Editor: Sn
Ngốc Manh nhìn thấy hai người ôm nhau khóc lóc, thở phào nhẹ nhõm. Sợ có chuyện xảy ra nên cậu lén lút đi tìm vì hai người ra ngoài lâu quá, may ra chỉ là cãi nhau (?), thấy hai người đã hòa giải, Ngốc Manh quay người bỏ chạy, cậu phải về trước khi đoàn quay phim tìm thấy.
Chưa kịp chạy được hai bước thì đụng phải Lãnh Diễm đi theo sau, hai đầu va vào nhau, nhất thời đau đến không nói nên lời.
Ngốc Manh: Anh có thể đừng lén lút đi theo em như vậy được không, anh đâu phải trộm cướp gì đâu.
Lãnh Diễm: Anh là cướp đây.
Nói xong anh hôn cái chóc xuống môi của Ngốc Manh: Cướp sắc.
Ngốc Manh: Anh có tin là em nôn lên người anh không.
Lãnh Diễm:...
Ngốc Mạnh đẩy Lãnh Diễm ra và quay bước đi. Lãnh Diễm đuổi theo và túm lấy cậu, nói: Em biết con số nào hạnh phúc nhất không?
Ngốc Manh: ? ? ? Là mấy?
Lãnh Diễm: Là năm.
Ngốc Manh: A? Vì sao?
Lãnh Diễm: Thì em giơ số năm ra xem đi.
Ngốc Manh giơ bàn tay năm ngón ra, Lãnh Diễm thuận thế đan tay vào tay Ngốc Manh, mười ngón đan xem nhau.
Ngốc Manh: ...Em nghĩ anh vẫn nên giữ nguyên phong cách lạnh lùng kiêu ngạo của mình đi, những lời tán tỉnh sến sẩm không hợp với anh đâu.
Mặc dù vậy, khi cả hai cùng nhau đi về, Ngốc Manh không hề gỡ tay ra khỏi tay Lãnh Diễm.
Chẳng mấy chốc, Hoa chị và Hoa em cũng trở về với đôi mắt đỏ hoe, mọi người ăn ý giả vờ không nhìn thấy. Cả nhóm trò chuyện, hát hò, nô đùa trên đỉnh núi cho đến khi thỏa mãn, rồi lục tục chui vào lều ngủ.
Ngốc Manh: Lãnh Diễm, anh có thấy lều của chúng ta nhỏ hơn của người khác không?
Lãnh Diễm: Không thấy. (Kích thước lều đơn lớn và lều đôi nhỏ có sự chênh lệch khá lớn, tính sai rồi.)
Ngốc Manh nhìn chiếc lều nhỏ xíu đến nỗi hai người đàn ông cao 1m8 phải nằm sấp mặt vào nhau mới ngủ được, rồi nói: Anh tưởng em ngốc hả?
Lãnh Diễm đáp: Không, người anh thích sao có thể ngốc được chứ?
Ngốc Manh nghe vậy, miệng giật giật không nói nên lời.
Hai người không thể cứ thế đối mặt nhau im lặng cho đến khi ngủ thiếp đi. Ngốc Manh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: Anh nói bốn năm trước đã gặp em, vậy là ở đâu? Sao em hoàn toàn không nhớ gì?
Lãnh Diễm cầm lấy tay Ngốc Manh bắt đầu mân mê, rõ ràng không muốn trả lời.
Ngốc Manh mặc kệ anh nghịch ngợm, tiếp tục truy hỏi không ngừng: Hai năm đó anh rõ ràng không ở trong nước, làm sao có thể gặp em được?
Lãnh Diễm: Làm sao em biết anh không ở trong nước?"
Lần này đổi Ngốc Manh không nói.
Lãnh Diễm nắm lấy tay cậu, hôn từng ngón tay một, khóe môi nở nụ cười: Bốn năm trước, khi em đến công ty đàm phán hợp tác cung cấp nguyên liệu, anh vừa về nước để sinh nhật cha, gặp em đi vào trong thang máy.
Ngốc Manh thở phào nhẹ nhõm: Chỉ là anh nhìn thấy em thôi, em đâu có nhìn thấy anh, sao lại tính là gặp nhau được?
Lãnh Diễm: Em lúc nào cũng nghĩ đến anh, anh cũng nhìn thấy em, vậy thì coi như đã gặp rồi, đúng không?
Ngốc Manh: Vậy thì theo logic của anh, hai ta nằm chung lều này cũng coi như... ừm, thôi bỏ đi.
Lãnh Diễm: Nhiều nhất chỉ là giao thoa tâm hồn thôi.
Ngốc Manh trợn mắt, không muốn nghe Lãnh Diễm nói lời ong bướm, liền nói: Chúc ngủ ngon.
Lãnh Diễm: Chúc ngủ ngon sao? Anh chỉ mong em có thể nhớ anh đến mất ngủ.
Ngốc Manh nhìn Lãnh Diễm vẻ mặt vô cảm, bất ngờ nhéo một cái vào bụng anh, khiến Lãnh Diễm suýt kêu lên.
Ngốc Manh: Chẳng phải anh hỏi em vào giới giải trí để thực hiện ước mơ gì sao? Bây giờ anh ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ đi, sáng mai khi mặt trời mọc em sẽ nói cho anh biết.
Mắt Lãnh Diễm sáng bừng, anh tiến đến hôn nhẹ lên khóe môi Ngốc Manh và nói: Được thôi.