Trong khoảng thời gian đó Cố Giản chưa từng đá động gì tới chuyện này với Hạng Nghiêm, mà cậu cũng không nghe hắn nói gì cả.
Nói cậu không nghĩ nhiều thì hơi dối trá, nhưng vì để mình trở nên ung dung, Cố Giản đặt sự chú ý lên người thằng bạn thân của mình.
“Cậu và Hứa Văn… Đừng nói thành rồi nha.”
“Phụt!”
Đào Bạch bất ngờ không kịp đề phòng cứ thế bị một câu này của Cố Giản làm cho phun ra một ngụm nước canh.
Nếu không phải Cố Giản tránh nhanh thì đã bị hắn phun hết lên mặt rồi.
Cậu nhíu mày ghét bỏ né ra.
Ánh mắt Đào Bạch như muốn phun lửa nhìn cậu: “Giấy!”
“Ok ok, giấy đây.”
Đào dạo này nhiều gai quá nha. Cố Giản vừa nói thầm vừa rút giấy ăn đưa cho hắn.
“Cậu cũng không cần phản ứng quá như vậy.”
“!”
“Ok ok!”
Cố Giản đầu hàng.
Đào Bạch bực mình lau sạch nước canh, lại uống hai ngụm nước lọc mới thôi không sặc nữa.
“Cậu còn có sức lo cho tôi! Hứa Văn nói dạo này Tô Đan Chi kia vẫn quấn lấy Hạng Nghiêm, mặt phải nói dày như tường thành vậy. Cậu không lo chút nào à?”
Hắn nghi hoặc nhìn Cố Giản.
Cố Giản nhún vai: “Chừng nào trên người họ có mùi của nhau lại tính.”
Đào Bạch trợn trắng mắt: “Sao cậu biết không có?”
Bình thường chỉ cần chủ động thả ra một tí pheromone là đủ để nó bám lên thân người khác rồi.
“Không có.”
Cậu biết không có là được.
Đào Bạch không hiểu sao cậu tự tin như vậy: “Chẳng lẽ mỗi ngày trước khi về cậu ta đều tắm trước nên cậu không nghe ra?”
“…”
Cố Giản bó tay.
Lại nói, tên gấu kia mỗi ngày trở về đều muốn chét một thân mồ hôi lên người cậu, sau đó lấy cớ cùng cậu tắm rửa, làm gì có chuyện tắm ở ngoài chứ.
“Cái chuyện đó cậu chỉ cần hỏi Hứa Văn là biết không phải sao?”
“Mắc gì tôi phải hỏi cậu ta!”
Đào Bạch hừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Cố Giản không tin: “Không phải cậu vẫn gặp cậu ta đó sao?”
Nếu không sao biết nhiều tin như vậy. Còn làm bộ.
Đào Bạch giống như nhìn ra suy nghĩ của cậu mà cả người trở nên bức bối, muốn xù lông.
Nhưng hắn bực bội cũng là do không phản bác được Cố Giản. Mà bảo hắn thừa nhận thì hắn lại không cam lòng. Đặc biệt là…
“Cố Giản, cậu có nghe đến trường hợp nào mà Alpha có thể đánh dấu ngược lại Alpha không?”
Đào Bạch nghĩ lại nghĩ, không nhịn được cẩn thận hỏi.
Cố Giản vừa nghe lại mém sặc: “Cậu nói cái gì mà ngược với không ngược?”
“Enigma?”
“Không phải!”
Đào Bạch bác bỏ. Hắn biết rõ mình chẳng phải cái E nào hết. Mà E cần đánh dấu người ta, đây hắn không cần cắn ai đã đánh dấu được họ. Còn là cái kiểu như A với O, đánh rồi là hòa hợp như cá với nước. Nếu là E thì cũng thôi đi, hắn muốn phản công cái tên khốn kia, cho hắn biết mùi bị đè. Chết tiệt là tuy mang tiếng mình đánh dấu hắn, kết quả hắn vẫn không làm gì được tên kia, còn khiến tên kia ăn hắn càng gắt gao. Thật là tức chết Đào mà!
