Ấn tượng duy nhất của tôi về cậu ta lúc ấy là tôi xếp hạng nhất toàn khóa và tên cậu ta đứng ngay sau tôi.
Tôi không quan tâm đến lời của người ngoài nên cũng chẳng buồn giải thích với mọi người. Chỉ có vài lần vô tình gặp Dư Dặc Dương ở cổng trường, thấy cậu ta xuống khỏi xe tài xế... à không, cha cậu ta lái, theo phép lịch sự nên tôi mỉm cười và gật đầu chào.
Một lần duy nhất thực sự gặp cậu ta do việc xảy ra vào hôm thi đại học.
Hôm ấy khi thi xong thì trời đổ mưa, tôi đứng ở cổng trường, cha cậu ta cũng đỗ xe đợi sẵn ở đấy từ lâu. Có lẽ vì thấy tôi không có ô nên chú ấy đã tốt bụng đưa cho tôi mượn một chiếc.
Sau đó, vào bữa tiệc mừng kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, tôi gặp riêng cậu ta để mang ô trả. Nhưng hôm ấy, chưa kịp nói câu nào chiếc ô vừa đưa cho cậu ta đã rơi ra một bức thư tình.
Dưới những lời la ó ầm ĩ của Hứa Mộng Dao và Phó Lâm, bức thư tình không phải do tôi viết ấy được truyền đọc từ người này sang người khác.
Vì thế bỗng dưng Dư Dặc Dương biến thành crush của tôi.
Đương nhiên đó chưa phải điều xấu hổ nhất, xấu hổ nhất là sau khi nghe mọi người đọc xong bức thư tình Dư Dặc Dương còn ra vẻ sợ hãi:
“Lâm Thiển này, cậu đừng đùa! Tôi không dám nhận đâu. Tôi chưa muốn chết!”
Phản ứng đó khiến mọi người hiểu nhầm, cho rằng do tôi theo đuổi quá mãnh liệt nên cậu ta sợ hãi.
Thế là dù đã tốt nghiệp rất nhiều năm nhưng “Sự kiện tỏ tình” hôm ấy vẫn nổi như cồn.
..........
Cũng không rõ Dư Dặc Dương và Hứa Mộng Dao hẹn hò từ bao giờ.
Lương Độ ngồi bên cạnh liên tục dò hỏi mối quan hệ giữa tôi và Dư Dặc Dương. Tôi thấy hơi phiền nên vội vàng ăn xong rồi chạy về công ty.
Kỷ Tư Minh vẫn chưa quay lại, đến khi tan làm tôi cũng không gặp anh ấy.
Bàn chuyện hợp tác với Lan Hân Nhã lâu thế à?
Tự dưng thấy hơi khó chịu nhỉ?
Chưa bao giờ tôi thấy mình khó tính và thất thường như bây giờ.
Về đến nhà tôi còn bị mẹ liên tục tra hỏi tiến triển giữa tôi và Kỷ Tư Minh.
“Mẹ nói chuyện với bên đấy rồi, cuối năm nay thì cưới nhé? Vừa đúng dịp Tết nên càng vui hơn!”
“Mẹ ơi, con không mang thai thật mà. Con không có xíu quan hệ nào với sếp hết! Mẹ đừng làm phiền con nữa được không?”
Hôm nay, người ta còn không thèm đoái hoài con nữa kìa.
“Không có quan hệ gì mà ngủ ở nhà người ta thế à?”
“Là hiểu nhầm thật!”
“Thôi được rồi, nếu là hiểu nhầm thì con đi xem mắt ngay cho mẹ! Năm nay bắt buộc phải lấy chồng!”
Vài ngày sau đó mẹ liên tục làm phiền tôi, cuối cùng tôi không chịu nổi nên trốn khỏi nhà trong đêm.
Tôi không muốn nghe mẹ lải nhải suốt ngày nên chạy đến nhà của Phát Tiểu.
“Thế nên làm người không nên quá xuất sắc, dễ bị ghét lắm. Đấy, nhân duyên hồi cấp 3 của cậu là minh chứng kia kìa.”
Tôi giả vờ thẹn thùng: “Eo ơi, mình xuất sắc thế cơ á?”
Miệng Phát Tiểu giật giật: “... Cũng không đến mức đấy. Chẳng qua trông cậu cũng xinh, học hành cũng được, lại thêm mặt lúc nào cũng như cái bánh đa nướng ý, nhìn chỉ muốn đập cho cái.”
“.....”
“Nãy giờ cứ thấy cậu ngó điện thoại, chờ tin nhắn của ai à?”
“Không”
Tôi giật mình cất điện thoại đi.
Tôi biết Kỷ Tư Minh là một tên cuồng công việc, từ lúc hợp tác với công ty của Lan Hân Nhã anh ấy bận tối tăm mặt mũi mấy ngày liền.
Có vẻ như anh ấy đã quên chuyện nhỏ xảy ra lúc trước rồi. Từ ngày tôi chạy khỏi nhà Kỷ Tư Minh đến nay anh chưa hề nhắc đến chuyện đó lần nào.
.............
“Sếp của chúng ta đàm phán giỏi thật! Tập đoàn Lan thị đồng ý nhường 10% lợi nhuận đấy!”
