Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 49: Lời thỉnh cầu




     Anh Đăng không chịu thua, tiếp tục thách đấu với thầy Nam thêm vài trò.

    Trò ném bóng rổ.

    Vì tôi cũng thấy hứng thú với trận đấu của bọn họ nên cũng xin tham gia cho vui. Tôi và chị Lily lập thành một nhóm, anh Đăng và thầy Nam mỗi người một nhóm đứng trước một cái máy ném bóng, thi đấu xem ai ghi được nhiều điểm nhất.

    Từ đầu đến cuối trận, thầy Nam chơi rất từ tốn và chậm rãi, chốc chốc còn nhìn sang chỗ tôi, chị Lily và anh Đăng. Song, dù bị bọn tôi dẫn trước khá xa nhưng thầy vẫn ung dung ném bóng như cũ.

    Trò này, thầy Nam thua. Nhóm chị em phụ nữ bọn tôi tuy chỉ tham gia cho vui, không có ý định thi đấu nhưng kết quả vẫn dẫn đầu, tiếp đó là anh Đăng và cuối cùng là thầy Nam. Số điểm của anh Đăng - người dùng toàn lực ném bóng một cách điên cuồng và thầy Nam cách nhau một trời một vực.

     Trò đập búa kiểm tra sức mạnh, thầy Nam thắng.

    Trò đập chuột chũi, thầy Nam lại thắng.

    Trò thảy dây kéo thú, thầy Nam vẫn thắng.

    Trò đua xe, thầy Nam cũng thắng nốt.

    Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng nhưng vẫn không cam tâm chịu thua của anh Đăng khi nhìn thầy Nam, tôi vừa thương vừa buồn cười.

    "Hay tôi với anh thi hát đi, xem ai điểm cao hơn."

    Anh Đăng chỉ vào hai buồng hát nằm trong góc, hùng hổ nói.

    "Anh, anh có biết hát đâu?"

    Tôi khẽ kéo tay áo anh họ, nhỏ giọng nhắc nhở.

    "Có em mà lo gì! Anh không biết hát nhưng anh nhớ lúc nhỏ em hát hay lắm mà."

    Dứt lời, không kịp để tôi nói gì, anh đã nhướn mày, dõng dạc tuyên bố luật chơi với thầy Nam:

    "Trận này ta đấu hai trận, một đấu đơn và một đấu đôi, tổng điểm hai vòng của ai cao hơn thì người đó thắng.""Tôi bắt cặp với Vân Anh, anh với bà chị kia. Đấu đội phải cả hai cùng hát mới tính điểm, đấu đơn thì ai trong đội ra đấu cũng được."

    Tôi nhìn thầy Nam, rồi lại nhìn chị Lily, lo lắng nói nhỏ vào tai anh họ:

    "Anh..... em thấy không ổn lắm đâu. Lúc nhỏ em hát được nhưng bây giờ....."

    Anh cũng ghé vào tai tôi, khẽ trấn an:

    "Ổn mà, không sao đâu, anh tin em. Theo trực giác của anh thì thằng cha này hát ngang ngửa anh đó, em đừng lo."

    Không lo mới là lạ ấy!

    Thầy Nam và chị Lily vui vẻ đồng ý, tạo thành một nhóm thi đấu cùng bọn tôi. Tuy không nguyện ý lắm nhưng tôi vẫn cùng anh Đăng tham gia trận đấu này.

    Bọn tôi quyết định bắt đầu bằng đấu đôi, vì tiệm chỉ còn mỗi mấy người bọn tôi nên hai nhóm thay phiên vào buồng hát để còn trông tiệm. Đội thầy Nam vào trước, bọn họ chọn một bài ballad để song ca.

    "Em yên tâm hơn rồi phải không? Nhìn biểu cảm của bà chị kia với vẻ mặt tập trung cao độ của ông thầy em khi hát, anh chắc chắn 200% là ổng hát dở cỡ anh hoặc thậm chí còn hơn luôn ấy."

    Anh Đăng vỗ nhẹ tóc tôi, chăm chú nhìn hai người bên trong buồng, cười đắc ý.

    Qua một lúc, thầy Nam và chị Lily cũng đã hoàn thành xong phần thi của mình, bước ra khỏi buồng hát với số điểm tương đối cao – 87 điểm.

