Lông mày Thân Mặc đang phát run, anh đứng dậy túm lấy cánh tay tôi: “Cháu ra ngoài cửa chờ cậu một chút, cậu đưa cháu về nhà…”
“Còn về nhà cái gì nữa chứ!”
Tôi sắp tức chết rồi.
Uổng công trong khoảng thời gian này tôi còn suy nghĩ xem liệu có nên sinh em bé không nữa…
Bây giờ á… sinh cái rắm ấy!
Tôi hất tay anh ra: “Giáo sư Thân Mặc, hôm nay tôi tới đây chuyển lời hộ bạn gái cũ của anh. Cô ấy nói… chỉ cần đưa đủ tiền thì từ nay về sau cô ấy sẽ không làm phiền anh nữa, còn em bé á… Không có bố thì cũng không cần sinh nữa!”
Tôi hung hăng đạp Thân Mặc một cái, đạp xong liền chạy.
Mặc kệ anh ở phía sau gọi tôi thế nào, tôi chỉ càng chạy nhanh hơn, cũng chẳng thèm quay đầu lại.
Tôi ngồi khóc ở cầu thang thoát hiểm tầng 5.
Thân Mặc vẫn luôn gọi điện thoại cho tôi, tôi ngại phiền nên block luôn.
Tôi biết mình không nên làm loạn như vậy trong lúc người khác đang hẹn hò.
Nhưng tôi tủi thân, tôi ghen, tôi không phục!
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì anh nói anh yêu tôi mà anh có thể quên nhanh đến vậy…
Tôi muốn về nhà, nhưng mới vừa đứng lên, dưới thân lập tức trào ra chất lỏng.
Cùng với đau thắt đột nhiên bị phóng đại làm tôi không đứng vững, suýt chút nữa ngã lăn từ cầu thang xuống.
Tay sờ phía dưới váy.
Lỗ tai ù đi.
Cứu mạng…