Hạng Nghiêm vốn bất thình lình xông đến tận cùng cũng muốn thở hắt ra một hơi còn sợ cậu sẽ đau mà sau đó không dám động nữa, bởi vì bên trong cái miệng nhỏ kia đang nhấp thật kịch liệt, hắn xem không thấu. Đợi hắn bất ngờ chạm vào tiểu Cố Cố đang rỉ nước, hắn ngẩn ra, sau đó mới hiểu Cố Giản là vừa mới cao trào. Cái sự mấp máy kia là do chịu kí©h thí©ɧ quá lớn…
Hiểu được vậy rồi, dây thần kinh hưng phấn của hắn bỗng giật thình thịch như điên.
Trước khi hắn kịp nhận thức được, bản thân đã nắm cái mông của cậu lên mà vùi dập.
“Á á ức… Không…”
“Hức Hạng Nghiêm! Chậm a… Chậm mẹ cậu…”
“Ha…”
Phía sau cậu chợt vang lên một tiếng cười khẽ.
Cố Giản chưa kịp nổi khùng thì cả người đã bị lật lại.
“Á…”
Tên khốn kia cứ thế để vậy mà lật cậu lại, phân thân dữ tợn kia cũng xoay một vòng trong người cậu, Cố Giản cứ tưởng mình chết rồi.
Còn kẻ trong lúc kích động đem cậu lật lại cũng bị một trận hấp mυ"ŧ bên trong cái miệng nhỏ kia chọc cho mém chút bắn ra. Hạng Nghiêm chịu đựng cảm giác muốn bùng nổ không khỏi bội phục khả năng khống chế của Enigma, mẹ nó hắn thế mà nhịn được. Hắn thần rồi.
Nếu Cố Giản mà biết hắn nghĩ gì thì đảm bảo cậu sẽ chửi đổng lên cho xem.
Nhưng mà lúc này cậu làm gì còn sức đâu mà mắng người. Đặc biệt là khi tên gấu tó kia chưa để cậu thở đã loạn động, qυყ đầυ to bè kia bất thình lình nghiến qua nơi nào đó, dòng điện mười ngàn V bất ngờ chạy dọc toàn thân cậu, Cố Giản chỉ biết há hốc mồm như cá mắc cạn.
Hạng Nghiêm mới đầu còn bị biểu cảm của cậu dọa, giây sau đó hắn cảm giác được có một dòng nước dội xuống thằng nhỏ của mình, đồng thời cảm nhận được nơi đang ào ào tuông ra từng dòng mật ngọt kia ẩn dấu bí mật kinh người, hắn nhất thời quên mất cậu, căng da đầu đi lần mò cái chỗ đó.
“Hức đừng…”
Khi đầu nấm hình trứng kia lướt qua một cái miệng càng nhỏ hơn, cùng lắm chỉ hé có một tí nhưng hình dạng gồ lên rõ ràng ở cái nơi cực kỳ nhạy cảm này, Cố Giản lung tung đưa tay muốn đẩy người bên trên ra.
Mặc dù đó chỉ là phản ứng lúc vô thức của Cố Giản khi không biết làm sao đối phó với kɧoáı ©ảʍ như che trời rộp đất kia thôi. Thực chất cái miệng nhỏ lại đang điên cuồng hấp xả, muốn kéo hút người anh em của Hạng Nghiêm nuốt vào càng sâu hơn.
Hạng Nghiêm đều bị phản ứng kịch liệt của cậu chọc cho tê cả người, không chịu nổi mà chống tay thở như trâu.
Mà bởi vì hắn thở, phân thân kia không một phút nào yên tỉnh, vô tình chạm vào điểm mấu chốt đó, Cố Giản khóc ầm lên: “Mẹ cậu đã bảo không được động mà! A hức!”
Hạng Nghiêm không nhịn được nhếch môi cười bất chấp cả tình huống.
Chỉ là hắn cười không tiếng động, nụ cười kia mẹ nó còn đẹp trai ngây người, Cố Giản cũng không ngờ được bị tập kích mà mở to hai mắt ra nhìn. Đợi cậu há miệng muốn cứu vãn mặt mũi vô tình vừa đánh mất thì tên gấu tó kia lại không có cho cậu cơ hội.
“Á á không!..”
Phập phập phập…
“Ưm ưm…”
Là lúc nào bắt đầu không quan trọng, Cố Giản bất ngờ bị bão tố cuốn bay đi, còn chưa kịp thở đã bị chặn miệng, cướp đoạt oxi trong phổi một cách trắng trợn đến mức trước mắt trắng xóa. Cậu chỉ nhớ mình liều mạng bám vào tên gấu tó phía trên, trận làʍ t̠ìиɦ này kịch liệt đến mức cậu chả nhớ mình đã bắn bao nhiêu lần, sau đó có bị lật qua lật lại mấy lần đều không nằm trong diện để ý của cậu.
Cậu chỉ nhớ mình la khàn cả giọng, muốn ngăn cản tên gấu tó kia chà đạp thân thể mới chuyển hóa chưa được bao lâu của cậu đến bầm dập nhưng lần nào cũng bị hắn ngang ngược chặn miệng. Cuối cùng là ngất đi lúc nào không rõ.
Đợi cậu tỉnh lại, trời đã sáng.
Người ta bảo mặc đồ thì phải mặc đúng size, cho nên quần áo, hay cả áo mưa cũng có size, nhưng có một thứ lại không hề có size. Bất kể bạn có là người khổng lồ thì cái chỗ kia cũng chỉ là một cái lỗ nhiêu đó, bây giờ lại bị bắt nhét vào một cái chày khổng lồ cả đêm, Cố Giản cảm tưởng đằng sau mình vẫn còn đang bị cắm vào, cảm giác đó khiến cậu chỉ muốn đi đập đầu con gấu tó kia ra bã thôi.
Nhưng nghĩ đến đêm qua mình cũng như bị thao túng, mặc dù rất mệt nhưng vẫn thích thú hùa theo tên kia, Cố Giản không khỏi rùng mình cảm thán sự lôi kéo của Enigma thật là đáng sợ.
Cậu cứ tưởng mình bị kéo vào kỳ phát tình, thậm trí là không ngừng phát tình, không ngừng lại được. Cho đến khi thân thể này không chịu được nữa mà bể nát, hoặc là sinh ra sinh mệnh… Cố Giản vừa nghĩ đến đây thì cả người như bị điện giật mà nhảy dựng từ trên giường.
“Ui…”
Nhưng cậu đã quên mất thân thể vì dù có là thể chất của Alpha vẫn không chịu nổi cuộc tàn phá đêm qua. Lại bởi vì bật lên quá nhanh, kết quả ngã xuống cái đυ.i xương cốt cứ như bị xào lại một lần, đau đến mức cậu muốn ứa nước mắt.
Cho nên lúc Hạng Nghiêm từ trong nhà vệ sinh đi ra chính là thấy Cố Giản cong eo ôm thắt lưng nằm trên giường, miệng còn cắn vào gối như đang phát tiết.
Hạng Nghiêm đã cảm nhận được mình chính là cái gối đó rồi.
…
P/s: Tự hiểu lấy mình đấy!
Tới đây hết rồi, anh em còn sống không? Cho cánh tay xem nào.