   Đến phiên hai đứa bọn tôi, vì khuyết điểm của anh Đăng là giọng hát, không phải nhịp điệu nên tôi quyết định đánh bạo, chọn hát nhạc sôi động kèm một đoạn rap ngắn để lấp liếm đi điểm yếu này của đội mình thay vì hát nhạc ballad – dòng nhạc sở trường của tôi.

    Sau một hồi vật vã, bọn tôi cuối cùng cũng hát xong và ra ngoài. Số điểm của bọn tôi thấp hơn đội chị Lily nhiều. Nhạc nhanh nên tôi không theo kịp dẫn đến hát lạc tông, lạc cả giọng, đoạn rap của anh Đăng cũng không ổn nên điểm mà bọn tôi đạt được chỉ dừng lại ở con số 78, thấp hơn đội bên kia 9 điểm.

    Đến phần đấu đơn, không ngoài dự đoán, đội thầy Nam cử chị Lily ra thi đấu với tôi.

    Chị Lily ngỏ ý thi trước vì chị muốn hoàn thành trận đấu trước khi bạn chị về tới nên tôi thuận theo ý chị, chờ ở bên ngoài.

    "Anh, tự nhiên em run quá!"

    Tôi bám vào cánh tay anh Đăng, nhỏ giọng nói.

    Càng chờ lâu, tôi càng cảm thấy hồi hộp, lo lắng đến mức hít thở không thông.

    Lỡ mình không thể giúp anh giành chiến thắng thì sao? Run chết mất!

    Anh Đăng đặt tay lên vai tôi, vỗ nhẹ và mỉm cười, trấn an:

    "Chỉ là chơi vui thôi, em đừng lo. Dù sao anh cũng thua anh ta mấy ván rồi, có thua thêm nữa cũng không sao."

    "Em xem như hát để giải tỏa tâm trạng như lúc nhỏ em hay làm ấy, cứ thoải mái tận hưởng thôi nhé."

    Tôi nhìn anh, nghĩ ngợi một chút rồi cũng khẽ gật đầu, cười nhẹ nhàng, đáp:

    "Dạ, em hiểu rồi. Nhưng..... em cũng sẽ cố gắng hết sức để chiến thắng, anh yên tâm."

    "Ừ. Cho dù kết quả thế nào, trong lòng anh, em cũng là người chiến thắng."

    Tôi biểu môi, tỏ ý chê bai anh họ:

    "Eo, sến gớm!"

    Tôi vờ ngoảnh mặt đi chỗ khác, để giấu đi nụ cười vui đến híp cả mắt của mình. Và rồi, tôi chợt phát hiện thầy Nam cũng đang nhìn mình và anh họ bằng ánh mắt phức tạp mà tôi chẳng hiểu nổi.

    Chị Lily mở cửa ra ngoài với vẻ mặt hớn hở vì số điểm vừa đạt được – 87 điểm. Song song đó chính là vẻ mặt tái mét của tôi khi nhận ra mình phải đạt được ít nhất 96 điểm, nhóm của bọn tôi mới có cơ hội cầm hoà.

    Tôi thở dài, bước vào buồng hát, hoàn toàn buông xuống tham vọng chiến thắng của mình. Ngồi vào chiếc ghế tựa êm ái, bấm chọn bài ballad mình thích, chỉnh lại mớ tóc rối, tôi cố gắng thả lỏng, tận hưởng giai điệu du dương, trầm bổng. Tôi khe khẽ nhắm mắt, chỉ dựa vào đôi tai để cảm nhận và cất lên tiếng hát từ tận sâu trong tâm hồn.

    Tôi chưa bao giờ thất tình hay đau khổ vì tình, trước giờ tôi vẫn chưa có mối tình nào, Minh Huy là tình đầu của tôi và chúng tôi cũng chỉ vừa xác định mối quan hệ vài tiếng trước. Nhưng, mỗi khi nghe một số bài hát về tình yêu có giai điệu trầm buồn và nội dung day dứt, trong lòng sẽ cực kì khó chịu, đôi lúc còn rơi nước mắt, cảm giác dường như tôi đã từng vì yêu mà khổ sở đến cùng cực vậy.

    Câu hát cuối cùng kết thúc cũng là lúc giọt nước mắt ấm nóng trượt dài trên đôi gò má mềm mại, rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.

    Tôi ngồi đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình và chờ hệ thống tính điểm.

    "98 điểm! Chúng ta thắng rồi! Thắng rồi, Vân Anh ơi!"

