Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 31




“Cố Giản…”

“A a…”

Tuyến thể vừa được buông ra đầu của Cố Giản đã vô lực rũ xuống.

Nếu không phải có Hạng Nghiêm giữ lấy, có lẽ nó đã trực tiếp đập vào tường. Trong miệng cậu không ngừng phát ra những tiếng nức nở như tiếng mèo kêu, vô cùng ghẹo người.

Rõ ràng là một thanh niên thân cao mét tám có hơn, lúc này Cố Giản trông nhỏ bé như không có lực phản kháng bị ôm trong ngực.

Quần của cậu bị tụt gần nửa, để lộ cái mông được bộc trong quần ship màu đen… Thứ màu sắc lúc này không khác gì hố đen không đáy, hút sạch lý trí của người ta vào. Tiểu Cố Cố thời điểm cao trào đã bị hai bàn tay l*иg vào nhau nắm lấy. Đáng lẽ nên mềm rũ xuống, lúc này lại hơi đứng lên.

Đúng vậy, du͙© vọиɠ của Omega một khi bị đốt lên thì không thể chỉ đơn giản là cao trào bằng phía trước đơn giản như vậy.
Khi mà phía trước đã thoải mái, phía sau liền trở nên càng thêm hư không, cần lắm được yêu thương chiều chuộng.

Kí©h thí©ɧ từ Enigma đem Cố Giản thả vào trạng thái bán phát tình. Du͙© vọиɠ khiến cậu vô thức đòi hỏi Enigma của mình.

“Hức… Hạng Nghiêm… Tên gấu tó…”

“…”

Hạng Nghiêm câm nín hai giây rồi dung túng “ừm” một tiếng. Thời điểm đó hắn còn bình tĩnh giữ chặt cái mông đang lắc lư của Cố Giản, đạp đạp hai cái đã kéo được quần cậu ra, không chút trở ngại đem cậu ôm tới giường.

Khoảnh khắc chạm tới nệm, Cố Giản lập tức vùi đầu vào đó, như thể muốn đem mình chôn luôn.

Hạng Nghiêm biết Cố Giản đã tỉnh táo, cũng ý thức được hắn muốn làm cái gì. Nhưng cậu không phản kháng, chỉ xấu hổ, uất ức, hận không cắn chết hắn. Cho nên hắn để cậu mắng.
Không lật cậu lại, để cậu quỳ rạp chổng mông trên giường. Không khác lúc nãy, chỉ khác mặt tường đổi thành nệm giường mềm mại thôi.

Hắn để cho cậu quỳ rạp trên giường, chỉ giữ chặt cái mông của cậu. Những ngón tay dùng sức, như muốn đem nó dung nhập vào phần thịt săn chắc mười phần co giản kia. Trên cái mông với hai màu sắc đối lập không khác gì vực sâu đem hai mắt hắn hút chặt, đáy mắt hắn đỏ ngầu, không một giây chần chừ úp mặt lên đó.

“A…”

Giật mình với hành động của hắn, đầu Cố Giản đang giấu dưới gối bất giác thốt ra một tiếng kinh hô mang theo run rẩy thật lớn.

Lúc cậu muốn giãy giụa, một trận kí©h thí©ɧ không khác gì dòng điện mười ngàn V tập kích xương cụt của cậu.

“!!!..”

Ở bên dưới gối, Cố Giản vô thức há to miệng, mắt mở lớn, cổ họng lại tắt nghẽn, không thể phát ra được một chữ. Toàn thân căng lên bất động thật lâu vẫn chưa mềm xuống được, trong lúc đó nó còn không ngừng co giật.
Kẻ làm ra tất cả kia lại giống như không biết, sau khi bất thình lình vén quần ship của người ta xuống còn nhằm vào lỗ nhỏ đang rỉ nước nhày nhụa kia hút một cái, hắn không chút nào ngừng lại vạch rộng hai cánh mông ra hơn, vùi đầu vào hút sùn sụt như thể đói khát mười năm. Thế thôi chưa hết, hắn còn hất mông cậu lên, hai ngón cái bành rộng cái lỗ nhỏ kia ra, vói lưỡi vào liếʍ sạch mọi thứ mà nó có thể với tới.

“A! Hạng Nghiêm…”

Chịu không nổi kí©h thí©ɧ đến mức não thiếu oxi, Cố Giản vươn mặt ra khỏi gối, rướn cổ rên lớn một trận: “A đừng mà… Ư ư chịu không nổi!..”

Cố Giản có cảm giác trước mắt đã là một vùng trắng xóa. Mọi cảm xúc của cậu đều tập trung về cái miệng nhỏ kia, cái nơi cậu đã từng nghĩ cả đời sẽ không dùng đến nó. Bữa sáng vừa bị chà đạp qua nhưng kí©h thí©ɧ lại không lớn như lúc này, thay vì cảm giác thẹn, cậu chỉ muốn chết thôi.

Làm sao có thể… Sướиɠ đến vậy chứ! Không chịu nổi.

So với Cố Giản, cảm nhận của Hạng Nghiêm còn khủng khϊếp hơn.

Hắn sống mới có mười tám năm thôi. Bởi vì phân hóa muộn, lại thêm một năm kỳ phân hóa hỗn loạn, hắn nào đã trải qua sự tình gì như thế này. Làm một người mới phân hóa xong, kỳ mẫn cảm đầu tiên hắn còn chưa có tới, cơ hội cảm nhận du͙© vọиɠ căng nứt đến mức muốn nổ tung vì kɧoáı ©ảʍ ngập trời này càng không cần nói.

Cái miệng nhỏ ẩn nấp trong khe mông kia quả thật là cái động không đáy, hắn cảm thấy mỗi thời mỗi khắc mình đều bị nó hút lấy. Càng chui vào da đầu hắn càng tê dại, râm ran khϊếp người. Du͙© vọиɠ qua mỗi giây chính là được nhân hai nhân ba, sau đó dồn hết xuống hạ thân, nhưng hắn lại không thể dừng lại, đem phân thân phóng thích, lại chỉ muốn chôn vùi trong cái động đang không ngừng hộc ra mật ngọt chết người kia.



P/s: Máu! Máu!