Chu Hựu Chỉ chạy tới, nắm tay Thẩm Hoài Dư, ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt sáng rực. Nhớ anh, muốn xem anh thay đổi như thế nào rồi, chỉ muốn đôi mắt mình dán lên người anh mà thôi.
Thẩm Hoài Dư nắm tay cô thật chặt, cũng cúi đầu cười nhìn cô.
Xung quanh có các vị phụ huynh và các bạn học khác, nhưng hai người nhìn nhau trắng trợn như vậy.
Chu Hựu Chỉ đột nhiên cảm thấy đây chính là ý nghĩa của việc thi đại học. Là một dấu hiệu của sự trưởng thành.
Thẩm Hoài Dư đưa cô đi ăn cơm, hai người tìm một quán ăn yên tĩnh.
Chu Hựu Chỉ dính ở bên người Thẩm Hoài Dư, cùng anh lải nhải rằng bài thi khó đến mức nào, rồi chốc lát sau lại vui vẻ khoe với anh rằng cô làm đề Toán nhanh bao nhiêu, lúc sau thì nói có một câu viết chính tả cô không chắc chắn lắm.
Thẩm Hoài Dư yên lặng nghe, thỉnh thoảng anh có đáp lại nhưng phần lớn thời gian anh chỉ nhìn cô với ý cưng chiều.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, anh nhéo cái mũi cô, “Không nói nữa, ăn cơm thôi nào.”
Sau khi hai người ăn cơm xong.
Chu Lệ Hoa nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, cô cắn chiếc đũa, nhíu này nhìn thoáng qua Thẩm Hoài Dư, lại cầm điện thoại chậm rãi tìm từ ngữ —
“Con ăn cơm với bạn, tối nay con không về đâu.”
Nhắn tin xong, cô lại nhìn Thẩm Hoài Dư.
Thấy anh nhìn mình với đôi mắt mang ý cười, cô thẹn thùng cất điện thoại đi, hỏi anh: “Buổi tối anh có muốn ngủ với em không?” Cố ý hất cằm, kiêu ngạo như là ban ơn.
Thẩm Hoài Dư nắm lấy cằm cô, để sát vào, hôn cô một cái: “Muốn.”
Giọng nói lưu luyến, một chất giọng trầm thấp của chỉ riêng anh.
Tin Chu Hựu Chỉ đập nhanh, nóng hầm hập như có dòng nước ấm chảy qua.
Nơi đến chính là khách sạn.
Chu Hựu Chỉ đi tắm rửa trước, xong rồi mặc áo tắm đi ra, bên trong trần trụi chưa mặc cái gì cả. Quần lót và quần áo bẩn đều được treo trong một góc ở phòng tắm.
Tóc chỉ được sấy một nửa, đuôi tóc còn dính nước, dính lại một nhúm.
Thẩm Hoài Dư đi qua, dùng tay xia xoa tóc cô, hỏi cô sao lại không sấy khô.
Chu Hựu Chỉ lắc đầu nói: “Em sấy một nửa thôi được rồi, dù sao cũng không ngủ sớm mà.” Đáy mắt mang theo ý cười, con người long lanh nhìn Thẩm Hoài Dư chăm chú.
Thẩm Hoài Dư lại cúi đầu hôn cô một cái, môi dính lấy nhau, đầu lưỡi thấm ướt liếm cánh môi cô, lại không nhịn được mút lấy môi cô. Hơi thở Chu Hựu Chỉ nóng lên, nhẹ nhàng thở hổn hển hai tiếng.
Anh dùng khăn lông để lau tóc cho cô, cúi đầu nhìn cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô, hợp với làn da non nớt ở dưới.
Dục vọng đè nén ở đáy mắt.
Ánh mắt Chu Hựu Chỉ như có độ ấm, nóng bỏng dừng trong mắt anh.
Đỏ mặt, bên tai vang ầm ầm, cô duỗi tay đẩy anh vào nhà vệ sinh, lúc đóng cửa lại thì nghiêm túc nói: “Tắm rửa sạch sẽ.”
Sau khi đẩy Thẩm Hoài Dư vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa không chút lưu luyến, cô nhìn vào gương để sửa sang lại đầu tóc của mình. Rồi xốc quần áo mình lên, nhìn thân thể của chính mình xong cô mới vừa lòng đi lên giường, chui vào chăn để chờ anh.
Thẩm Hoài Dư tắm nhanh nhưng sạch sẽ, dương v*t giữa đùi đã dựng thẳng vì lúc nãy bị cô nói trêu, không dịu xuống được. Sau khi anh tắm sạch thì mới quấn khăn đi ra ngoài.
Lúc Thẩm Hoài Dư tắm xong rồi đi ra, anh phát hiện đèn đã được tắt đi, nương theo ánh đèn mỏng manh trong nhà vệ sinh, anh mới miễn cưỡng thấy được khung cảnh trong phòng khách.
