Hiếm khi có được một đêm Chu Hựu Chỉ không quấn lấy Thẩm Hoài Dư làm chút chuyện ‘ứ ừ’.
Cô chỉ ôm anh, ôm anh thật chặt.
Thẩm Hoài Dư cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô.
Đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng vù vù của cơn gió mùa đông thổi qua ngoài cửa sổ.
Tay của Thẩm Hoài Dư nhúc nhích khẽ chạm vào tóc cô: “Học hành thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Chu Hựu Chỉ nhẹ giọng trả lời.
Lên lớp 11, cô rất nghiêm túc học hành nên thành tích tiến bộ rất nhanh, gần như sắp có thể đạt điểm chuẩn của đại học Du Châu rồi.
“Rất tuyệt.” Thẩm Hoài Dư khích lệ nói.
“Anh ơi…” Chu Hựu Chỉ chần chừ trong chốc lát vẫn quyết định hỏi thăm tình huống của dì Đổng.
“Xin lỗi vì hôm nay đã không trả lời tin nhắn của em, anh có hơi… bận rộn một chút.” Thẩm Hoài Dư xin lỗi trước.
“Không sao.” Chu Hựu Chỉ thản nhiên nói.
Lời hỏi thăm đến bên miệng lại bị cô lặng lẽ nuốt xuống.
Có thể là sợ nghe câu trả lời của anh, cũng có lẽ là vì sợ hãi với tương lai, tóm lại là cô không hỏi ra nữa.
Sắp mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp thì cô nghe thấy âm thanh của Thẩm Hoài Dư khẽ khàng vang lên ——
“Sẽ không sao hết, cảm ơn em.”
Bệnh mà Đổng Nhạc Vân mắc phải là ung thư vú.
Sau khi tiến hành điều trị bước đầu ở bệnh viện thì bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Vào ngày rằm âm lịch, bà được xuất viện và trở về căn hộ của Thẩm Hoài Dư.
Thẩm Hoài Dư cầm hành lý đi theo sau lưng bà.
Anh có cảm giác như bà dừng lại một lúc nên lo lắng hỏi xem có phải bà khó chịu không.
Nhưng Đổng Nhạc Vân chỉ cười và quay đầu lại nói với anh là không có việc gì, dứt lời liền vào nhà mình.
Thẩm Hoài Dư thu dọn và sắp xếp hành lý xong, khi anh vào phòng kiểm tra tình hình của Đổng Nhạc Vân thì bà đã ngủ thiếp đi rồi.
Lúc này, anh mới yên lòng đứng bên cạnh giường Đổng Nhạc Vân nhắn tin cho Chu Hựu Chỉ ——
“Bọn anh xuất viện rồi, đừng lo lắng.” Lại nhịn không được mà bổ sung thêm một câu: “Nhớ em lắm.”
Đổng Nhạc Vân lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt của con trai mình vui vẻ thì biểu cảm của bà lại ngày càng trở nên cứng ngắc hơn.
Thẩm Hoài Dư cất điện thoại, đắp mền lên cho Đổng Nhạc Vân
Mười sáu âm lịch, Chu Hựu Chỉ đã bắt đầu đi học lại.
Kỳ nghỉ Tết này không vui vẻ giống trước kia nhưng cũng xem như là trôi qua trong bình yên.
Sau hơn mười ngày Thẩm Hoài Dư ở nhà chăm sóc cho Đổng Nhạc Vân thì anh cũng về lại đại học Du Châu.
Nhà Chu Hựu Chỉ đã thuê dì bảo mẫu mới.
Thực ra cũng không có thay đổi gì mấy, thức ăn của dì này nóng thậm chí còn ngon hơn cả thức ăn do Đổng Nhạc Vân làm.
Nhưng trong lòng cô bỗng nhiên có cảm giác hiu quạnh ——
Mối liên hệ giữa bản thân và Thẩm Hoài Dư càng ngày càng yếu đi.
