Cặp Đôi Chia Tay 7 Năm Yêu Lại Rồi

Chương 17




Editor: Sn

Vì lo lắng gặp chuyện rủi ro trên đường, mọi người giảm tốc độ, có nhân viên đi trước dò đường, cuối cùng cũng leo đến đỉnh núi lúc 11 giờ.

Ngọn núi này cao khoảng bốn trăm mét, có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố. Lúc này, thành phố rực rỡ ánh đèn, bầu trời đầy sao đêm vô tận, dưới chân là muôn vàn ánh đèn lung linh, như một vũng nước tĩnh lặng, soi bóng bầu trời xuống trần gian.

Sau khi dựng lều, mọi người lần lượt ngồi trên bức tường đá cao nửa người ngắm sao trò chuyện.

Số hai kể lại từng hành động ngu ngốc của số một, thậm chí còn tiết lộ những bí mật mà ngay cả nhân viên trong nội bộ cũng không biết. Số một hét lên rằng nếu sau này không có đạo diễn nào mời ông đóng phim nữa thì ông sẽ dẫn cả nhà đến nhà số hai ăn cơm.

Tiếp theo, anh ta quay sang hỏi Hoa chị, hỏi xem Hoa em có chuyện gì xấu hổ trong quá khứ không, mau chóng tiết lộ ra, kết quả bị Hoa em chế giễu rằng chương trình đã được phát sóng, có lẽ sẽ không thiếu đạo diễn mời anh đóng vai ông chú trung niên thất bại.

Hôm nay, không biết vì sao Lãnh Diễm lại đặc biệt gần gũi, chủ động kể lại chuyện xấu hổ của chú mình - người chú của kim chủ ba ba lúc nhỏ, nào là leo cây gãy cành rơi xuống bồn hoa hồng, hằn một mảng lớn trên mông mà còn bị mắng là làm hỏng hoa yêu quý của mẹ; hồi tiểu học thích một bạn nữ nên viết thư tình, ai ngờ cô bé không biết chữ nào trong thư nên chạy đi hỏi cô giáo, kết quả là chú ta bị phạt viết "Em không nên yêu sớm" một trăm lần.

Mọi người vừa muốn nghe vừa sợ hãi, khi cười phải che miệng lén lút, như thể cười quá to sẽ bị chú nhỏ của kim chủ ba ba nghe thấy vậy.

Đang nói chuyện về việc tại sao nhóm nhạc "Ngọt Ngào" lại ra mắt, Hoa chị nhận được một cuộc gọi, chào hỏi mọi người rồi đi đến chỗ yên tĩnh để nói chuyện.

Người gọi là chồng Hoa chị, hỏi cô ngày mai về nhà lúc nào, vì không thể thiếu cô trong bữa tiệc sinh nhật con gái út. Hoa chị cười và hứa sẽ về nhà vào buổi trưa, và sẽ mang quà cho bé.

Cúp điện thoại, Hoa chị vừa định quay về thì phát hiện Hoa em đang đứng nhìn mình từ xa.

Hoa chị nở nụ cười: "Sao không trò chuyện cùng họ?"

Hoa muội im lặng nhìn chị, hỏi: "Chị hối hận không?"

Hoa chị: Chắc là không hối hận đi.

Hoa em giọng có chút kích động: Thật sự không hối hận sao? Chị đã từ bỏ ước mơ của mình, nghe theo yêu cầu của bố mẹ, kết hôn với người xa lạ và sinh con. Mỗi ngày chỉ lo toan chuyện cơm áo gạo tiền, hôm nay mua bao nhiêu thức ăn, mai mặc gì cho con, cuộc sống như vậy là chị mong muốn sao?

Hoa chị hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vừa u buồn vừa thanh thản: Chị cũng không biết đây có phải là cuộc sống mà chị mong muốn không nữa. Nếu ngày xưa chị không rời nhóm, giờ đây cuộc sống của chị sẽ hoàn toàn khác. Nhưng không có chữ "nếu", ngày ấy là do chị chịu không nổi áp lực, lựa chọn từ bỏ ước mơ, đi theo con đường mà đa số mọi người mong muốn, từ khi nói ra hai chữ tan rã, chị đã không còn quyền hối hận. Chị phải chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình, chị phải chịu trách nhiệm cho chồng con của mình.

Hoa em: Vậy chị có nghĩ đến việc chịu trách nhiệm với em không? Chị còn nhớ là chị đã nói với em rằng, cuộc đời phụ nữ không chỉ có kết hôn sinh con, không chỉ có gia đình cha mẹ, em cũng có thể có ước mơ, có mục tiêu mà em sẽ dốc hết sức mình theo đuổi. Chị đã dẫn em đi trên con đường dẫn đến mục tiêu, nhưng lại bỏ em lại giữa chừng, lúc đó chị không nghĩ đến việc phải chịu trách nhiệm với em sao?