    Anh Đăng vui đến mức nhảy cẫng lên, lao nhanh đến toan ôm trầm lấy tôi. Song, cuối cùng anh chỉ dừng lại ở một cái ôm nhẹ nhàng có khoảng cách. Ánh mắt phát sáng, anh phấn khích reo lên:

    "Em phải làm ca sĩ đi thôi! Em đi hát, anh làm trưởng fanclub của em, ủng hộ em hết mình."

    "Sao em lại khóc?"

    "Dạ?"

    Tôi buột miệng hỏi lại.

    "Hả?"

    Anh Đăng đang cười tươi hớn hở cũng không khỏi hoang mang nhìn thầy Nam, rồi quay lại nhìn mặt tôi để kiểm chứng.

    "Khi hát xong, tôi thấy em đưa tay lên lau nước mắt."

"Bụi bay vào mắt em thôi ạ."

Tôi tìm đại một lý do.

Thầy Nam không nói thêm gì nhưng vẫn không rời mắt khỏi mặt tôi khiến tôi cảm thấy có chút không thoải mái, bèn nhìn sang anh Đăng.

Anh Đăng kịp thời "giải vây" cho tôi:

"Anh hỏi lắm thế làm gì? Bọn tôi thắng rồi đấy, anh định thế nào?"

Thầy Nam chuyển điểm nhìn lên anh Đăng, ánh mắt thay đổi, trở lại vẻ hờ hững bình thường, nhàn nhạt nói:

"Những trận trước cậu thua, dù trận này cậu có thắng, tổng lại cậu vẫn thua tôi thôi."

Anh Đăng đứng ra nói lý lẽ với thầy Nam, đòi công bằng cho tôi:

"Trận này có cả Vân Anh tham gia nữa mà, anh cũng không thể để con bé đã cố gắng giành chiến thắng như vậy nhưng cuối cùng vẫn không được gì, đúng không?"

Anh vừa nói, hết nhìn tôi, rồi lại nhìn thầy Nam, rồi mỉm cười đầy ẩn ý.

Nghe thấy mấy lời này của anh Đăng, thầy Nam chẳng buồn nghĩ ngợi, cứ thế đồng ý:

"Vậy, trận này tính riêng, cậu và Vân Anh thắng tôi và Lily, còn mấy trận trước thì cậu thua tôi."

Dừng một chút, thầy chợt chuyển ánh từ anh Đăng sang tôi, hỏi ý:

"Người thua sẽ thực hiện một thỉnh cầu của người thắng, như thế được chứ?"

Trong lúc tôi còn đang ngây như phỗng, anh Đăng đã phản ứng rất nhanh, lập tức phản đối:

"Không được. Lỡ anh đòi hỏi mấy điều vô lý, trái đạo đức, trái pháp luật thì sao?"

Thầy Nam hơi cau mày, nói bằng cái giọng chẳng mấy hài lòng:

"Cậu đừng có suốt ngày nghĩ xấu cho tôi như thế được không? Tôi là thầy giáo, là công dân gương mẫu đấy."

Dừng một chút, thầy Nam lại nhìn anh Đăng, mỉm cười, nhắc nhở:

"Và, tôi mong cậu cũng vậy."

Anh Đăng định nói gì đó nhưng bị tôi huých nhẹ vào bụng nên đành nuốt xuống.

"Bắt đầu từ em trước đi, em muốn tôi làm gì cho em?"

Thầy Nam nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi.

Tôi đứng nhìn thầy chủ nhiệm một lúc lâu nhưng vẫn chẳng nói gì, không phải vì tôi không có mong muốn mà là vì tôi có quá nhiều thỉnh cầu với thầy ấy nên tôi thật sự không biết nên chọn cái nào.

"Em... cho em nói sau được không ạ? Tạm thời em chưa nghĩ ra."

Nghĩ ngợi một lúc, tôi lí nhí nói.

Anh Đăng nhận ra điều gì nên lập tức lên tiếng:

"Khoan, anh chịu cho cả Lily hay của ai người đó chịu?"

   "Tôi chịu cả phần cô ấy."

"Vậy tôi và Vân Anh mỗi người có hai điều ước?"

Cố kiềm xuống vẻ mặt hớn hở như vừa vớ được của hời của mình, anh Đăng vờ điềm tĩnh, hỏi lại thầy Nam.

"Ừ."

Thầy Nam gật đầu xác nhận.

