Cao Thủ Tu Chân

Chương 1038




Năm người bọn họ cũng lập tức chào đáp lễ, trên mặt người nào người nấy đều ẩn hàm sát khí, một vị cao thủ chí cường trong giới võ đạo, bọn họ đơn độc đối đầu, đều phải kiêng dè ba phần, nhưng hiện giờ là mọi người cùng nhau liên thủ, còn có ba vị bí thư tỉnh, dưới áp lực như vậy, trừ phi là người đứng đầu Hoa Hạ đích thân tới, bằng không, cho dù võ công của Diệp Thiên có mạnh đến đâu, thì hắn cũng chỉ đành phải cúi đầu trước sức mạnh của quốc gia.



Chuyện của nhà họ Giang, Diệp Thiên chẳng để ý quá nhiều, cậu và Hoa Lộng Ảnh bước ra khỏi nhà ăn, đi thẳng đến hội chợ phía bắc thủ đô.



Nơi này đông người chen chúc, vô cùng huyên náo, phố xá sầm uất, môi trường vô cùng phức tạp.





Nhưng Hoa Lộng Ảnh lại không thèm để ý chút nào, cô đi theo sau Diệp Thiên, ở các quầy hàng chọn đông chọn tây, vô cùng vui vẻ, chỉ bởi vì nơi này là nơi mà các cô gái thường đến lúc nhỏ.



Tiếng rao bán của người bán kẹo hồ lô từ phía trước truyền đến, trái tim của Hoa Lộng Ảnh khẽ động, đang định kéo Diệp Thiên đi về phía trước, lại thấy Diệp Thiên đứng bất động không chút nhúc nhích, mắt đang nhìn chăm chú về phía cuối chợ.



Cô nhìn theo ánh mắt của Diệp Thiên, chỉ nhìn thấy một đạo sĩ cao to, tay cầm một cây phất trần, đang chậm rãi bước tới.



Người này mặc một chiếc áo choàng trắng, sạch sẽ, tao nhã, không dính bụi trần, hoàn toàn khác biệt với những người còn lại trong chợ, giống như một giọt dầu rơi xuống nước, cho dù có khuấy động thế nào, người này vẫn nổi trên đó.



“Thật không ngờ, lại gặp được hắn ở nơi này!”



Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, khẽ giọng lẩm bẩm.



Người đạo sĩ tay cầm phất trần này, không phải ai khác, chính là vị đạo sĩ tập Thái Cực Quyền dưới gốc cây thông mà cậu đã tình cờ gặp được lúc đi ngang qua núi Võ Đang năm đó.



“Tiểu Ảnh đi thôi!”



Diệp Thiên lập tức giơ tay kéo Hoa Lộng Ảnh lại.



“Cùng anh lên đó, kính một ly rượu!”

Đến cuối chợ, Diệp Thiên kéo Hoa Lộng Ảnh bước ra từ trong biển người chen chúc.



Vị đạo sĩ cao to kia lúc này đã đi xa khỏi hội chợ, đang chuẩn bị đi về phía con hẻm nhỏ hẻo lánh.



“Vị đạo trưởng phía trước, xin dừng bước!”



Diệp Thiên thấy vậy, lập tức mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng tựa như sợi tơ truyền đến.



Đạo sĩ cao to lập tức dừng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thiên nhưng không có quá nhiều thay đổi, ngược lại lúc nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh, trong mắt ông ta lại lóe lên một tia dị thường, mang theo mấy phần tán dương.



Ông ta dừng lại ở đầu hẻm, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh bước về phía trước.



“Thí chủ gọi tôi có chuyện gì?”



Tay ông ta cầm cây phất trần, giọng nói lãnh đạm, không có một chút cảm xúc dao động, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, tựa như một cái hố đen thần dị.



Hoa Lộng Ảnh nhìn thoáng qua liền biết người này bất phàm, nhưng cô không lên tiếng, mà nhìn về phía Diệp Thiên, cô không hiểu tại sao Diệp Thiên lại gọi người này tới.



Ở cảnh giới của Diệp Thiên, cho dù tồn tại người phi thường cỡ nào, trong mắt cậu cũng chỉ là loại bình thường, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng một phần lo lắng ẩn chứa trong giọng nói vừa rồi của Diệp Thiên, dường như cậu sợ để vị đạo sĩ này bỏ đi như thế.



Diệp Thiên khẽ mỉm cười với Hoa Lộng Ảnh, buông bàn tay ngọc ngà của cô ra, sau đó hơi cúi đầu với đạo sĩ, cung tay làm lễ nói: “Anh muốn mời đạo trưởng uống một ly rượu, không biết ông có đồng ý không?”



Đạo sĩ cao to nhìn chăm chú Diệp Thiên, ánh mắt lóe sáng, cuối cùng trên mặt ông ta lộ ra một nụ cười, thẳng thắn gật đầu.



“Người ngoại đạo như tôi, một thân một mình, giờ có thí chủ nguyện ý chủ động muốn tốn kém để mời tôi uống rượu uống trà, cớ sao lại không đồng ý chứ?”



Diệp Thiên cũng thoải mái cười một tiếng, xuôi tay: “Mời!”



Đạo sĩ cao to đi theo sau Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên đã chọn một quán rượu nhỏ mang phong cách cổ đại, bất luận là về cách trang trí hay là biển hiệu thì đều rất giống với một tửu lâu trà quán cổ đại.