sững sờ tại chỗ.
"Nơi này nhiều người như vậy, sao có thể đóng cửa? Mau mang rượu tới cho tôi!" Giang Chỉ đã hoàn toàn say, không thèm để ý đến những lời nói nhảm của chính mình.
Hứa Niệm đối mặt cái người cố tình gây sự, đối phương còn là cấp trên của cô, khó khăn đến mức không biết phải làm sao.
Giang Chỉ dùng cả tay chân để uống rượu bỗng nhiên im lặng, môi mấp máy không nghe rõ đang nói gì.
Hứa Niệm cúi đầu ghé sát vào Giang Chỉ.
"Vì cái gì mà tôi lại già như vậy? Vì cái gì mà tôi không thể trẻ lại thêm một chút?"
"Sẽ thật tuyệt nếu tôi chỉ mới ở độ tuổi đôi mươi! Làm sao tôi lại cứ trở nên già đi như vậy?"
". . ."
Không có sự phá vỡ và la hét, không ồn ào, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Lặp đi lặp lại một vài câu có ý nghĩa tương tự.
Hứa Niệm không biết người kia đã trải qua chuyện gì, trong lòng có chút thương cảm.
Bình tĩnh mà xem xét, nữ ma đầu cũng không già, lại có khí chất của một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc trong trường.
Nhưng tướng mạo và khí chất của cô ấy khác nhau. Dung mạo xinh đẹp tinh xảo, thời gian không để lại nhiều dấu vết trên cơ thể của cô ấy, nhưng lại mang trong mình nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành. Điều gì đã khiến người phụ nữ kiêu hãnh này luôn oán hận tuổi tác của mình?
Hứa Niệm đến cùng vẫn là mềm lòng, "Giám đốc không già, ai nói giám đốc già? Giám đốc rất đẹp."
"Thật sao?" Giang Chỉ hung hăng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, ôm lấy cánh tay của Hứa Niệm: "Cô nói thật sao?"
"Cô không thực sự nghĩ tôi già sao? Nhưng tôi lớn hơn cô rất nhiều tuổi . . ." Ánh mắt của Giang Chỉ lại tối sầm.
"Thật, thật, giám đốc cũng đừng xoắn xuýt tuổi tác, xinh đẹp là đủ rồi."
"Không, vẫn chưa đủ. Tôi vẫn còn quá già."
Hứa Niệm bất đắc dĩ ôm trán, "Không có già, giám đốc đừng nghĩ lung tung."
"Không! Già là già! Tôi già rồi! Cô đang lừa tôi đúng không?" Bộ dáng của Giang Chỉ giờ đây không khác gì một đứa trẻ đang láo nháo.
Bộ dáng này, âm điệu này, thật giống như Thư Thư.
Trong lúc nhất thời, Hứa Niệm nghe được trong giọng nói có bóng dáng của Thư Thư, nhất là dáng vẻ yêu kiều động lòng người sau khi say rượu đó thật khiến cho người ta muốn . . .
Cô sợ đến mức nhanh chóng lắc đầu để gạt cái suy nghĩ nực cười này ra khỏi đầu. Cô điên mất thôi!
Thư Thư nhu mì đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn trái ngược với nữ ma đầu hung thần này.
Nhất định là cô uống nhiều quá, mới có thể suy nghĩ lung tung! Nếu như Thư Thư biết cô có loại suy nghĩ này, nhất định sẽ thương tâm!
"Hứa Niệm! Tại sao cô lại không nói gì? Có phải là bị tôi đâm trúng tâm tư?"
Sắc mặt của Hứa Niệm phức tạp, trong lúc nhất thời có chút khó mà tiếp nhận, hoặc là nói cô không biết nên hình dung Giang Chỉ của hiện tại là như thế nào.
Thật chẳng lẽ muốn để cô hình dung người này trông như một thiếu nữ ngây thơ sao???
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Hứa Niệm cũng thuyết phục được Giang Chỉ, đỡ đối phương đứng ở ven đường để đón xe.
Cô cũng uống chút rượu, không thể nào lái xe.
Trên đường đi, Giang Chỉ mượn rượu liên tục cọ sát vào người của Hứa Niệm.
"Hứa Niệm, tại sao cô không chịu nói gì? Vừa lúc nãy không phải cô khen tôi xinh đẹp hay sao?!"
"Hứa Niệm, Hứa Niệm, tôi muốn uống rượu, rượu của tôi đâu?!"
Tài xế muốn nói lại thôi, "Nôn trên xe thêm một trăm."
". . ."
Thật vật vả mới đưa được đối phương về nhà, toàn bộ cơ thể của Giang Chỉ bám trên người của Hứa Niệm như một con gấu túi.
"Hứa Niệm, sao cô cứng đơ thế? Ôm cô không thoải mái chút nào."
Gân xanh hằn lên trên trán của Hứa Niệm, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Người trước mặt này là nữ ma đầu, không chỉ thế còn là cấp trên của mình! Tuyệt đối không được đắc tội với cô ta!
Ngàn vạn không thể ném cô ta ra ngoài, mất việc coi như xong đời!