"Lấy một điều ước tôi thắng được cấn vào cái tôi nợ anh được không?"

Anh Đăng bắt đầu thương lượng.

"Không."

Thầy Nam chẳng cần suy nghĩ mà đáp luôn.

"Tại sao chứ?"

Anh Đăng không phục, hơi cao giọng chất vấn.

"Tôi không thích."

Thầy ấy đáp gọn lỏn bằng vẻ mặt tỉnh bơ.

"Anh..."

Anh Đăng cạn lời, chẳng buồn thương lượng thêm:

"Vậy được rồi, để tôi nói trước cho."

"Điều thứ nhất, tôi muốn anh chú ý giữ khoảng cách với em gái tôi, đừng có tỏ ra quá thân thiết hay ưu ái em ấy hơn mấy đứa học sinh khác của anh, tránh cho người khác hiểu nhầm, nói mấy lời không hay sau lưng con bé."

Anh Đăng đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói.

"Tôi hiểu rồi."

Thầy Nam gật đầu, trầm giọng, đáp.

"Điều thứ hai, tôi hy vọng anh sẽ yêu quý và đối xử tốt với con bé theo đúng chuẩn mực của giáo viên chủ nhiệm, không hơn và cũng không kém."

Anh Đăng nhìn thẳng vào thầy Nam, chậm rãi nói.

   "Cả hai thỉnh cầu của cậu... đều là vì em ấy....."

Thầy Nam dừng lại một chút, rũ mắt, tiếp lời:

"Cũng xem như là một người anh trai tốt."

Dứt lời, thầy hơi cúi mặt, nhìn xuống mặt đất trước mũi chân, mỉm cười. Một nụ cười kì lạ, không những không mang đến cảm giác vui vẻ mà còn có chút tiếc nuối, day dứt.

"Vậy, tôi muốn cậu cả đời phải yêu thương, chăm sóc và bảo vệ em ấy..."

"Cho dù có phải trả bất cứ cái giá nào, cho dù có phải đánh đổi cả sinh mệnh của cậu."

"Cậu... có làm được không?"

Khi nói mấy lời này, thái độ của thầy Nam vô cùng nghiêm túc, chẳng giống đang bông đùa tẹo nào. Thấy thầy ấy như vậy, tôi không khỏi hoang mang và lo lắng, chỉ dám khẽ giọng gọi:

"Thầy ơi?"

Chẳng để tôi kịp nói gì, anh Đăng đáp một cách khảng khái:

"Được, tôi đồng ý."

Tôi mở to mắt nhìn anh họ, vẻ mặt tràn đầy sự nghi hoặc, vô thức gọi:

"Anh Cu Đen?"

Hai người này bị gì vậy? Tự nhiên nghiêm túc thế làm gì? Đang đóng phim truyền hình hả? Hay bị nhân vật trong bộ tiểu thuyết nào 'nhập' rồi?

   "Tôi là anh trai của em ấy, tôi nhất định sẽ yêu thương và bảo vệ em ấy thật tốt, anh yên tâm."

Anh Đăng lập tức sắm vai "người anh trai tràn đầy trách nhiệm", ánh mắt sáng quắc, quay sang đặt tay lên vai tôi, khẳng định chắc nịch.

Đương lúc không khí ngưng đọng vì loạt hành động và câu nói của anh Đăng, tôi sắp bị anh làm cho cảm động đến rơi nước mắt thì anh Đăng lại lập tức "xả vai", trở về với dáng vẻ bình thường:

"Mà này, anh đã nói bao nhiêu lần là em đừng gọi cái tên ấy trước mặt người ngoài mà! Anh ngại lắm đấy!"

Vừa nói, anh vừa lấy tay che mặt, giả vờ nũng nịu với tôi, giống như cái cách anh thường trêu tôi ngày hai đứa còn bé.

"Em xin lỗi, nãy anh làm em sốc quá nên..."

Buổi đi chơi hôm nay có vẻ như đã thành công kéo mối quan hệ của tôi và anh họ về lại những ngày vô lo vô nghĩ, vui vẻ và tự nhiên lúc trước.

"Sao? Thấy nãy anh ngầu không?"

Anh Đăng bày ra vẻ đắc ý, vuốt tóc, đá mày, hỏi.

"Ngầu lắm! Anh là ông anh trai ngầu nhất trên đời!"

Tôi giơ cả hai ngón cái, phối hợp cùng biểu cảm linh hoạt trời phú của mình, ra sức khen ngợi anh.

