Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 53: Đừng mơ tưởng nữa




“Không nghĩ tới cậu lại là con trai của Lộ Kiều.”

Tô Đan Chi trong giọng nói không nói có bao nhiêu khinh rẻ, nhưng ánh mắt nhìn Cố Giản đánh giá lại chẳng khác gì.

Cố Giản im lặng nhìn anh ta ba giây, đối với người cố tình tìm tới trước mặt cậu cố ý khiêu khích, cậu nở nụ cười nhạt đầy mỉa mai.

Quả thật, có khi nói nhiều còn chẳng bằng không nói.

Một cái nụ cười này trực tiếp chọc cho Tô Đan Chi suýt thì cắn nát răng.

“Sao vậy, không phải anh kiêu căng lắm à. Bây giờ lại hạ thấp mình chạy đến đây khiêu khích tôi, cái người mà anh tỏ ra khinh thường? Anh không thấy mình giống đang làm trò con bò à?”

Cố Giản nhếch miệng đầy trào phúng: “Vui không?”

Mặt Tô Đan Chi biến thành màu gan heo.

Lúc này anh ta đang đứng dưới gốc cây bên ngoài phòng học của Cố Giản, bóng râm trên đỉnh đầu phủ lên mặt anh ta một nét âm trầm, ánh mắt âm u nhìn Cố Giản như muốn ăn tươi nuốt sống. Nào còn cái sự kiêu căng hơn người lần đầu tiên cậu gặp nữa. Đã thế còn đan tâm chạy đến đây sỉ nhục cậu?

Kẻ chen chân vào tình cảm của người ta đều thấp hèn như nhau thôi.

Hiện tại bị Cố Giản khiêu khích như vậy, nếu anh ta vẫn cứ muốn đâm tới, chính là thừa nhận ý của Cố Giản, chỉ có thể dùng cách khác đè đầu Cố Giản, nhưng không phải là do kiêng kỵ Cố Giản hay sao?

Nhưng Tô Đan Chi còn có thể làm gì nữa đâu?

“Cậu cũng giống mẹ cậu nhỉ, cái miệng thật giảo hoạt.”

Tô Đan Chi nghẹn một hồi, cuối cùng mới lên tiếng được. Nhưng còn không phải lấy ra phong thái thiếu gia của mình hòng muốn áp Cố Giản một đầu? Tô Đan Chi phóng khoáng sinh động trước đây đâu? Làm sao không lấy ra diễn?

“Bà ấy ra sức lấy lòng ba tôi, chẳng phải muốn vinh hoa phú quý. Trước đây cậu cao ngạo như vậy nhưng chẳng phải cũng là cùng mẹ cậu ăn bám Tô gia? Hiện tại có phải hối hận vì đã đắc tội với tôi chưa?”

Đúng, cho dù trước đây Cố Giản có miệng rộng thế nào thì hiện tại cậu ta nên ngậm miệng lại đúng không? Tô Đan Chi càng nói lại thấy đúng, cả người cũng trở nên tự tin, nói như có sách mách có chứng.

“Nói không lại, giờ muốn lấy gia thế ra áp tôi?”

Cố Giản nghe xong thì bật cười khinh khỉnh.

Tô Đan Chi mặt hầm hầm nhìn cậu: “Thì sao? Mẹ con các người không phải đang bòn rút tiền của Tô gia để nuôi sống mình sao?”

“Nếu đã như vậy thì biết điều một chút, cút cho xa ra. Có như vậy Tô gia mới từ bi cho các người một chốn an ổn qua ngày.”

“Anh có phải hiểu lầm cái gì hay không?”

Cố Giản xem như hiểu người này tại sao lại chạy đến trước mặt mình. Chắc không phải cho rằng mình thắng rồi tiện đường đến gở lại ván thua lần trước đó chứ? Chẳng lẽ anh ta cho rằng mẹ cậu khuyên cậu được rồi? Nghĩ rằng cậu sống được tới nay là vì núp đằng sau bà ấy mà hưởng ké phong quang của Tô gia?

Nực cười thật chứ.

“Đừng nói anh nghĩ rằng tôi sẽ từ bỏ Hạng Nghiêm nha.”

Cố Giản buồn cười nhìn anh ta.

Nhìn Tô Đan Chi cau mày trừng mình, Cố Giản cười lớn: “Anh bị bà ta tẩy não hay vốn dĩ não anh đã có vấn đề thế?”

“Không phải bà ta về nói với anh tôi sẽ ngoan ngoãn cút thật xa khỏi Hạng Nghiêm đấy chứ?”

