“A a…”
Sụt sụt…
Trong phòng nhất thời chỉ còn tiếng rêи ɾỉ như bị đứt hơi của Cố Giản và tiếng húp sùn sụt ám muội đến tê dại cả da đầu.
Trên nệm giường tràn ngập vệt nước màu trắng đυ.c d.âm mĩ do tiểu Cố Cố không chịu nổi bắn ra lúc nào. Tất cả lại chỉ khiến cho khung cảnh trong phòng như bị ép cong, lửa nóng khiến không khí vặn vẹo, chỉ nhìn một cái là choáng váng đầu óc.
Cố Giản đã nhũn thành một bãi bùn, cậu chẳng còn biết gì ngoài không ngừng há miệng ra rêи ɾỉ, nước bọt chảy ra cũng không nhớ nuốt trở về, đổ thành một vệt ám muội trên gối. Hai tay cậu bấu lấy nệm giường đã nhàu nát lại quên mất thả lỏng ra. Tấm lưng chưa từng hết căng thẳng.
Khi cảm thấy cái lưỡi kia rời khỏi người cậu, toàn thân Cố Giản bất giác đổ sụp xuống như một phản xạ.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc.
Phía sau cậu, Hạng Nghiêm nhỏm người dậy, trên mép vẫn còn vệt nước d.âm mĩ bị hắn lè lưỡi ra liếʍ lấy một cách tà mị khiến người nhìn vào chỉ muốn nổ cả tim. Biểu tình của hắn trầm tĩnh, lại cho người ta cảm giác càng đè nén càng nổ mạnh. Hắn không nói tiếng nào đưa tay cởϊ qυầи, một tay trong lúc đó còn giữ lấy cái miệng kia, còn đem ngón cái đút vào trong, dùng lực banh ra.
Nhìn nó đỏ âu, vẫn không ngừng chảy nước hút mãi không hết, hắn không nhịn được văng tục: “Mẹ, vẫn chảy! Anh mẹ nó thật sự là làm từ nước mà!”
“A…”
Cố Giản đang đê mê không biết trời đất đâu đều bị giọng điệu lưu manh còn mang theo du͙© vọиɠ khàn khàn che trời rộp đất đè nén bên trong của hắn làm cho run lên. Đợi cậu hiểu được hắn nói gì, đệch cụ đến cả tổ tiên cậu cũng không nhịn được mà nổi khùng há miệng chửi: “Mẹ cậu! Ông muốn đập nát cái đầu gấu tó nhà cậu… A!”
Phập!
Nhưng cậu còn chưa chửi xong đã bị cái đỉnh nhập bất thình lình của tên gấu tó phía sau cắt ngang, đến cuối câu lại thành đến kêu rên muốn đứt hơi.
Cái tên gấu tó kia không cho cậu kịp chuẩn bị đã không nói lời nào xông vào, lại còn không ngừng đẩy vô. Cố Giản ăn đau cả mặt đều tái đi mà hét ầm lên: “Mẹ cậu… A dừng! Đau đau đau!..”
Nệm giường đều sắp bị cậu vò nát bét. Cậu cảm thấy cái nơi chật hẹp vốn chưa từng có ai chạm vào bị kéo căng đến mức như muốn rách đến nơi, đau đến mức cậu muốn chửi tục. Nhưng mà âm thanh đến cổ họng lại run cầm cập, đáng thương chịu không nổi.
Hạng Nghiêm vốn cũng đang đè nén gần chết, đến mức gân xanh nổi đầy đầu, cánh tay đang nắm cái mông kia giống như một giây sau có thể đem nó bóp nát cũng gồng lên dữ tợn nhưng thấy cậu như vậy hắn phải gắng gượng mà ngừng lại. Chịu đựng cảm giác bị hút chặt đến tê cả da đầu kia, hắn tưởng mình một giây sau sẽ nổ tung mà chết.
“Anh thả lỏng đi…”
“Thả cái đầu cậu đấy! Cậu thử nằm xuống cho ông làm xem! A…”
“…”
Rõ ràng là một câu khıêυ khí©h, vậy mà Hạng Nghiêm đang mồ hôi đầy đầu lại cứ muốn cười.
Cười thì cười, hắn vẫn căng da đầu cố gắng giữ nguyên hiện trường án mạng, gập lưng cúi đầu liếʍ lên tuyến thể của Cố Giản.
“A…”
Như một phản xạ có điều kiện, Cố Giản run lên bầm bập, hơi thở cũng bất ổn mà vô thức hổn hển.
Nhưng mà không nói, hành động này của Hạng Nghiêm rất đúng. Chỉ một cái liếʍ thôi cơ thể đang căng chặt của Cố Giản đã tự giác thả lỏng ra, thậm chí là mềm rụp nằm trên giường. Nếu không phải Hạng Nghiêm đã lường trước, luôn giữ chặt lấy mông cậu thì khả năng lúc này đã có án mạng thật rồi. Hắn không tưởng tượng được nếu bất thình lình rút ra Cố Giản sẽ đau đến mức nào. Tuy rằng cậu đã trở thành một Omega ngọt ngào nhiều nước nhưng cơ thể đã trưởng thành không phải nói muốn thay đổi là thay đổi liền được.
Mặc dù kɧoáı ©ảʍ từ cái miệng nhỏ kia đang tập kích dây thần kinh cả người hắn nhưng hắn không thể không căng người đè nén lại. Rốt cuộc bây giờ là sướиɠ hay khổ hắn cũng không rõ nữa. Hắn thấy mình cũng sắp điên rồi.
“Cố Giản… Cố Giản…”
“A á ư…”
Cố Giản bị hắn vừa liếʍ vừa gọi như vậy, không hiểu mà thấy thẹn, muốn chửi hắn gọi cái mẹ gì gọi, nhưng tới miệng lại chỉ còn mấy đơn âm dứt quãng như vậy.
Hạng Nghiêm vô ý nhìn thấy gáy tai đỏ ửng của cậu thì trong lòng thỏa mãn muốn chết.
Tự nhiên hắn muốn hôn Cố Giản, liền đem mặt cậu nắm qua, nghiến xuống.
“!..”
Kích động đem tất cả âm thanh ngọt ngào kia nuốt hết vào bụng.
Cố Giản bị hắn hôn kịch liệt như muốn ép chết cậu như vậy một đỗi liền không nhớ cái gì nữa. Đến lúc…
Phập!
“!!!”
Mí mắt vô thức mở lớn, Cố Giản đang bị chặn miệng không thể thốt được nên lời, nhưng trong đôi mắt kia lại như có ánh pháo nổ đì đùng.
…
P/s: Vẫn còn! Cấp cứu!