"Nịnh thì giỏi!"

Anh phì cười, giơ tay gõ nhẹ vào trán tôi.

"Giống anh thôi."

Tôi biểu môi, đáp trả lại ngay.

"Mọi người đang nói gì rôm rả thế?"

Tôi lập tức quay lại theo hướng phát ra lời nói, chị Lily dẫn theo một chị gái xinh đẹp từ ngoài cửa bước đến chỗ bọn tôi.

Bạn của chị Lily có dáng người khá cao, tầm trên 1.7m, cao hơn chị Lily một chút, làn da nâu khỏe khoắn và thân hình đồng hồ cát với ba vòng chuẩn chỉnh. Mái tóc ép thẳng, đen mượt, dài đến eo. Khuôn mặt sắc sảo, mắt phượng, mày ngài, sóng mũi gồ nhẹ, gò má cao. Vẻ đẹp của chị là kiểu vừa nhìn đã khiến cho người ta có cảm giác vừa thu hút, vừa khó gần. Nếu chị Lily trang điểm và ăn mặc theo phong cách siêu ngầu với điểm nhấn là phần kẻ mắt đen đậm và đôi môi nâu đỏ gạch trầm nổi bật trên làn da trắng ngần của chị, bạn của chị lại ăn mặc và trang điểm theo phong cách phương tây với mắt khói, đôi môi màu nude và chiếc đầm body ôm sát, tôn lên đường cong cơ thể.

Đúng là người đẹp thường ở cùng nhau, cấm có sai!

Nhìn hai chị đẹp đang tiến gần đến chỗ của mình, tôi không khỏi cảm thán.

Thấy hai chị đến, tôi ngoan ngoãn gật đầu chào. Chị Lily cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại tôi, chị gái đi cạnh chị lại chẳng thèm nhìn đến tôi, vừa vào đã dán chặt ánh mắt trên người thầy Nam, sau lại nhìn sang anh Đăng, cười tán tỉnh.

Bị nhìn như thế, tôi nghe thấy anh lẩm bẩm:

"Sao bà chị đó cứ cười, rồi nháy mắt với mình vậy? Mình đã đẹp trai đến mức con gái vừa nhìn đã mê rồi à?"

Tôi nhìn anh Đăng vừa sờ tay lên mặt, vừa cười trộm mà không khỏi thở dài. Anh họ tôi cũng thuộc dạng "đẹp mã", lại thêm việc anh biết cách ăn mặc và chăm chút cho bản thân nên từ nhỏ anh đã khá "sát gái", sự tự tin ngút trời này của anh cũng bắt nguồn từ đó.

"Thế nào? Nhóm hai đứa mình có thắng không Nam?"

Chị Lily hào hứng hỏi thầy chủ nhiệm.

"Thua hai điểm."

Thầy Nam giơ hai ngón tay, điềm nhiên đáp.

Chị ngạc nhiên nhìn thầy Nam, xong lại tròn mắt hỏi:

"Con bé được bao nhiêu điểm cơ?"

Thầy Nam chưa kịp trả lời, anh Đăng đã đáp ngay với vẻ mặt vô cùng tự hào:

   "Chín mươi tám điểm đấy, ghê không?"

Anh Đăng vừa dứt lời, tôi chợt bắt gặp bạn của chị Lily đang nhìn về phía mình.

   "Chín mươi tám á?"

Chị Lily tròn mắt nhìn tôi một lúc, xong lại chuyển sang anh Đăng, trêu:

"Vậy, điểm lần đầu của đội hai đứa..... là do cậu nhóc này kéo xuống à?"

Anh Đăng biểu môi, hất cằm, đáp:

"Bọn tôi cố ý thả vòng đó cho anh chị đấy."

Chị Lily tiếp tục "cạnh khóe":

"Mạnh miệng thật! Cách một lớp kính tôi cũng biết được cậu hát dở cỡ nào đấy."

Anh Đăng bắt đầu cáu kỉnh, đáp trả:

"Tôi hát không hay thật nhưng ít ra vẫn hay hơn ông anh này nhé!"

Sao lại lôi cả thầy Nam vào rồi? Anh không để mình yên tâm được phút nào mà!

Chị Lily cũng không kém cạnh, chị nâng cao tông giọng, phản pháo:

"Nam nhà tôi hát dở thật nhưng chắc chắn hay hơn cậu nhé!"