“Cậu không sợ bà ta sẽ bị đá ra khỏi Tô gia? Các người sau này cũng đừng mong có cái tốt mà ăn.”

Tô Đan Chi rốt cuộc ý thức được cái gì, nhưng vẫn còn bình tĩnh dọa nạt cậu: “Mặc dù không hiểu ba tôi cảm thấy bà ta có chỗ nào tốt, nhưng mà ông ấy vô cùng coi trọng mối liên hôn hai nhà Tô - Hạng. Cậu có nghĩ tới chỉ cần ba tôi biết cậu không nghe lời, hoặc là bà ta không thể quản được cậu thì bà ta sẽ cuốn gói đi xa? Đến lúc không còn chỗ tốt mới hối hận, cậu không ngu vậy chứ?”

“Vậy thì anh cứ về nói đi.”

Nhìn sắc mặt âm trầm của anh ta, Cố Giản nhún vai: “Tốt nhất anh nên nói nhanh lên, như vậy tiền của nhà các người mới đỡ ít đi một chút. Để càng lâu, bà ta ăn càng nhiều thì mất người cũng mất mặt càng dữ nữa đó.”

Tô Đan Chi đầy mặt không tin nhìn cậu, chỉ cho rằng cậu vì tin tưởng khả năng của Lộ Kiều, cho rằng bà ta có thể thổi gió bên tai ba mình mà hênh hoang.

Cố Giản lại không muốn nhiều lời với anh ta: “Được rồi, anh lãng phí thời gian của tôi nhiều lắm rồi đó.”

“Đại thiếu gia nhà anh muốn chơi trò quyền lực thì đi tìm người khác. Muốn chơi hào môn thế gia thế nào thì về nhà mà chơi, tôi không rảnh.”

“Còn Hạng Nghiêm…”

Cố Giản nhếch môi: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Cả đời này anh cũng không chạm vào được đâu. Đừng mơ tưởng nữa.”

“Cậu dựa vào cái gì mà kiêu căng như vậy? Sợ rằng chưa cần đến tôi, Hạng gia cũng sẽ tìm cho Hạng Nghiêm một Omega môn đăng hộ đối mà kết hôn. Làm gì tới cửa của cậu. Bây giờ cậu vênh mặt lên, đến lúc đó mất mặt là cậu thôi.”

Tô Đan Chi càng nói càng cảm thấy mình nói đúng, đến cuối cùng còn thương hại nhìn Cố Giản.

Lần này Cố Giản không có trả lời anh ta liền mà cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó khinh thường nhìn anh ta một cái rồi đi thẳng, không hề nói gì cả.

Cố Giản cứ nghĩ qua trận này rồi, con người Tô Đan Chi kiêu ngạo như vậy sẽ không đến làm phiền mình nữa. Ai biết mấy ngày hôm sau cậu bỗng nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Trên đó nhắn: “Mười ngày nữa Hạng gia sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho gia chủ đương nhiệm Hạng gia, ba của Hạng Nghiêm. Hôm đó Hạng gia dự định mời tất cả những tiểu thư thiếu gia có gia thế đến buổi tiệc, muốn đồng thời tổ chức tiệc xã giao tìm bạn đời cho Hạng Nghiêm. Tôi đợi cậu ở đó.”

Cậu chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết đây là do ai gửi tới.

Sau khi đọc qua một lần, Cố Giản đem nó xóa đi, đồng thời chặn luôn số điện thoại này, còn cả số điện thoại của mẹ cậu.

Tô Đan Chi làm sao có được số điện thoại của cậu Cố Giản không muốn biết. Nhưng chuyện này cậu nên sớm làm rồi mới phải.

Các nhà nghiên cứu học thuyết ABO đã từng nói, Alpha là loài sinh vật bạc tình.

Điều này đã được chứng minh dựa trên tính đánh dấu không có giới hạn của Alpha đối với Omega. Cho dù Alpha có chung tình đến đâu thì họ vẫn có thể đánh dấu cùng lúc nhiều người, đó còn không phải thuộc tính của tên bạc tình, tra nam sao?

Cố Giản lại cảm thấy thuyết này còn có thể áp dụng lên tình thân cùng các mối quan hệ xã hội nữa. Alpha là sinh vật đỉnh cấp, họ có tiền vốn để cao ngạo, không có họ kinh tế sẽ sụp đổ. Cho nên họ không cần phải coi trọng thứ mềm yếu như tình cảm. Có chăng việc gìn giữ chỉ là một nghi thức, một điều nên làm nếu không vướng bận.

Nếu đã vướng bận, vậy thì không cần nữa.

Mười ngày, nói nhanh thì không nhanh, nhưng chớp mắt mấy cái liền tới.