Cẩn Thận Động Thai - Mộc Thê A

Chương 7




“Trêu em thôi, tối qua không xảy ra cái gì cả.”

Tôi vui sướng: “Thật á?”

Anh ấy nhướng mày, đứng dậy: “Thư ký Lâm, dáng vẻ mặc quần áo bước xuống giường liền thành người lạ này của em rất giống f* girl đấy.”

“......”

Nhắc đến quần áo tôi lại thấy bối rối: “Nếu tối hôm qua chưa xảy ra chuyện gì, sao quần áo của tôi lại...”

“Tôi thay.”

Tôi mếu máo: “Tôi lỗ to rồi!”

Tôi không nhớ gì cả, cho dù có thật sự sàm sỡ anh ấy, nhưng không có ký ức nào, chẳng được cái gì mà còn bị người ta nhìn thấy hết.

“Tối qua em nôn hết ra người, làm bẩn cả giường của tôi, không thay quần áo cho em thì làm gì bây giờ?”

Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, dừng lại một chút: “Nếu em thấy thiệt thì giờ tôi cởi cho em xem nhé?”

Vừa nói hết câu anh đã bắt đầu cởi quần áo, tôi sợ hãi vội chạy tới ngăn lại.

Đúng lúc này hai người mẹ đi vào phòng, họ thấy tôi và Kỷ Tư Minh đang ở trên sô pha tương tác “kịch liệt”.

Cả hai sững sờ tại chỗ, sau đó ăn ý đồng thanh: “Hai đứa tiếp tục đi nhé, chúng ta đi đây!”

Kỷ Tư Minh nhìn cửa phòng vừa được đóng lại: “Với tình huống trước mắt, thư ký Lâm không có khả năng toàn thây thoát khỏi phi vụ này rồi.”

Tôi lo lắng: “Thế phải làm sao giờ? Kết hôn à?”

“Đúng.”

“.......”

Không cần diễn cái vẻ mặt mong chờ đấy ra đâu sếp, suýt nữa tôi tưởng anh thích tôi rồi đấy.

Tôi chạy trối chết khỏi nhà Kỷ Tư Minh, không cả nhớ lúc ấy đã ra về như thế nào.

Quần áo cũng không kịp thay, cứ thế mặc quần áo ở nhà của anh mà chạy.

Nhưng càng chạy tôi càng ảo não. Chạy làm cái quái gì cơ chứ? Mai là thứ hai, thế nào chẳng gặp nhau?

Tôi là thư ký của anh mà.

Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang gọi điện thoại cho họ hàng. Gọi để nói chuyện tôi sắp “chống lầy”.

Ủa? Sao tôi không biết vậy?

Tôi hoảng sợ chạy tới ngăn mẹ lại, giải thích mọi chuyện cho bà. Ai ngờ mẹ nghe xong thì vô cùng bình tĩnh, bà nói không giận đâu, tôi không cần giấu.

Thần thiếp bỏ cuộc!

Chẳng biết vừa nãy hai bà mẹ nói chuyện gì với nhau nữa.

Đến thứ 2 đi làm, tôi vừa bước vào công ty đã bị đồng nghiệp ùa tới vây quanh.

Tôi cứ tưởng họ đã biết, còn đang chột dạ, không ngờ ai cũng hỏi Kỷ Tư Minh và Lan Hân Nhã bao giờ kết hôn!

“Thư ký Lâm, cô thân với sếp thế có nghe nhắc tới vụ này bao giờ chưa?”

Bỗng tôi cảm thấy có chút ngũ vị tạp trần.

Không ai nghi ngờ tôi chút nào à? Sao ai cũng nghi ngờ là Lan Hân Nhã vậy?

Sau khi trả lời họ qua loa vài câu, tôi đi vào phòng thư ký. Thư ký Lý bảo sếp không ở công ty, tôi vừa thở phào một hơi thì nghe nói tiếp anh ấy đi gặp Lan Hân Nhã rồi.

Tuy biết rằng công ty của chúng tôi và Lan Hân Nhã đang có hạng mục hợp tác với nhau nhưng nghe xong lời này tôi để bụng một cách khó hiểu.

Đến trưa, Lương Độ rủ tôi đi ăn cơm. Cứ nghĩ đến việc tên này hôm trước thì hứa giữ bí mật, hôm sau đã oang oang như cái loa là tôi sôi hết cả máu.

“Tổng giám Lương ăn một mình đi, tôi còn có việc.”