Chị ấy đang vừa đấm vừa xoa hả? Đúng là khổ thân thầy chủ nhiệm.

Tôi len lén nhìn thầy Nam, vẻ mặt trông vẫn có vẻ như điềm tĩnh như không nhưng tôi lại lờ mờ cảm thấy thầy ấy đang hơi nhíu mày nhìn hai con người khi không lại kéo mình vào trận cãi vã của bọn họ kia.

"Hay vậy đi, hai người vào buồng thi thêm một lần nữa là rõ ai hát hay hơn ấy mà."

Bạn của chị Lily phì cười, rồi đề xuất ý kiến.

"Không thích."

Anh Đăng và thầy Nam không hẹn mà cùng đáp.

Chị gái kia đến gần thầy Nam, kề sát vào mặt thầy, nhếch mép mỉm cười đầy khiêu khích, nhẹ giọng nói:

"Anh đang sợ à? Sợ mình sẽ thua thằng nhóc kia?"

"Không thích chính là không thích, thế thôi."

Thầy Nam đáp bằng vẻ mặt thờ ơ và thái độ lạnh nhạt, thẳng tay đẩy mặt chị gái ra xa.

   "Không thích hay là sợ mới không dám tiến tới?"

Chị gái nghiêng đầu, nhìn thầy Nam bằng ánh mắt tràn đầy ẩn ý.

     "Tôi không phải là Lily, không thích phí thời gian và tâm sức cho những thứ không đáng."

    Thầy Nam liếc nhìn chị Lily, xong lại nhanh chóng chuyển điểm nhìn về lại gương mặt của chị gái kia, đáp bằng cái giọng ghét bỏ chẳng buồn che giấu.

     Đây là lần đầu tiên tôi thấy thầy ấy đối xử bất lịch sự như vậy đối với người khác, đặc biệt là với phụ nữ. Đứng cạnh "vùng chiến", tôi cảm nhận rất rõ không khí ngột ngạt và nồng mùi thuốc súng giữa hai người bọn họ.

     Giữa hai người này chắc chắn có uẩn khúc! Người có thể khiến "vương tử băng giá của bọn tôi" cáu kỉnh ra mặt thế này chắc chẳng phải hạng tầm thường, thật muốn biết thêm thông tin về chị gái này.

    Tôi sốc đến mức đứng ngơ ra đấy một lúc mới "hoàn hồn" nhận ra chị Lily đang "ra tín hiệu" cho mình:

    "Em dỗ thầy em, chị dỗ bạn chị."

   Chị chủ vừa dùng khẩu hình, vừa dùng ngôn ngữ cơ thể để truyền thông điệp cho tôi.

    Tôi giơ tay làm kí hiệu OK, rồi nhanh chóng nghĩ kịch bản và bắt đầu nhập vai. Trước tiên, tôi kéo cánh tay của thầy Nam để thu hút sự chú ý. Sau khi thầy ấy đã nhìn sang, tôi lại bày ra vẻ mặt "cún con", chỉ tay vào anh Đăng, nhỏ giọng hỏi thăm:

    "Thầy ơi, cho em hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy thầy? Anh họ của em tự nhiên bị đau bụng, muốn đi vệ sinh ạ."

  "Anh đâu có....."

    Anh Đăng ngơ ngác, lên tiếng phản bác.

    "Anh đau bụng lắm rồi phải không? Để em hỏi chỗ rồi dắt anh đi."

    Tôi lập tức chặn lời, khoác tay anh, vừa nháy mắt ra hiệu, vừa cười sởi lởi.

    "Đi thẳng hướng này, đến cuối đường rẽ phải, nhà vệ sinh nam nằm ở bên trái, nữ thì bên phải."

    Thầy Nam chỉ tay, hướng dẫn tận tình cho bọn tôi.

    "Chỗ tối tối kia ạ?"

    Tôi nhìn theo hướng thầy ấy chỉ, hỏi với vẻ mặt quan ngại.

    "Ừ, đúng rồi."

    Thầy gật đầu, đáp.

    "Thầy đi với anh ấy được không ạ? Anh của em hơi sợ..... đi vệ sinh một mình ở chỗ lạ, còn em..... em sợ chỗ tối nên..."

    Tôi cúi đầu, hai tay nắm chặt, còn chẳng dám ngẩng lên nhìn sắc mặt anh Đăng hay thầy Nam, ngượng ngùng nói dối.

