Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em - Chương 9




“Mày đang ở đâu?” Bạn thân gọi điện thoại cho tôi.

Tôi sợ tới mức giọng nói run rẩy, nước mắt giàn giụa: “Dao Dao, tao… tao xuất huyết…”

“Đậuuu! Không phải là mày sảy thai đấy chứ.”

Cửa thoát hiểm khép hờ sau lưng tôi đột nhiên bị đẩy ra.

Tôi không ngờ Thân Mặc có thể đến chỗ này tìm tôi.

Cả tôi và anh đều ngây người, ánh mắt của anh đảo qua mông tôi.

Tôi theo bản năng xoay người, dùng tay che kín vết máu trên mông.

“Alo! Khanh Khanh! Aloo!” Dao Dao vẫn đang gào lên trong điện thoại: “Bây giờ gọi 120 hơi lâu, tao và bạn trai đang ở gần đấy, bọn tao lập tức lái xe đến chỗ mày! Khanh Khanh mày gắng lên.”

Bằng mắt thường cũng có thể nhận ra sắc mặt của anh trắng bệch đi: “Em mang thai con… của anh? Nhưng anh có sử dụng biện pháp an toàn mà…”

Giọng anh đang run.

Tôi thật sự rất tủi thân, giọng nói hơi khàn xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Anh không nhận phải không? Dùng biện pháp an toàn cũng không thể chắc chắn tránh thai được 100% được!”

“Nhận!”

Anh bế thốc tôi lên rồi chạy, đôi chân của tôi cứ lắc lư, tôi cảm giác máu dưới thân càng chảy ra ồ ạt.



“Đau…”

Tôi ôm bụng.

Tay anh run run cởi áo khoác ra che cho tôi: “Em kiên trì một chút, nhanh thôi, sắp đến rồi!”

Anh còn kích động hơn tôi tưởng, ngay cả lông mi anh cung đang run theo.

Tôi từng thấy rất nhiều mặt của anh.

Lại chưa từng thấy anh như vậy.

Dáng vẻ anh hình như rất sợ hãi…

Sợ hãi cái gì? Sợ hãi tôi ăn vạ anh ư?

“Em tìm anh đòi tiền là bởi vì chuyện này? Em không muốn đứa bé?” Giọng anh hơi hụt hơi.

“Ừm.”

“Vì sao!”

Tôi không nhìn anh, trong lòng cực kỳ tủi thân.



“Nếu giữ lại, anh nói xem em bé nên gọi anh là gì? Bố? Hay là ông trẻ.”

“Khương Khanh!” Anh tức giận: “Anh nhắc lại một lần nữa, anh không phải là cậu ruột của em.”

Anh không ngừng hít sâu, tiếng hít thở rất nặng.

Đại khái anh biết lúc này không nên nổi giận với tôi, nên anh lại kiềm chế cảm xúc, nhẹ giọng an ủi: “Em chịu đựng một chút, sắp đến rồi.”

Mũi tôi cay cay nhìn anh: “Anh rất muốn giữ đứa nhỏ này?”

“Ừ.”

“Nếu phải chọn giữ tôi hay đứa bé, anh chọn giữ người lớn hay giữ em bé.”

“…” Hình như anh có phần cạn lời: “Vẫn chưa đến bước đấy đâu.”

“Trả lời!”

Thân Mặc liếc tôi một cái, biểu cảm rất nghiêm túc: “Được rồi, anh muốn có em bé, nhưng tiền đề… đứa bé này phải có mẹ.”

Trái tim bỗng nhiên run một cái.

Chóp mũi chua xót, tôi mở miệng: “Thân Mặc, em nói cho anh biết, cả em và con đều không thể xảy ra chuyện gì!”

“Được.”