Cao Thủ Tu Chân

Chương 1037




Vốn dĩ cô ta cho rằng Diệp Thiên sẽ dựa vào thực lực của bản thân, có bản lĩnh để đối đầu với sự giúp đỡ từ hai giới chính trị và quân sự của nhà họ Giang, nhưng kết quả là vẫn cần nhà họ Diệp và nhà họ Hoa ra tay giúp đỡ, khó tránh khiến cô ta cảm thấy đã làm giảm uy danh của cái tên Đế Vương Bất Bại.



Nhưng Diệp Thiên lại không chút để ý đến suy nghĩ của cô ta, một hơi uống cạn ngụm canh cuối cùng, sau đó lau miệng đứng dậy.



“Tôi ăn no rồi, các người cứ tiếp tục!”





Nói xong, cậu cùng với Hoa Lộng Ảnh nhanh chóng bước ra khỏi nhà ăn, chỉ còn lại mấy cô hoa khôi nhìn về phía trước.



Trong khu phía tây của thủ đô, trong biệt viện của nhà họ Giang, Giang Hải Thiên ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh ông ta là năm ông già mặc quân phục, trạc tuổi ông ta, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, tư thế ngay thẳng, trên người toát lên dáng vẻ đã từng chinh chiến nhiều năm.



Mỗi một vị ở đây, đều đã từng đảm đương chức vị thống soái trong quân đội, công thành nhổ trại, mang trong mình ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, mặc dù hiện giờ đã nghỉ hưu do tuổi tác đã cao, nhưng sức ảnh hưởng của bọn họ vẫn còn sâu rộng, tiếng tăm vang lừng khắp các quân khu lớn, có tiếng nói cực lớn.



“Các vị, lần này mời các vị tới đây, thật sự là nhà họ Giang tôi không cách nào nuốt giận, nuốt không trôi cục tức này!”



“Diệp Lăng Thiên quá đỗi ngông cuồng, lại dám cắt đứt huyết mạch nhà họ Giang tôi, suýt chút nữa khiến nhà họ Giang tôi máu tươi khô cạn, thù này nếu không báo, nửa đời chinh chiến của Giang Hải Thiên tôi sống vô ích rồi!”



Giọng ông ta đầy sự kích động và phẫn nộ, mang theo quyết tâm vô cùng kiên định.



Một ông già có bộ râu ngắn ở bên cạnh trừng mắt nhìn lên, hừ lạnh một tiếng.



“Diệp Lăng Thiên này đích thực là đã quá đáng rồi, ỷ mình là cao thủ mạnh nhất giới võ đạo liền muốn làm gì thì làm, ngay cả sĩ quan cũng dám đả thương, đây là coi thường kỷ cương, luật pháp, khinh khi pháp chế nước nhà!”



Ông ta vừa dứt lời, lập tức liền có một ông già tiếp lời.



“Quả thực như vậy, tôi cũng có nghe nói về tên Diệp Lăng Thiên này, vừa xuất hiện là đã cực kì phách lối, làm mưa làm gió trong giới võ đạo, xuống tay tàn nhẫn, một đường đều là lấy giết ngăn giết, tôi sớm đã không chấp nhận được tác phong làm việc của hắn rồi!”



“Nghe nói trước đó Ám Bộ đã động viên, tiến hành chế tài và lệnh cấm với hắn, hiện giờ xem ra, có vẻ như hắn ta không hề để tâm đến lời cảnh cáo của Ám Bộ!”



Người ngồi cuối cùng tay cầm quả cầu âm dương, nhẹ nhàng chuyển động, giữa hàng lông mày không giận tự uy, cũng là ngữ khí căm giận.



“Với Diệp Lăng Thiên này, những chuyện hắn làm đã đều vượt quá quy tắc!”



“Mặc dù quốc gia rất coi trọng cao thủ võ lâm chí cường, nhưng bất kỳ sự tồn tại nào cũng không nên vượt lên trên pháp luật!”



“Hôm nay hắn dám đả thương sĩ quan quân đội, liệu có phải ngày mai dám đã thương cả đại tướng g không? Chúng ta nhất định phải trừng trị nghiêm không tha loại kiêu căng ngạo mạn như vậy, cho dù không thể khiến hắn trả giá bằng máu thì chí ít cũng phải để cho hắn biết rõ, đất nước này không phải là nơi hắn ta muốn làm gì thì làm!”



Nhìn thấy mấy vị chiến hữu đều xúc động phẫn nộ, đều là những lời muốn thảo phạt Diệp Thiên, trong lòng Giang Hải Thiên liền sinh ra hào khí.



“Các vị, cảm ơn các vị đã nguyện ý vì nhà họ Giang tôi mà đến. Nếu sau này có bất kì chỗ nào cần nhà họ Giang giúp đỡ, xin các vị cứ lên tiếng!”



Ông ta còn đang định nói thêm vài câu, nhưng ở cửa lại xuất hiện một bóng người, chính là Giang Vũ Dân.



Giang Vũ Dân bước nhanh vài bước, nói nhỏ vào tai Giang Hải Thiên bên cạnh mấy câu, sắc mặt của Giang Hải Thiên lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.



“Thật sao? Tốt quá rồi!”



Ông ta liếc mắt nhìn, nhìn về phía năm vị tướng nổi tiếng kia, chắp tay hành lễ, giọng nói tựa như cầu vồng.



“Các chiến hữu, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, lần này, tất cả đều dựa vào các anh em rồi!”