     Em xin lỗi anh họ! Về em sẽ nói mẹ nấu mấy món anh thích để bù đắp cho anh, anh ráng chịu thiệt chút nhé.

     Tôi nghe thấy tiếng thở hắt ra của anh họ, song, anh cũng "diễn" cùng tôi:

    "Phiền anh..... đi với tôi nhé? Vân Anh là con gái, con bé đi cùng cũng không tiện."

    Không gian rơi vào khoảng lặng một lúc lâu, cuối cùng thầy Nam cũng lên tiếng:

    "Được, tôi đi với cậu."

     Tôi ngẩng đầu lên nhìn thầy chủ nhiệm, vừa hay trông thấy vẻ mặt lộ rõ vẻ miễn cưỡng, chẳng có chút thành ý nào của thầy ấy.

    Trông hai người bọn họ lúc này buồn cười quá đi mất!

     Em xin lỗi anh Đăng, xin lỗi thầy Nam!

     Khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, tôi nhìn chị Lily, cong môi mỉm cười đắc ý, len lén nháy mắt với chị. Nhưng, tôi không biết nháy mắt, mỗi lần cố bắt chước người ta nháy mắt, cơ mặt co lại không tự chủ, trông khá buồn cười. Thấy bộ dạng làm trò hề của tôi, chị Lily phì cười, song, vẫn cố nhịn xuống để quay sang dỗ cô bạn của mình.

    Thầy Nam chợt nhìn tôi, hỏi:

     "Mắt em bị gì à?"

     Tôi cười gượng gạo, đáp:

    "Không có gì đâu ạ, bụi vào mắt thôi thầy."

     Hai người đàn ông đã đi mất, còn lại ba người con gái bọn tôi. Chị Lily nhìn tôi, rồi lại nhìn bạn của chị, cứ lặp đi lặp lại hành động đó một lúc, định nói gì đó nhưng ngập ngừng mãi rồi cũng thôi. Tôi hiểu ý, vào buồng hát lánh mặt cho bọn họ nói chuyện với nhau.

     Tuy tôi đã cố kiềm chế bằng cách cho tiền vào máy rồi ngồi hát nhưng sau cùng "con quỷ tò mò" vẫn mê hoặc được tôi, xúi giục tôi lén lút hóng hớt chuyện của hai chị đẹp. Buồng hát có cách âm, âm thanh bên ngoài không thể lọt vào, hai chị lại đứng khá xa nơi này nên tôi chỉ có thể quan sát tình hình và tự phán đoán câu chuyện theo suy nghĩ của mình.

     Có vẻ như hai chị đang cãi nhau, thái độ còn rất kịch liệt.

    Lần nữa từ khung cửa kính buồng hát nhìn ra ngoài, tôi vô tình bắt gặp cảnh bạn của chị Lily đang đẩy chị ấy vào cột nhà. Hai khuôn mặt sát gần nhau, bàn tay chị gái kia trượt dần xuống eo của chị chủ. Chị Lily có vẻ không thích, vài lần cố đẩy chị kia ra nhưng không được. Hai người tiếp tục nói gì đó với nhau nhưng tôi chẳng cách nào nghe thấy. Bất chợt, chị gái kia nghiêng đầu, áp sát môi mình vào môi của chị Lily, chặn đứng lời nói của chị. Và rồi, hai người cứ thế cuốn lấy nhau không rời.

    Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh hôn của hai người phụ nữ ở ngoài đời thật, tôi sốc đến ngơ người, chăm chú nhìn bọn họ thân mật với nhau. Đầu óc thoáng chốc trở nên trắng xóa, hai má đỏ ửng, rồi nóng bừng lên như một ngọn than hồng hừng lửa.

    Mẹ ơi, kích thích quá! Cuốn hơn đọc truyện một trăm, không, phải là một triệu lần!

    Chợt, tôi nhận ra ánh mắt của chị gái kia đang nhìn về hướng mình nên lập tức rời mắt khỏi bọn họ, giơ mic lên, vờ như đang hát. Tôi ngại đến chẳng dám tiếp tục nhìn lén, cố giữ bình tĩnh bằng cách không ngừng hát hết bài sôi động này đến bài sôi động khác nhưng trái tim vẫn đập nhanh và tâm trí vẫn lâng lâng như thể tôi mới thật sự là "người trong cuộc" vậy.

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 51 ♥ ☚(*'∀`☚)