“Xì, 10% có là gì? Tui đoán hai bên sắp liên hôn thành một nhà luôn rồi.”
Lúc đứng lên đi pha cà phê, có mấy đồng nghiệp đang buôn chuyện to nhỏ, tiếng trò chuyện của họ vô tình lọt vào tai tôi.
Thực ra, khi Kỷ Tư Minh nhờ tôi đóng giả bạn gái đang mang thai để chọc giận Lan Hân Nhã ở nhà hàng hôm đó, tôi còn nghĩ hợp tác giữa anh ấy và tập đoàn Lan thị sắp toang rồi cơ. Ai ngờ, bây giờ chẳng những không hủy hợp tác mà Lan Hân Nhã còn hào phóng nhường 10% lợi nhuận?
Thật vô lý!
Chẳng lẽ giữa hai người xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết, lại làm hòa rồi?
Thế những điều tôi đã làm lúc trước có ý nghĩa gì cơ chứ?
Hóa ra tôi mới là một con hề!
“Chị Lâm Thiển, cà phê tràn rồi kìa!”
Giọng người đồng nghiệp nhắc nhở khiến tôi hồi phục tinh thần.
Tôi thất thần quay lại phòng thư ký, vừa mới ngồi vào chỗ Kỷ Tư Minh đã đến bàn làm việc của tôi.
Anh gõ vào bàn vài tiếng tôi mới hoàn hồn.
“Nghĩ gì đấy? Kêu em cả buổi rồi.”
Tôi đứng dậy với thái độ đúng mực: “Xin lỗi sếp. Sếp có việc gì cần giao cho tôi ạ?”
Anh ta hơi sửng sốt: “... Em không phải nghiêm túc với tôi như thế đâu, ngồi xuống mà nói.”
Tôi không làm theo: “Sếp có gì cần giao ạ?”
Sếp ho nhẹ một tiếng: “Tối nay em rảnh không?”
Mọi người xung quanh đều yên lặng quay qua nhìn chúng tôi.
“Có công việc gì cần làm ạ?”
“Không phải, tôi muốn rủ em đi ăn tối.”, anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi mời.”
“Không cần đâu sếp, nếu là vì công việc thì là chuyện nên làm thôi ạ.”
Làm gì có chuyện sếp mời riêng một nhân viên đi ăn?
Trước kia tôi không cảm thấy không ổn chỗ nào, chỉ có đứa ngốc mới từ chối đồ ăn miễn phí, nhưng bây giờ, tôi không thích hành động khiến mọi người hiểu lầm này chút nào.
“Thực ra, tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Sếp muốn nói gì thì nói luôn bây giờ được không? Tối nay tôi chuyển nhà nên không rảnh đâu ạ.”
“Chuyển nhà?” Anh ngạc nhiên, “Em muốn chuyển đi đâu?”
“Thưa sếp, đây là việc riêng của tôi.”
Còn không phải tại mẹ tôi suốt ngày tra hỏi tiến độ giữa tôi và Kỷ Tư Minh, phiền không chịu nổi nên tôi quyết định dọn ra ngoài một thời gian cho thanh tịnh.
Đây là lần đầu tiên trong suốt 25 năm cuộc đời tôi được ở riêng, thực ra tôi còn thấy hơi mong chờ.
10.
Do không có nhiều hành lý nên chưa đến 8 giờ tối tôi đã dọn dẹp xong nhà mới.
Khi đến cửa hàng tiện lợi ở gần nhà để mua đồ dùng hằng ngày, tôi gặp phải Dư Dặc Dương.
Vốn không muốn nói chuyện nhưng cậu ta lại gọi tôi: “Thật trùng hợp, Lâm Thiển, sao cậu lại ở đây vậy?”
Dạo gần đây trong nhóm chat ai cũng cười cậu ta giả làm thiếu gia nhà giàu. Tôi cũng vì cậu ta mà trở thành trò cười suốt mấy năm nay. Tuy nhiên, thực tế Dư Dặc Dương chưa làm điều gì xấu với tôi.
“Tôi sống gần đây.”
“Khéo vậy, tôi cũng thế. Nhưng mà lúc trước tôi chưa gặp cậu bao giờ, vừa chuyển đến hả?”
“Ừ, vừa chuyển đến tối nay.”
Tôi thanh toán xong trong lúc mải nói chuyện, không phát hiện rằng do không có tiền lẻ nên thu ngân đã nhét món đồ khác vào túi.
Vốn định chào tạm biệt Dư Dặc Dương nhưng cậu ta vô cùng nhiệt tình muốn đi cùng, cứ đòi xách túi giúp tôi.
Tôi không giành được với cậu ta nên đành buông tay.
“Muộn thế này rồi, cậu vừa mới tới lại còn là phụ nữ, trời tối không nên đi một mình, tôi đưa cậu về.”
Tôi không từ chối, thích đưa thì cho cậu ta đưa.
Chúng tôi đi song song với nhau, khi đi tới dưới tòa nhà, đột nhiên cậu ta mở miệng: “Thật ra năm đó tôi không hề muốn từ chối cậu. Lúc biết cậu thích tôi, tôi đã rất vui.”
Tôi nhíu mày, tự dưng nhắc đến chuyện này làm gì?