Cuộc sống lớp 11 của Chu Hựu Chỉ cứ nhạt nhẽo mà trôi qua.
Mặc dù không đến nỗi muộn phiền u sầu nhưng cô cũng không nghĩ ra được có chuyện gì vui vẻ.
Đương nhiên, tình cảm của cô và Thẩm Hoài Dư vẫn rất tốt, căn bản mỗi ngày sẽ gọi điện thoại một lần.
Kỳ nghỉ hè của Chu Hựu Chỉ chỉ có bảy ngày.
Nhưng tình cờ bảy ngày đó Thẩm Hoài Dư phải ở cùng với Đổng Nhạc Vân, hai mẹ con về quê thăm ông bà.
Đáy lòng Chu Hựu Chỉ cảm thấy cô đơn nhưng cũng hiểu chuyện mà chẳng nói gì cả, để anh về quê chăm sóc ông bà ngoại của mình cho thật tốt.
Thẩm Hoài Dư đang trò chuyện với ông ngoại, tiện tay lấy một cuốn album ảnh từ trong hộc tủ dưới bàn trà và lật ra xem.
Những bức ảnh trước đều là hình hồi nhỏ của anh, lật thêm một tấm nữa thì anh thấy một bức hình của Đổng Nhạc Vân và một người đàn ông.
Ngập ngừng lấy bức ảnh kia ra.
Bức ảnh bị Đổng Nhạc Vân giật đi, bà tiện tay xé nát rồi nói: “Ảnh cũ rồi, chẳng có gì đáng xem cả.”
Thẩm Hoài Dư không lên tiếng mà chỉ luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi xa của bà.
Ông ngoại thở dài một hơi, nhấp một ngụm trà nóng, bất lực lắc đầu.
Thẩm Hoài Dư cụp mắt xuống.
Anh biết, người đó là ba ruột anh, là người ba trên phương diện huyết thống.
Nhưng trong trí nhớ của anh cũng không có sự tồn tại của người này. Thời thơ ấu của anh chỉ có một mình mẹ, chỉ có một mình Đổng Nhạc Vân chăm sóc anh. Anh không biết giữa mẹ và người đàn ông đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng khả năng cao không phải là chuyện gì tốt. Lúc nhỏ, anh luôn thích hỏi ba mình đang ở đâu, lớn lên hiểu chuyện liền biết rằng có hỏi cũng chẳng có tác dụng gì.
Những chuyện của người lớn, lúc nhỏ anh không hiểu, lớn lên cũng không thể hiểu.
Thẩm Hoài Dư luôn nói với Chu Hựu Chỉ, đợi cô lên đai học thì hai người liền có thể chấm dứt tình trạng yêu xa này mà ở cạnh nhau thật vui vẻ.
Anh cũng thường nói với cô rằng mình hâm mộ bạn cùng phòng ngày nào cũng có thể nắm tay, ôm ấp cùng bạn gái.
Khi nghe thấy những chuyện này, Chu Hựu Chỉ sẽ cảm thấy rất ngọt ngào, hai người tuy không thường xuyên gặp nhau nhưng tình cảm vẫn rất vững chắc.
Năm lớp 12 trôi qua cực kỳ nhanh.
Kỳ thi tuyển sinh đại học cũng vậy, hai ngày đó giống như những ngày thi bình thường khác.
Cảm xúc của cô không lên xuống thất thường, cũng không có quá nhiều sự thương cảm và không đành lòng, trong tâm trí cô chỉ toàn là tác phẩm văn cổ đã thuộc lòng và các công thức lượng giác toán học.
Sau khi kết thúc bài thi tiếng Anh, cô ra khỏi trường đã nhìn thấy Thẩm Hoài Dư.
Anh đứng dưới gốc cây đại thụ ngay công trường, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, tươi cười đứng ở cổng trường đón tiếp cô.
Cuộc sống mới sắp đến rồi, Chu Hựu Chỉ.
Dưới đáy lòng cô thầm nhủ với mình như vậy đấy.