Hoa chị: Xin lỗi em, tất cả là lỗi của chị. Vậy nên, em ghét hay hận chị đều không sao cả, chị sẽ không cầu xin sự tha thứ của em. Nếu sự căm ghét của em có thể giúp em tiếp tục bước tiếp trên con đường này, thì đó cũng là điều cuối cùng chị có thể làm cho em.

Hoa em lau nước mắt: Cách đây một năm, bố mẹ em tìm đến em, nói rằng em đã ba mươi tuổi rồi, nếu không kết hôn sau này sẽ chẳng ai thèm lấy, một người phụ nữ không kết hôn sinh con thì còn giá trị gì nữa, vì vậy họ đã tìm cho tôi một gã đàn ông góa vợ cùng làng, thậm chí còn đưa gã ta về nhà muốn gã ở cùng em. Mỗi ngày em bị họ quấy rối, ăn ở công ty, suốt hai tháng không dám về nhà. Dù vậy em cũng không hề khuất phục, em đã báo công an tố cáo gã ta đột nhập cướp bóc! Em đã cạch mặt họ, dù có chết ngoài đường em cũng không bao giờ theo ý họ!

Nước mắt lăn dài trên má Hoa chị dần rơi xuống đất. Cô bước tới ôm Hoa em vào lòng, nức nở xin lỗi.

Hoa em kìm nén giọng nghẹn ngào, kiên định nói, cuối cùng em phải tìm người đánh bọn họ mới ngưng, uy hiếp bọn họ nếu không cút thì sẽ cho người đánh gãy chân gã, lúc này mới ép được bọn họ bỏ đi. Thực ra, quản lý đã sớm nói với em rằng em không còn phù hợp với thị trường âm nhạc hiện tại, với năng lực của em, em không thể hát được bao nhiêu năm nữa. Nhưng em không cam tâm! Em nhất định phải ở lại trong giới này, dù phải rèn luyện kỹ thuật hay học hỏi những đàn em tạo dựng hình ảnh và marketing, em đều sẵn sàng làm. Em sẽ thực hiện ước mơ của chị để chị thấy! Em sẽ cho chị biết lựa chọn ban đầu của chị ngu ngốc đến mức nào! Chị sẽ hối hận đến mức nào!!

Hoa chị đã khóc không thành tiếng, cô không ngờ rằng ước mơ nhỏ bé năm xưa của mình lại khiến đứa trẻ mà cô coi như em gái ruột phải gánh vác nhiều đến vậy.

Hoa em nhìn cô đầy hoang mang, run rẩy môi nói: Nhưng, chị vừa nói là chị không hối hận. Nếu chị không hối hận, vậy tất cả những gì em làm đều không có ý nghĩa sao?

Hoa chị ôm lấy khuôn mặt Hoa em, lau nước mắt cho em, dịu dàng nói: Có ý nghĩa chứ, sao lại không có ý nghĩa? Chị xin lỗi, chị thực sự xin lỗi, chị chỉ dạy em cách nỗ lực để đạt được mục tiêu, nhưng lại quên dạy em cách tìm kiếm mục tiêu cho bản thân.

Hoa em nhìn xa xăm vô hồn, hỏi: Em sai rồi sao?

Hoa Chị liên tục lắc đầu: Không, là chị sai. Nhìn vào mắt chị, trả lời chị, em có thích hát không?

Hoa em: Thích, rất thích.

Hoa chị: Nếu không phải chị, mà là bất kỳ ai khác, họ cho em cơ hội này, để em có thể hát thoải mái, em có đồng ý không?

Hoa em: Em... đồng ý.

Hoa chị: Em đã nắm bắt cơ hội, trở thành ca sĩ, phát hành album, nhận giải thưởng, tự mình kiếm sống. Em đã đuổi người cha mẹ ép buộc , gán ghép hôn nhân. Em không ngừng nỗ lực, trau dồi bản thân để tiếp tục ca hát. Em đã tự tay thay đổi cuộc đời, làm những gì mình thích. Tất cả những điều này không có ý nghĩa sao? Ai dám nói nỗ lực của em không có ý nghĩa?

Hoa chị ôm Hoa em vào lòng, mỉm cười nói: Con người, làm những gì mình thích, trở thành con người mình mơ ước, chẳng phải là điều ý nghĩa nhất sao?

Hoa em như đứa trẻ bừng tỉnh, ôm chặt lưng Hoa chị, nức nở khóc.

=========