Ngay từ đầu Chu Hựu Chỉ không thích ứng được cảm giác lúc dị vật kia cắm vào cơ thể mình, nhưng sau một hồi được Thẩm Hoài Dư hôn loạn xạ thì lực chú ý của cô dần chuyển dời đến việc cùng anh say sưa triền miên hôn môi.
Ngón tay của anh nhích vào bên trong một chút, chậm rãi chen vào, Chu Hựu Chỉ khó chịu đến mức nhíu mày, ngưỡng cổ lên nói.
Thẩm Hoài Dư nghe vậy thì rút ngón tay ra, ướt đẫm, giữa ngón tay có sợi chỉ bạc. Anh làm trò trước mặt cô, xoa chất lỏng dâm mĩ đó lên dương v*t của chính mình, vừa xoa vừa nhìn chằm chằm Chu Hựu Chỉ. Thấy cô thẹn thùng đến mức nhăn mũi lại, gương mặt nóng lên thì anh mới thấy hài lòng. Anh cười cười, lại dùng dương v*t của mình cọ vào giữa hai chân cô.
“Kẹp chặt.” Anh thấp giọng ra lệnh, giọng nghẹn ngào, nghe được tiếng kêu mềm mại của Chu Hựu Chỉ bên tai.
Cô nghe lời anh kẹp chặt lại, làm côn th*t của anh động đậy giữa hai bắp đùi ẩm ướt của chính mình.
Thẩm Hoài Dư cúi đầu, quan sát chăm chú gương mặt đỏ ửng của cô. Một tay xoa bóp đầu v*, một tay vuốt ve vành tai cô, dưới chân căng chặt, nhẹ nhàng đụng phải giữa chân cô, thỉnh thoảng có mấy lần đẩy cánh thịt ra, đụng phải hạt ngọc bên trong. Chu Hựu Chỉ như bị rút cả linh hồn, cả người căng chặt, vành tai bị anh siết lấy, vừa đau vừa sướng.
Hai mắt cô đỏ đỏ, thân người trắng nõn được phủ một lớp mồ hôi mỏng, phát sáng dưới ánh đèn mỏng manh. Thẩm Hoài Dư dùng tay lau nước mắt cho cô, liếm lấy, rồi đè eo mềm cô lại, chậm rãi đâm vào rút ra.
Đùi cô vừa mềm vừa đầy đặn, dương v*t của anh cứ như được chen vào kẹo bông gòn.
Trong không khí cũng tràn đầy hơi thở của sự dục vọng, anh sung sướng đến mức muốn ngất xỉu.
Cả người Chu Hựu Chỉ ra mồ hôi, giữa hai chân càng nóng lên, trong sự mê mẩn, cô mở mắt nhìn Thẩm Hoài Dư, phát hiện gương mặt anh đỏ bừng, cả trán và chóp mũi đều đổ mồ hôi.
Nghĩ ngợi rồi cô ôm cổ anh, hỏi nhỏ bên tai: “Khi nào chúng ta mới làm tình?”
Động tác Thẩm Hoài Dư dừng lại, trong mắt là đủ loại cảm xúc đang quay cuồng, cuối cùng thì biến thành ánh sáng vụn vặt.
Anh lau đi lớp mồ hôi trên mặt cô, xốc mái tóc cô lên, hôn vài trán: “Bây giờ được không em?”
Chu Hựu Chỉ liếm môi, vừa lòng nói: “Được ạ.”
Bật đèn trên đầu giường lẻn, ánh đèn mờ nhạt chiếu trên người cô.
Anh dịu dàng tách chân cô ra, bàn tay phủ lên hang động ẩm ướt, ngón tay gãi nhẹ bên chân mềm của cô. Để cô thả lỏng xong anh mới hôn môi. Nụ hôn lưu luyến dừng trên gương mặt, chóp mũi, và xương quai xanh của cô.
Chu Hựu Chỉ cảm thấy ngứa ngáy, cười khúc khích sờ tóc anh, chậm rãi xoa xoa đầu anh. Rồi từ mặt đến vành tai, giống như anh vuốt ve tai cô lúc nãy mềm mại tinh tế.
Hơi thở phả trên người đối phương, một cảm xúc ấm áp.