Ừ thì đúng vậy, Đào Bạch đã biết vụ mình không dưng lại thành đánh dấu tên kia. Thật ra ngay ngày thứ hai đã biết.
Cái chuyện pheromone này chỉ cần thoáng tiếp xúc một chút là đủ để nhận ra khác thường rồi, nhưng lúc Hứa Văn nói cho hắn Đào Bạch vẫn không thể tin được, còn nhìn Hứa Văn như tên điên.
Bây giờ Cố Giản cũng nhìn hắn không khác vậy mà quái lạ hỏi: “Không phải Enigma thì làm sao đánh dấu Alpha được?”
“Còn đánh dấu ngược? Không phải cắn một cái thôi sao? Chẳng lẽ Hứa Văn cắn cậu một cái mà lại thành cậu đánh dấu cậu ta?”
“.”
Đào Bạch cạn lời nhìn cậu.
Thật ra là không biết nên nói sao với cách suy luận một phát liền trúng một trăm phần trăm này của cậu làm cho câm nín.
“Cậu nhìn tôi vậy làm gì?”
Cố Giản bị hắn nhìn đến khó hiểu.
Rồi bỗng nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu, hai mắt Cố Giản mở lớn nhìn Đào Bạch: “Tiểu Bạch! Cậu đừng nói tôi đoán đúng rồi nha!”
“.”
“!”
Thiên a! Cái quần què gì thế!
“Ủa mà khoan… Hai người… Ấy ấy rồi?”
“!”
Nếu không phải đang ngồi trên ghế thì Đào Bạch nhất định sẽ té sấp mặt.
Nhưng bây giờ biểu tình sượng trân của hắn cũng đặc sắc quá rồi.
Cố Giản kiểu, tôi chết đây, hai người các cậu thật là mẹ nó lù lù vác cái lu mà chạy.
“.”
Đào Bạch mặt vô biểu cảm nhìn cậu. Thật ra là không muốn phản ứng cậu nữa.
Có thằng bạn chuyên gia đâm chọc, không muốn giao lưu nữa.
Có đả kích người cũng không nên độc ác như vậy chứ???
“Khụ!”
Cố Giản ngạc nhiên đủ rồi lại không nhịn được tò mò: “Hỏi một tí, AA làm với nhau có kích thích không? Cậu nằm dưới hả?”
“.”
Đào Bạch đâm cái nĩa về phía cậu hét lên: “Cố Giản! Ông giết cậu!”
“Ấy ấy!”
Cố Giản vội vàng đưa đũa lên đỡ. Miệng thì cười không ngừng.
Lúc hai người Hạng - Hứa đến căn-tin chính là nhìn thấy cảnh hai thằng bạn trở mặt thành thù này đấy. Ai nấy đều đần mặt nhìn nhau.
Mặc dù thấy họ “đánh nhau” vậy đó, nhưng Hứa Văn chỉ thấy thú vị. Càng là như vậy mới càng biết hai người họ thật sự thân thiết với nhau. Thân cho nên mới khịa nhau tới bến đó.
Hạng Nghiêm lại không có nghĩ nhiều mà cất bước đi tới.
“Ủa, về rồi à?”
Cố Giản bất thình lình bị cái bóng khổng lồ của hắn ập xuống mới giật mình nhận ra.
Đào Bạch vốn ngồi đối diện cậu đã nhìn thấy rồi nhưng vẫn không quên thừa cơ chọt Cố Giản một đũa. Cố Giản tuy rằng quay đầu lên nhìn Hạng Nghiêm nhưng vẫn đỡ được, khiến Hứa Văn chậc chậc lợi hại không ngừng.
“Hai người đang chơi trò đấu kiếm à?”
“Khụ! Đấu cái đồ khốn cậu!”