Chu Hựu Chỉ không có ở phòng khách.
Trong bóng đêm, giác quan anh trở nên nhạy bén rất nhiều, trái tim đập thình thịch.
Đi được hai bước, bỗng bên hông có hai cánh tay tinh tế vòng lại.
Hơi thở anh dày đặc, da thịt non mềm dán bên hông anh. Vệt nước bên hông bị cô đè ép, làn da bắt đầu nóng lên.
Anh định động đậy nhưng đột nhiên dừng lại.
Cô dính lấy sau lưng trần của anh.
Hai cục bông mềm mại ở trên người anh, cấn một viên đậu nho nhỏ.
Cô không mặc áo tắm, hoàn toàn trần trụi.
Trong đầu anh như có thứ gì đó đã đứt ra rồi —
Là lí trí.
Lí trí anh thủ vững đã nhiều năm.
Mặt cô dán sau lưng anh, sườn đầu, dấu môn dính trên làn da anh, chóp mũi kích thích, sau khi ngửi ngửi thì vươn lưỡi liếm làn da của anh.
Ngón tay móc lấy khăn tắm dưới thân anh, nhẹ nhàng kéo ra.
Vải dệt mềm mại rơi xuống đất, phát ra tiếng trầm nhỏ nhặt.
Tay nhỏ đi xuống vòng eo anh, sờ đến đùi rồi nhích về trước, chỗ rừng rậm, chậm rãi tìm được dương v*t của anh.
Bất ngờ phát hiện nó đã cương cứng rồi.
Cô ở phía sau cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, cứng.”
Thẩm Hoài Dư cúi đầu nhìn hình dáng cô nắm lấy anh trong bóng đêm, thở đều, duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô.
Lật người lại, đối mặt nhau.
Chu Hựu Chỉ không từ chối nên nhón chân hôn môi anh, đôi tay vòng qua cổ anh.
Thẩm Hoài Dư ôm eo nhỏ trần trụi của cô, sợ cô trượt chân, tăng hô hấp cùng cô triền miên.
Chu Hựu Chỉ ôm anh nói, “Em nhớ anh lắm.”
Thẩm Hoài Dư ừ một tiếng, nhẹ vuốt ve bên eo cô, nói “Anh cũng thế”.
Chu Hựu Chỉ nằm tay anh dịch lên ngực mình, rầm rì: “Anh sờ em đi, chúng nó cũng rất nhớ anh nữa.”
Thẩm Hoài Dư cười, vừa bất lực vừa hưởng thụ vuốt ve đầu v* của cô, vuốt vuốt rồi lại hôn. Lúc nào xoay người lại mút lấy nhũ hoa của cô cũng không tiện như vậy.
Chu Hựu Chỉ bị anh đè trên sô pha, hai đùi đáp trên cạnh, nâng lên chút, mông đè xuống sô pha. Thẩm Hoài Dư đứng cạnh, cúi người âu yếm cô.
Trong bóng đêm, tiếng nước mụ mị trộn lẫn với tiếng rên rỉ của cô gái.
dương v*t cương xứng chạm vào giữa hai chân ướt đẫm mồ hôi của cô. Cô ngoéo chân một cái, nhẹ nhàng cọ qua dương v*t anh, rồi lại thẳng lưng dậy để dâng bầu ngực của mình đến bên miệng anh. Anh ngậm lấy, đầu lưỡi cọ xát hạt đậu đã dựng thẳng.
Làm được một lát trên sô pha, Thẩm Hoài Dư không nhịn nổi nữa nên ôm cô lên, cô rất nhẹ, bế kiểu công chúa nên trong quá trình ôm còn ước lượng cô.
Bờ mông tròn trịa đè đến dương v*t đứng thẳng của anh, Chu Hựu Chỉ nhẹ kêu rên, ôm chặt anh, vùi mặt vào ngực anh, làm nũng như một con mèo nhỏ.
Chăn trên giường đã được điều hòa thổi khô ráo lạnh lẽo.
Cô nằm trên giường, da còn trắng hơn với chăn bông.
Thẩm Hoài Dư không chờ nổi nữa nên đè cô, vuốt ve bên eo, cắn môi cô, một tay khác quen đường tách hai đùi đang dính lấy nhau của cô, ngón tay nhanh nhẹ chen vào giữa, sờ được hang động ẩm ướt như dự kiến.
Bên trong ươn ướt, như là nước bọt, nhưng dính nhớp nhiều hơn.
Ngón tay vòng quanh bên hai cánh thịt, đột nhiên chọc một khúc nhỏ vào.
Chu Hựu Chỉ hoảng sợ, hét lên một tiếng. Thịt mềm bên trong gắt gao hút lấy ngón tay anh.
Thẩm Hoài Dư dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi cô, thấp giọng nói: “Anh sẽ nhẹ nhàng, em ngoan nhé.”