Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em - Chương 7




Trong nhà hàng xa hoa, tôi cầm thực đơn che mặt, lén nhìn đôi trai tài gái sắc ăn diện tỉ mỉ ngồi cách đó không xa.

Cô gái kia còn đẹp hơn ảnh chụp, ăn mặc cũng sexy nữa, tôi thua mất rồi.

Tên đàn ông chó Thân Mặc hôm nay không thèm đeo kính, còn cố ý làm tóc!

Anh từng nói rõ ràng với tôi, chỉ những ngày quan trọng khi ở bên tôi mới cần làm tóc!

Kẻ lừa đảo! Anh thật sự rất to gan!

Tôi vẫn chưa quên anh, sao anh có thể yêu đương không ngừng như vậy được chứ, còn chủ động thân thiết, trưng ra vẻ đẹp trai trước mặt người ta nữa!

Tôi nghẹn khuất nghiến răng, tức đến mức muốn dậm chân.

Nhân viên phục vụ đi tới chỗ tôi, hỏi tôi muốn dùng gì, tôi nhìn qua thấy nước trắng cũng đã 40 tệ.

Tôi sợ tới mức duỗi tay ra chỉ: “Tôi đến tìm người.”

“Cậu!”

Tôi chạy về phía Thân Mặc.

Nụ cười và câu trò chuyện của Thân Mặc ngừng lại, anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt ý vị sâu xa.

“Cháu đến rồi đấy à?”

Câu này cứ như thể anh biết tôi sẽ đến vậy á.



Tôi không biết đáp lời anh thế nào nên đành lên tiếng chào hỏi cô gái kia trước: “Đây là mợ ạ, mợ xinh quá!”

Cô gái mỉm cười: “Cảm ơn.”

Một câu cảm ơn, tôi không nhịn được liếc Thân Mặc một cái.

Hình như anh rất thờ ơ, lại dịu dàng giới thiệu với cô gái kia: “Đây là con gái của chị Lan.”

Lúc lại nhìn tôi, giọng điệu của anh rất lạnh nhạt: “Cháu đến đây làm gì? Đòi tiền à?”

Trong nháy mắt, tôi… hơi mơ màng.

Đòi tiền ư? Đúng vậy.

Nhưng hình như mục đích của tôi lại không chỉ có vậy.

“Muốn bao nhiêu.” Thân Mặc lấy điện thoại ra.

“Ít nhất 3000.”

“Cho cháu 5000, đừng làm phiền cậu hẹn hò.”

Anh chuyển khoản rất nhanh, điện thoại trong túi đã hiện thông báo chuyển khoản.

Nhưng tôi cực kì không thoải mái.

Cảm giác này giống như là bị người ghét bỏ, vội vàng muốn đuổi tôi đi.

Cũng phải thôi…



Tôi là bạn gái cũ, bạn gái cũ xuất hiện trước mặt bạn gái hiện tại vốn là chuyện khiến người ta thấy ghét!

Tôi ủ rũ rời đi.

Mới bước đi được một bước, tôi đã nghe thấy cô gái phía sau lên tiếng: “Thân Mặc, anh cần gì phải hào phóng như thế? Cô ấy cũng không phải cháu gái ruột của anh, anh cho như vậy…lần sau không sợ cô ấy lại đòi nhiều hơn à?”

Tôi thất thố.

Giận quá mất khôn, tôi quay phắt lại khịa một câu: “5000 mà nhiều? Nếu như cô biết anh ấy mua túi xách Chanel cho tôi, còn mua cả vòng cổ Van Cleef & Arpels, không phải cô ghen chết luôn à!”

“Khương Khanh!” Thân Mặc đột nhiên gọi tên của tôi, ánh mắt có chút kỳ quái.

Theo ý tôi hiểu, hình như anh đang trách tôi.

Trong nháy mắt, sắc mặt của cô gái kia cực kì khó coi.

Dù tôi không phải bạn gái cũ của Thân Mặc, nhưng cũng vẫn là bạn bè, là cháu gái của anh.

Dựa vào đâu mà tôi lại bị một cô gái mới quen anh vài hôm cà khịa bằng giọng điệu khó ưa đấy chứ!

Tôi nhìn cô gái kia, lại nhìn về phía Thân Mặc: “Hai người mới quen mấy ngày mà đã bênh cô ta thế cơ á.”

Tôi cực kỳ tủi thân…

“Cậu, cậu thấy có lỗi với bạn gái cũ không!”