Đào Bạch mém thì xiên cái nĩa vào miệng hắn. Đang đánh nhau với Cố Giản vì chuyện này còn bị hắn nhắc tới, Đào mà không xù lông thì người ta sẽ quên mất Đào cũng có lông.
Hứa Văn không hiểu tại sao oán khí của cậu lại cháy sang mình, nhưng rất nhanh nhẹn né đi. Vẻ mặt còn rất đáng đánh tiếp tục khịa Đào Bạch: “Hôm nay trong căn-tin có món thuốc nổ hay sao hỏa khí của anh nhiều thế?”
“Tôi muốn cho cậu mười tấn thuốc nổ này!”
Đào Bạch ném cái nĩa về phía hắn. Dân tình gần đó sự hết hồn vội vàng né đi.
May mà Hứa Văn bắt được, nếu không sẽ có anh hùng bị trúng chiêu rồi.
“Xong việc thì về thôi.”
Hạng Nghiêm không để ý hai tên dở hơi kia, trả lời Cố Giản vừa ngồi xuống bên cạnh cậu. Ngồi rồi vẫn cảm thấy áp lực như núi, không thể bỏ qua.
Cái thân như gấu của hắn vừa xuất hiện trong căn-tin liền thu hút sự chú ý của mọi người. Đã qua một thời gian, mặc dù người ta không hiểu rõ nhưng ai cũng thấy mối quan hệ thân mật giữa Hạng Nghiêm và Cố Giản. Lần nào cũng có người chụm đầu bàn tán.
Nhưng bọn họ không bận tâm, cho nên chưa từng để cái nhìn của người khác vào mắt.
“Đã ăn cơm chưa?”
Cố Giản vừa hỏi vừa gắp cọng hành tây cậu không thích ăn nhét vào miệng hắn.
Hạng Nghiêm vẫn ăn, chưa từng kén.
“Ăn ở ngoài cùng Hứa Văn rồi.”
Cố Giản gật đầu ý đã biết, cũng không hỏi Hạng Nghiêm đi đâu.
“Hai người đang nói chuyện gì mà kịch liệt vậy?”
Hứa Văn vẫn không sợ chết hỏi.
Cố Giản giật mình, lúc này mới nhớ ra chuyện Đào Bạch vừa nói, ánh mắt nhìn Hứa Văn trở nên quái lạ.
“Gì thế?”
Hứa Văn không hiểu làm sao, còn sờ sờ mặt mình như nghĩ bên trên có cái gì nên Cố Giản mới nhìn như thế.
Cố Giản lại nhìn hắn mấy giây nữa, sau đó dời mắt đi khiến Hứa Văn càng thêm khó hiểu.
Ở đây chỉ có Đào Bạch hiểu được, nhưng Cố Giản không nói hắn sẽ không ngu mà nói ra. Dù sao chuyện này không tốt để rêu rao chút nào.
Quan trọng là họ còn không hiểu ra sao.
Có điều đúng là có một chuyện nên ăn mừng. Đó là Hứa Văn sau vài ngày đã khẳng định mình chỉ là bị pheromone đánh dấu chứ không có chuyện bị biến đổi như khi E đánh đấu A. Chuyện đáng mừng này sau khi biết rõ Đào Bạch thậm chí còn rủa hắn sao không biến thành O đi, đảm bảo hắn sẽ chống nạnh cười to.
Nhưng chính là ông trời không muốn cho hắn đắc ý vậy đó, chỉ gây ra một trận ô long này rồi quẩy đuôi chạy mất.
Muốn giải quyết chuyện này thì cần chuyên gia, nhưng mà hiện tại Đào Bạch không hề muốn làm chuột bạch cho người ta nghiên cứu. Thôi miễn, không ảnh hưởng cuộc sống của hắn lắm, không cần thiết làm vậy.
Reng reng reng…
Bỗng nhiên một trận tiếng điện thoại ồn ào vang lên cắt ngang bầu không khí.