Thẩm Hoài Dư gục trên người cô lấy áo mưa trên tủ đầu giường, sau khi mở ra, vật trơn trượt phủ lên dương v*t của anh. Bao không đủ lớn, anh bị kích động đến phát run, Chu Hựu Chỉ vừa xem vừa buồn cười, hỏi anh: “Cần em hỗ trợ không?” Giống như là đang trêu đùa.
Anh nói không cần.
Lúc tròng lên, anh thở dài một hơi, ngước mắt nhìn cô, phát hiện trong mắt cô vẫn còn sự trêu đùa. Anh giận dữ cảnh cáo: “Chờ lát nữa anh sẽ làm em phát khóc.”
Chu Hựu Chỉ nghe thấy nhưng không thấy sợ gì, ngược lại cô càng ướt hơn, cô hất cằm lên nói: “Anh nằm mơ đi.”
Thẩm Hoài Dư nói: “Thử xem.”
Chu Hựu Chỉ cũng đáp: “Thử thì thử.”
Mười phút sau, Chu Hựu Chỉ không nhịn được xin tha.
Anh quá to, mà cô thì quá hẹp, anh chỉ đưa đầu vào mà cô đã thấy đau, lỗ nhỏ như bị làm hư mất.
Thẩm Hoài Dư liếm sạch nước mắt bên khóe mắt cô, an ủi: “Em ráng chịu.”
“Em không chịu được… Đau quá, anh đi ra đi.” Chu Hựu Chỉ khóc lóc.
Anh dỗ dành: “Một lát nữa sẽ không đau, sớm hay muộn gì cũng phải vào mà… Bé cưng, em ngoan chút nào.”
Chu Hựu Chỉ nức nở, khóc lóc bảo anh hôn.
Hôn hồi lâu, tựa hồ như nước bọt tràn ra, cô cảm thấy không đau như thế nữa, cho phép anh tiếp tục.
côn th*t nóng bỏng chen chúc vào, nhập vào bên trong cô.
Cảm giác chật chội bao lấy anh, anh cảm nhận bên trong xô, cúi đầu nói: “Đi vào hết cả rồi.”
Trong thân thể của Chu Hựu Chỉ chứa đựng côn th*t của anh, cảm thấy kì lạ nhưng không nhịn đau nổi mà chảy nước mắt.
Thẩm Hoài Dư lau khô, “Bây giờ khóc thì có hơi sớm đấy.”
Chu Hựu Chỉ dẩu miệng, đẩy anh, nhưng anh không hề nhúc nhích gì.
Anh chậm rãi di chuyển, dương v*t cọ xát thịt mềm của cô, tiếng nước chỗ giao hợp truyền ra, cô nghe thấy mà mặt đỏ tai hồng, dưới thân thoải mái làm cô rên rỉ không ngừng.
Thẩm Hoài Dư bắt lấy eo cô đâm sâu vào.
Tốc độ nhanh hơn, anh hung hăng bóp mông cô, bờ mông căng tròn trắng nõn bị anh làm cho ửng đỏ, Chu Hựu Chỉ khụt khịt, khóc lóc nói: “Anh chậm chút… A… Anh ơi.”
Bầu ngực đong đưa, trên giường phát ra tiếng kẽo kẹt.
Lần đầu tiên của Thẩm Hoài Dư kéo rất dài, lúc sau anh đổi tư thế, ôm cô đi vào từ phía sau. Bụng nhỏ chạm phải mông cô, thịt chạm thịt, tiếng dâm mĩ vang vọng trong căn phòng trống vắng.
Cuối cùng lúc sắp bắn tinh, hai người đều hoảng hốt.
Trong cơn dục vọng, Chu Hựu Chỉ nhìn đôi mắt anh, tuy là đang giữa cơn hoan ái nhưng đôi mắt anh vẫn có thừa sự dịu dàng và tình yêu đong đầy.
Cả người cô mềm nhũn như một bãi nước, nắm lấy tay anh, quàng eo anh lại, để anh đi vào sâu hơn.
Anh kêu lên một tiếng, kẹp chặt mông, hướng vào trong từng chút.
Chu Hựu Chỉ thở dốc, nước mắt chảy không ngừng, nhưng cô sung sướng lẫn mệt không hiểu nổi, nhưng mà muốn khóc.
Nước chảy ở phía dưới, trên mặt cũng thế.
Chu Hựu Chỉ nói: “Bị anh quện đến khóc.”
Thẩm Hoài Dư ngẩn ra.
Hai người ôm nhau cười.