Cẩn Thận Động Thai - Mộc Thê A

Chương 6




Tôi thật sự bái phục sự mặt dày và tinh thần “vững như đá” của Kỷ Tư Minh.

Trong tình huống này mà anh vẫn làm như không có gì quan trọng xảy ra?

"Mẹ đến tìm con có việc gì à?" anh hỏi.

Mẹ Kỷ nhìn tôi một cái: "Ban đầu, nghe Tiểu Lương nói một số chuyện nên mẹ muốn đến hỏi con, bây giờ xem ra cũng không cần thiết nữa."

Bà dừng lại, sau đó nhìn bụng tôi với vẻ phức tạp: "Mấy tháng đầu, các con đừng có làm càn quá."

Mấy tháng đầu?

"Con biết rồi, mẹ."

"Con đừng chỉ nói miệng! Con xem con gái nhà người ta có còn chỗ nào lành lặn không!"

Mẹ Kỷ đột nhiên nổi giận, Kỷ Tư Minh vẫn không hề nao núng, còn tôi thì giật mình.

Mẹ Kỷ nhận ra đã làm tôi sợ, vội vàng dịu giọng: "Thư ký Lâm... À không, Thiển Thiển, ba mẹ con khi nào rảnh? Hai nhà chúng ta nên gặp mặt một lần."

Đầu óc tôi bây giờ vẫn còn mơ hồ, không dám hỏi mẹ của Kỷ Tư Minh, chỉ có thể nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

Nhưng anh lại bước tới, ôm lấy vai tôi: "Mẹ, chuyện này không gấp."

"Không gấp sao! Con bé đã mang thai mấy tháng rồi mà con còn nói không gấp! Con còn muốn đợi cho con gái nhà người ta bụng to mới mặc váy cưới sao!"

Mẹ Kỷ lại nổi giận.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

Hóa ra là mẹ Kỷ hiểu lầm, tưởng rằng tôi mang thai con của Kỷ Tư Minh?

Tôi vội vàng giải thích: "Bác gái, chuyện này là hiểu lầm, cháu không có mang thai. Cháu và sếp không phải là mối quan hệ như bác nghĩ đâu!"

Tuy nhiên, mẹ Kỷ nhìn tôi với vẻ mặt như bảo tôi hãy nhìn lại tình trạng của mình rồi hãy nói. Tôi lập tức cứng họng.

Chuông cửa đột nhiên reo lên, tôi hoảng hốt nhìn Kỷ Tư Minh bên cạnh, hôm nay nhà anh sao lại có nhiều người đến thế!

"Để con ra mở cửa."

Tôi và mẹ Kỷ im lặng đứng trong phòng khách, nhìn nhau không biết nói gì.

Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, tiếng sư tử rống của mẹ tôi vang lên!

"Lâm Thiển! Con giỏi thật đấy! Không về nhà cả đêm đã đành! Con còn ở nhà người ta nữa!"

Tôi nhìn về phía cửa, sợ đến mức cả người cứng đờ: "Mẹ!"

Mẹ tôi nhìn thấy quần áo trên người tôi, và dấu vết trên cổ. Bà liền không quan tâm đây là nhà của ai, cũng không quan tâm xung quanh có ai hay không, xông lên định đánh tôi, làm tôi sợ hãi chạy tán loạn!

"Mẹ, có gì về nhà rồi nói chuyện!"

Mất mặt quá đi!

Kỷ Tư Minh và mẹ Kỷ cũng đến can ngăn, bốn người lộn xộn thành một đoàn.

Sau khi ngồi lại và bình tĩnh nói chuyện, tôi mới biết, hóa ra là mẹ tôi đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại. Kỷ Tư Minh sợ mẹ tôi lo lắng nên đã nghe máy và nói cho bà địa chỉ.

"Bà thông gia, tôi vừa mới nói tìm một thời gian để đến thăm gia đình bà đây." Mẹ Kỷ lên tiếng lịch sự trước.