“Khó cho tôi quá. Tôi và Tư Minh là bạn từ nhỏ, hôm nay cậu ấy không ở đây, tôi phải chăm sóc cho cô....”

“Tôi đi!”

Phòng thư ký đang có rất nhiều người nên tôi vội vàng cắt lời.

Hai người chúng tôi đến một nhà hàng ở gần công ty. Suốt đường đi Lương Độ vô cùng cẩn thận, dáng vẻ như đối xử với bà bầu, tôi chịu hết nổi nên nói: “Tổng giám Lương, anh bình thường một chút được không?”

Mọi ngày đâu có như thế này?

“Cô đang có em bé mà, phụ nữ có thai phải cẩn thận.”

“Tôi đã bảo không mang.... sảy mất rồi cơ mà?”

“Hiểu, hiểu.”

Anh ta nháy mắt rồi rót cho tôi một ly nước ấm. Đến cạn lời với tên này rồi.

“Nhưng mà thư ký Lâm giỏi thật, đến mẹ của Tư Minh cô cũng thu phục được.”

“Chia tay! Đồ dối trá! Tại anh mà tôi phải chịu nhục nhã như thế!”

Tôi đang lo lắng phải giải thích thế nào để Lương Độ hiểu hôm đó chỉ là trò đùa thì nghe được giọng của Hứa Mộng Dao ở phía bên kia của nhà hàng.

Tôi nhìn về hướng âm thanh thì thấy cả Dư Dặc Dương.

“Dư Dặc Dương?”

“Anh cũng biết cậu ta hả?”

“Cậu ta là con trai tài xế lái xe của nhà Tư Minh, tôi từng gặp vài lần.”

Lương Độ nói xong mới bất ngờ: “Cô cũng biết à?”

“Bạn học cấp ba.”

Lương Độ ngạc nhiên: “Thế giới này đúng là nhỏ bé ghê, hóa ra cô là bạn học cấp ba của Dư Dặc Dương.”

Đang nói chuyện thì bên kia đã cãi nhau um trời: “Làm như tôi thèm anh lắm ý, anh chỉ là một công cụ để tôi chọc tức Lâm Thiển kia thôi! Tôi chỉ muốn cướp đi tất cả những gì nó thích!”

“Cô nghĩ là tôi thèm thích cô chắc? Nếu nhà cô mà không có mấy đồng tiền bẩn thỉu kia thì tôi thèm vào! Còn đòi so cao thấp với Lâm Thiển? Từ cấp ba đến bây giờ cô thắng cô ấy lần nào chưa? Chỉ riêng việc bây giờ người ta bám được vào Kỷ Tư Minh đã đủ cho cô hít no khói rồi!”

Hai người cãi nhau mà sao người thứ ba lại xấu hổ vậy?

Tôi cũng phục luôn rồi, cãi nhau to ở nơi công cộng thì thôi đi, lại còn câu nào cũng kêu to “Lâm Thiển” làm gì?

Chỗ này gần công ty như thế, nhỡ bị đồng nghiệp nghe thấy thì tôi không biết chui vào đâu nữa.

“Thư ký Lâm, ngày xưa mắt nhìn người của cô đúng là...”

Lương Độ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ hệt như Kỷ Tư Minh.

Tôi lười giải thích: “Tuổi trẻ chưa trải sự đời.”

9.

Chuyện này kể ra cũng phức tạp, thật ra những năm học cấp 3 tôi không hề thích Dư Dặc Dương giống như mọi người vẫn nghĩ.

Tính tôi khá lạnh lùng, cũng không có bạn bè chơi thân nào, chỉ có Hứa Mộng Dao thường chạy đến tìm tôi. Tôi thấy cô ta nhiệt tình nên cũng không từ chối, thường xuyên đi cùng nhau.

Nhưng ngày nào Hứa Mộng Dao cũng nhắc đến Dư Dặc Dương, nói ai cũng thấy tôi và cậu ta đẹp đôi, còn cổ vũ tôi theo đuổi cậu ta, bảo rằng chắc chắn sẽ thành công.

Dư Dặc Dương chơi bóng thì cô ta kéo tôi đi xem. Cậu ta tham gia hoạt động câu lạc bộ thì cô ta chưa hỏi đã đăng ký thay tôi. Có người viết thư tỏ tình cho cậu ta thì cô ta cũng viết, đã thế còn để tên tôi.

Dần dần mọi người đều đồn nhau rằng tôi thích Dư Dặc Dương.