Cao Thủ Tu Chân

Chương 1036




“Nhiều người như vậy tập trung ở nhà họ Giang, rõ ràng là họ muốn nhằm vào cậu!”



Mặc dù giọng nói của Tư Đồ Lạc Tuyết khá nhỏ nhưng mấy người Hoa Lộng Ảnh vẫn nghe được một cách rõ ràng.



“Năm vị tướng sao?”



Sự bố trí như vậy thật khủng khiếp. Cộng thêm Giang Hải Thiên, Giang Vũ Dân thì đã là bảy vị tướng tập hợp rồi.





“Không chỉ có vậy”, Tư Đồ Lạc Tuyết tiếp tục nói: “Giang Vũ Kiệt đã liên hệ với tổng đốc của hai tỉnh trong ba tỉnh Đông Bắc, nên họ cũng hành động rồi!”



“Tôi đoán họ muốn liên kết với tổng đốc của hai tỉnh còn lại để định tội cậu!”



Nghe thấy vậy, mọi người đều chìm vào im lặng và tái mặt.



“Quả nhiên thủ đoạn của nhà họ Giang thật đáng sợ!”



Hoa Lộng Ảnh khẽ lầm bầm, ánh mắt trở nên đanh lại.



Bảy vị tướng đích thân xử lý, thêm ba bí thư tỉnh thì điều này đồng nghĩa là cả chính quyền và quân đội đồng thời bố trí thiên la địa võng để thu phục hoàn toàn Diệp Thiên!

“Đồ lưu manh thối, cậu định làm gì?”



Đôi mắt đẹp của Tư Đồ Lạc Tuyết trêu ngươi nhìn về phía Diệp Thiên, muốn biết kế hoạch tiếp theo của cậu là gì.



Mặc dù Diệp Thiên lợi hại, nhưng đây khác hẳn với trận chiến ở bãi Nam Hải, đây là bảy vị tướng, còn có ba vị bí thư tỉnh, đây đều là quan chức Hoa Hạ, không thể dùng thủ đoạn đẫm máu để trấn áp.



Một khi Diệp Thiên thực sự ra tay với đám người này, vậy thì chẳng khác nào đang khiêu khích uy nghiêm của đất nước, đất trời rộng lớn, võ giả lấy võ đạo trấn áp thiên hạ, nhưng chung quy phải dựa trên quốc gia, trừ phi Diệp Thiên từ nay về sau, hoàn toàn trở thành một kẻ ăn nhờ ở đậu bên ngoài, không còn đặt chân đến Hoa Hạ nữa.



Mà với tình hình hiện tại, ngoài vũ lực, Diệp Thiên muốn giải quyết liên minh bảy vị đại tướng và ba vị bí thư tỉnh thì thực sự là khó càng thêm khó, đối mặt với một đội hình như vậy, e rằng nhà họ Diệp phải đem hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng chống chọi.



Nhưng muốn bảo vệ Diệp Thiên, có lẽ vẫn chưa đủ phân lượng!



Mà nếu muốn điều động những nhân vật có thể chống lại đội hình khổng lồ này của nhà họ Giang, e rằng ngoại trừ số ít mấy gia tộc thuộc hàng top lấy chính trị và quân sự làm chỗ đứng ra thì chỉ có những người đứng đầu Hoa Hạ ra mặt, mới có thể hóa giải mâu thuẫn lần này.



Nhưng mặc dù Diệp Thiên là người mạnh nhất trong giới võ đạo cao quý, được hàng triệu người kính trọng ngưỡng mộ, nhưng mối quan hệ sâu rộng của cậu trong hai giới chính trị và quân sự có thể không bằng cô ta, thì làm sao ứng đối?



“Cái gì mà làm thế nào?”



Diệp Thiên gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng với vẻ mặt thản nhiên.



Tư Đồ Lạc Tuyết khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ cậu không cần chuẩn bị một chút, nghĩ cách thử?”



Diệp Thiên lắc đầu, khóe miệng mỉm cười.



“Nhà họ Giang muốn làm thế nào thì tôi cứ bồi theo thôi, hà tất phải chuẩn bị?”



Đôi mắt xinh đẹp của Tư Đồ Lạc Tuyết lại đọng lại, biểu hiện của Diệp Thiên đối với chuyện này quá đỗi bình tĩnh, cô ta không thể không thầm suy đoán, không biết Diệp Thiên còn con át chủ bài nào khác ngoài thân phận là người mạnh nhất trong giới võ đạo.



Nhưng chung quy lại thì con át chủ bài như thế nào mới có thể khiến Diệp Thiên coi nhẹ bảy vị tướng và ba vị bí thư tỉnh?



Cô ta nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh đang khẽ nhíu mày, lập tức phản ứng lại.



Diệp Thiên là con trai trưởng của nhà họ Diệp, còn Hoa Lộng Ảnh là con gái duy nhất của nhà họ Hoa, nếu mấy nhân vật lớn nhà họ Giang cùng nhau tới gây chuyện thì nhà họ Diệp và nhà họ Hoa tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Một mình nhà họ Diệp có lẽ vẫn không đủ để giải quyết chuyện này, nhưng nếu như có thêm một nhà họ Hoa, có thể miễn cưỡng tạo thành thế cân bằng với đối phương.



“Muốn dựa vào nhà họ Diệp và nhà họ Hoa sao?”



Nghĩ đến điều này, Tư Đồ Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, có chút thất vọng.