Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 47: Có bệnh thì nên đi trị




Cứ cho là hiểu lầm đi. Cứ cho là hắn không định trêu chọc chiều cao của mình, ngoại hình của mình đi.

Nhưng mẹ nó dám hôn ông là vẫn muốn bị ông battle đến chết.

Nghĩ thì nghĩ, ngoài mặt anh Bạch còn rất bình tĩnh.

Hứa Văn chỉ nhìn thì không rõ anh Bạch nghĩ gì, không đến mức chưa giải được hiểu lầm đi, chỉ là không chắc có lại sang cái hiểu lầm khác hay không.

Hứa Văn quả thật là đủ hiểu Đào Bạch, đoán được ít nhiều với cái thần kinh thô đầy mùi thuốc súng giống như có thể bị bất cứ cái gì châm nổ sẽ không hiểu được mình được yêu thích mà chỉ nghĩ mình lại bị đùa giỡn lưu manh. Rồi cũng vì thế mà ảo não.

Hắn không muốn đùa giỡn lưu manh mà. Hắn chỉ muốn làm chuyện lưu manh với Đào Bạch thôi. Hắn mệt mỏi quá chừng!!!

Bỗng nhiên Đào Bạch dùng cái mặt không cảm xúc nói: “Hiểu lầm?”

Hứa Văn ngẩn ra một chút rồi thành khẩn đáp: “Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm. Tôi chưa từng có ác ý với dáng vẻ của anh.”

Đào Bạch hít một hơi thật sâu, như muốn nhồi căng buồng phổi. Hứa Văn có thể cảm nhận được, bởi vì hắn đang “ôm” Đào Bạch mà.

Sau đó hắn nghe anh Bạch nói: “Được, tôi chấp nhận lời giải thích của cậu. Là hiểu lầm.”

Ổ?

“Hiểu lầm là tốt, là tôi đã nghĩ sai về cậu.”

Ớ?

“Dù sao cậu cũng là bạn của Hạng Nghiêm, Hạng Nghiêm là người yêu của bạn tôi, chúng ta xem như có nửa quan hệ “người nhà”, chúng ta hòa hợp sống chung là nên.”

Hứa Văn rốt cuộc ý thức được cái gì đó sai sai, không được như mình đã tưởng tượng.

Quả nhiên giây sau đã nghe Đào Bạch nói: “Vậy xong rồi đúng không? Cậu thả tôi ra đi chứ!”

“.”

“Sao? Nói cũng nói xong rồi, tôi cũng không hiểu lầm cậu nữa. Không phải vì sợ tôi không chịu nghe nên cậu mới làm thế sao?”

“.”

Anh Bạch nói hết nước hết cái, còn đang chuẩn bị một khi mình được thả ra sẽ tẩn cho thằng nhóc này một trận nói đến miệng đắng lưỡi khô mà tên nhóc này vẫn không thả mình ra. Nhìn lại mới thấy sắc mặt hắn… Ừ, đen thùi lùi như nuốt phải cớt.

Đệch! Ông đây mới cần phải vậy mới đúng!

Đương lúc đó, hắn nghe Hứa Văn gọi: “Đào Bạch.”

Ớ? Gọi đàng quàng rồi này!

Anh Bạch lần đầu được gọi một cách trịnh trọng thế, toàn thân cũng bất giác dựng thẳng lên.

Anh Bạch là người không hề thù dai, chỉ cần kẻ địch cho đầy đủ tôn trọng, anh Bạch sẽ bỏ qua hết.

Anh Bạch đã chuẩn bị tư tưởng sẽ tha thứ cho thằng nhóc này nếu hắn nói được lời ngon tiếng ngọt. Anh Bạch là người ăn mềm không ăn cứng.

“Tôi đang theo đuổi anh.”

“…”

Thằng nhóc này nói tiếng capuchino à?

Sao mình nghe không hiểu nhỉ?

Đâu, nghe từng chữ thì hiểu mà ghép lại thì mẹ nó anh Bạch bị đơ ổ cứng.

Hứa Văn vốn đang nghẹn ứ cả lồng ngực vì tức nhìn biểu cảm ngờ nghệch như vừa rớt từ sao Hỏa xuống của Đào Bạch lại giận đến bật cười.