Tuy nhiên, mẹ tôi lại không chấp nhận: "Ai là thông gia của bà?"

Tôi ngồi như trên đống lửa liền kéo áo mẹ, khẽ khàng khuyên can: "Mẹ, đây là sếp của con và mẹ của anh ấy. Mẹ lịch sự chút đi, về nhà con sẽ giải thích..."

"Bà thông gia, chuyện này không thể trì hoãn được nữa, Thiển Thiển đã mang thai rồi, hôn sự này nhất định phải sớm lên lịch."

"…"

Nhìn thấy mắt mẹ tôi trừng lớn, thì tôi biết mình tiêu đời rồi. Chuyện này đã vượt qua tầm kiểm soát, không thể giải thích được nữa!

"Bà thông gia, bà nghĩ sao nếu chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng? Thiển Thiển vừa tỉnh dậy, để con bé thu xếp một chút."

Thực ra trong lòng mẹ Kỷ cũng có chút không yên. Dù sao con trai nhà mình cũng làm người ta có thai trước hôn nhân là một chuyện thất lễ.

Nghe vậy, mẹ tôi nhìn tôi, lại nhìn Kỷ Tư Minh, cuối cùng mới nhìn mẹ Kỷ: "...Được thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Hai người đi ra ngoài.

Tôi suy sụp ngã xuống ghế sofa phía sau. Ngẩng đầu lên thấy Kỷ Tư Minh vẫn còn cười, lập tức cảm thấy khí huyết không thông: "Sếp, chuyện này anh không định giải thích một chút sao?"

Anh nhướng mày, có chút vô tội: "Tôi nên giải thích gì đây? Chuyện mang thai chẳng phải em tự đồn đại khắp nơi sao?"

"Tôi..."

Điều này cũng đúng.

"Hơn nữa tối qua em say rượu quấy rối tôi, tôi còn chưa tính sổ với em đâu."

"...", mặt tôi trắng bệch rồi lại đỏ ửng, có chút ngượng ngùng, "Vậy chúng ta tối qua thực sự đã...?"

"Em đoán xem?" Anh nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ.

Trong lòng tôi không yên, cổ anh cũng có dấu vết hôn, chắc chắn là do tôi làm rồi...

8.

“Tôi uống say, không nhớ rõ, dù sao thì anh cũng không gặp tổn hại gì, không thì...”

“Ai nói không có tổn hại gì?”

Anh đột nhiên giơ điện thoại ra, mở WeChat rồi ấn vào group chat của công ty đưa cho tôi xem. Ôi trời ơi, cái tên Lương Độ lắm mồm này, từ tối hôm qua cứ như cái loa máy oang oang trong nhóm nói Kỷ Tư Minh sắp làm bố.

Giờ thì cả công ty biết hết rồi.

Tuy chưa nói mẹ đứa bé là tôi, à nhầm, chưa bảo tên của tôi ra, nhưng mà giấy thì sao gói được lửa đây trời?

Cứ nhìn mẹ của Kỷ Tư Minh là biết.

“Tự dưng anh được lên chức bố, em không thấy mình nên chịu trách nhiệm về việc này à? Anh đi đâu tìm một đứa con cho mọi người xem đây?”

Tôi khóc không ra nước mắt: “Tôi chịu trách nhiệm kiểu gì bây giờ? Tôi có mang thai thật đâu?”

“Giờ tạo một cái còn kịp.”

“Hả?”

Đột nhiên anh bước tới gần, dùng ánh mắt sâu thẳm, mãnh liệt nhìn tôi chăm chú: “Tối hôm qua... thư ký Lâm rất nhiệt tình, biết đâu một lần là trúng?”

Mặt tôi trắng bệch: “Không...không thể nào?”

Anh lặng lẽ nhìn tôi một lúc lâu, lâu đến mức trái tim bé bỏng của tôi đã bay vút lên tận chín tầng mây thì mới cười khẽ: “Hóa ra em không nhớ thật.”

Ủa?