Hậu quả của cơn giận là nóng đầu, rồi làm chuyện thiếu suy nghĩ.

Không, Hứa Văn không hề làm chuyện thiếu suy nghĩ. Mà hắn đã sớm định sẵn muốn làm rồi.

Cho nên.

Anh Bạch đang đơ người vì vốn từ thiếu thốn đã bị hôn đến nhũn não ra, khỏi cần nghĩ nhiều nữa.

“Giờ anh đã hiểu chưa?”

“…”

Thấy hắn không nói, Hứa Văn lại cúi xuống hôn lên chớp mũi vì nụ hôn mới rồi mà ửng hồng lên, đẹp như hắn đã từng nghĩ, đã từng muốn làm chuyện này lâu rồi. Quả đào này quả thật thơm ngon như hắn đã tưởng. Không, còn thơm hơn thế nữa.

Bởi vì nụ hôn này mà trong không khí đã tràn ngập mùi đào thơm nồng nàn. Đúng rồi, pheromone của anh Bạch quả thật là mùi này, mùi trái đào chín mộng. Mặc dù thứ mùi vị này khi tràn ngập khắp phòng chính là mang theo hàng ngàn mũi đao luôn không ngừng nhắm thẳng đến kẻ địch là hắn mà cấu xé.

Pheromone có tính nhận biết đặc biệt mạnh mẽ.

Nó biết ai là đối tượng yêu đương, ai là tình địch.

Cho dù Hứa Văn chưa từng thả pheromone của mình ra nhưng trong nước bọt của hắn có. Pheromone của Đào Bạch đã ngửi thấy mùi đối địch, không thể dung hòa cho nên nhắm mắt vẫn có thể tấn công hắn.

Nói thật, cảm giác này không dễ chịu tí nào đâu. Nhưng Hứa Văn trông vô cùng bình tĩnh, giống như đã quen thuộc đối phó tình huống này mà chưa từng thả pheromone của mình ra. Hắn chỉ là đơn phương chống chọi với nó, sau đó từ bên trong nổi đau mà tìm thấy sự hưng phấn, như tên tâm thần thích bị ngược đãi vậy.

Đào Bạch cũng thấy hắn biến thái. Không chỉ biến thái ở nghĩa đen mà còn ở nghĩa bóng. Không chỉ hành vi biến thái mà tâm lý cũng biến thái nốt.

Nếu không ai lại đi tán tỉnh một Alpha.

Đúng vậy, anh Bạch nhà ta rốt cuộc đã Gét được vấn đề rồi.

Anh Bạch đã hiểu được ý đồ của tên khốn này.

Nhưng mẹ nó anh Bạch lại càng muốn điên tiết hơn.

“Vẫn chưa hiểu sao?”

Thời điểm đó tên khốn còn hỏi. Mang theo hi vọng cùng một chút thất vọng bất lực vì anh Bạch quá thẳng nam.

Đào Bạch đáp: “Không, hiểu rồi.”

Hứa Văn sống lại, hai mắt tỏa sáng nhìn Đào Bạch.

Anh Bạch nói: “Cậu thích tôi?”

“Ừm ừm!”

Chỉ thiếu gật đầu như giã tỏi.

Anh Bạch nhìn, chỉ muốn đập nát đầu hắn bằng củ tỏi.

“Cậu có bệnh không đi trị, để lâu sẽ không trị được nữa đâu.”

“…”

“Ngoan, vì tương lai nhà họ Hứa có người nối dõi, đi trị đi. Trị nhanh lắm, tìm một Omega thơm ngọt cắn một cái, giao lưu tương tác sâu sẽ nhận ra Omega mềm mại tốt hơn Alpha chỗ nào cũng cứng, pheromone cũng nồng mùi thuốc súng.”

Đào Bạch giống như muốn dùng câu chữ để trả mối thù này, nhìn biểu tình của Hứa Văn càng ngày càng đeb, cảm giác được trả thù thật sảng khoái. Mặc dù hắn là nói thật. Vô cùng thật lòng muốn khuyên giải Hứa Văn, đừng bước vào ma đạo nữa. Đừng có nhìn hai tên khốn lầu trên mà sa dọa trên con đường không lối về. Một tên hai tên được rồi, không cần thiết phổ biến rộng rãi đâu.