Trong lúc tôi đang ngồi thẩn thờ nhìn ra đường, thầy Nam đưa chiếc túi nilon sang, thầy nhìn tôi, hơi mỉm cười, nói:
"Quà sinh nhật, tặng cho em."
Lại là quà sinh nhật? Thầy ấy định tặng cho mình bao nhiêu món quà nữa vậy? Thầy có ý gì với mình thật hả? Chắc không phải đâu ha?
Tôi vội đẩy túi lại cho thầy Nam, kiên quyết từ chối:
"Hôm nay, thầy đã tặng nhiều quà cho em lắm rồi ạ, em không thể nhận nữa đâu thầy. Với lại..."
"Em còn chưa cảm ơn thầy cho đàng hoàng nữa."
Chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lưng, tôi hơi cúi đầu rồi ngẩng mặt lên nhìn thầy Nam, nghiêm túc nói:
"Cảm ơn thầy vì ban nãy đã kéo em lại, mời em ăn hủ tiếu, cảm ơn thầy vì chiếc bánh kem và cả sự công nhận của thầy đối với một lớp phó học tập vụng về như em. Nhưng, thầy không cần phải tặng quà cho em như thế này đâu, em thật sự..... thật sự... cảm thấy rất ngại ạ."
Vì trước đó bị tôi "dạy dỗ" một trận vì ăn nói linh tinh với thầy Nam, anh Đăng cố kiềm chế chiếc miệng xinh xắn của mình, để tôi tự giải quyết. Bị anh Đăng nhìn chằm chằm với ánh mắt như hổ đói rình mồi, thầy Nam còn chẳng thèm để ý đến sự hiện diện của anh. Thầy Nam nhìn tôi, lại lần nữa đẩy chiếc túi sang, ánh mắt đột nhiên chuyển từ gương mặt tôi xuống dưới bàn. Tôi theo phản xạ khép hai chân lại, nhíu mày nhìn thầy Nam, rồi vô thức dời mắt xuống dưới chân mình.
"Anh đang địa cái gì đó? Tôi móc mắt anh ra bây giờ!"
Anh Đăng không kiềm được, đập bàn, nói lớn.
"Anh Đăng!"
Tôi cũng lớn tiếng quát lại anh.
Trước thái độ hùng hổ của tôi, anh Đăng tuy đang cáu nhưng vẫn im lặng không nói nữa.
Tôi mở chiếc túi đen ra, bên trong quả nhiên là một đôi dép quai ngang.
Xấu hổ chết mất! Sao lại chạy chân không ra đường vậy chứ? Mấy lời nói dối ban nãy..... Mình cứ như con ngốc vậy!
Chẳng trách khi đó ông chú kia mắng mình tâm thần. Muốn tìm lỗ chui xuống quá đi!
Tôi ngại đến hai má cũng bắt đầu nóng lên, cúi đầu thật thấp, cố không để cho bất cứ giọt nước mắt nào được rơi xuống.
"Em cảm ơn thầy ạ."
Sau vài giây điều chỉnh lại biểu cảm của mình, tôi bình thản ngẩng đầu, mỉm cười nói với thầy Nam. Cứ nhận trước vậy, sau này có dịp, tôi sẽ mua thứ gì đó tặng lại cho thầy ấy.
Dứt lời, tôi bình thản lấy đôi dép mới ra ngoài, cố gắng giật đứt sợi dây cước buộc hai chiếc dép lại với nhau.
Một lần, hai lần.....
"Để tôi giúp em..."
"Đây anh."
Lần thứ ba, lần thứ tư , rồi đến lần thứ năm.....
Nước mắt vô thức lăn dài trên đôi gò má, rơi xuống chiếc váy dài của tôi. Và rồi, tôi cứ thế khóc nức nở trước mặt thầy Nam và anh Đăng.
Bọn họ đều biết cả, chỉ có mình tôi ngu ngốc. Đúng là một lời nói dối vụng về!
Mặc cho hai người đàn ông trước mặt luống cuống tìm đủ mọi cách để dỗ mình, tôi cứ khóc mãi, khóc mãi, chẳng thể ngừng lại.
Anh Đăng vỗ nhẹ lưng tôi, nhỏ giọng dỗ dành như dỗ trẻ con:
"Vân Anh ngoan, đừng khóc. Anh đưa em về nhà nhé?"
Như một đứa nhỏ ngang bướng, tôi vừa khóc, vừa lắc đầu nguầy nguậy, đáp bằng giọng chắc nịch:
"Em không muốn về!"
Anh lại vỗ về:
"Vậy..... em muốn đi đâu? Em muốn đi đâu anh cũng chở em đi hết. Em đừng khóc."
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi chẳng biết mình nên đi đâu và về đâu, hệt như một con non lạc đàn giữa rừng già rộng lớn, hoàn toàn mất phương hướng. Tôi khóc to hơn:
"Em..... em..... hức..... không biết..... không biết phải đi đâu hết..... hu hu....."
Anh Đăng bối rối, lúng túng gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt tôi, hết nhìn tôi, lại nhìn thầy Nam, rồi lại nhìn tôi, chẳng biết phải làm gì.
"Em thích chơi máy game thùng không?"
Thầy Nam ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan.
Tôi gật đầu nhưng sau đó lại lập tức lắc đầu theo thói quen.
Thầy Nam lại nói tiếp:
"Bạn tôi có mở một chỗ như thế, tôi có thể dẫn mọi người đi."
Anh Đăng lập tức phản bác:
"Không cần. Anh cho tôi địa chỉ, tôi tự đưa em ấy đi."
Thầy Nam dùng bộ dạng "vương tử băng giá" ngày thường của mình nhìn thẳng vào anh Đăng như thể nhìn một cậu học sinh ngỗ nghịch, nghiêm mặt, nói:
"Không được. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, tôi cần phải bảo đảm em ấy an toàn tuyệt đối."
Dừng một chút, thầy ấy lại nói tiếp:
"Dù sao thì ..... tôi cũng chưa xác nhận được cậu có thật sự đáng tin hay không đâu, sao tôi có thể để em ấy một mình đi với cậu được đây?"
Đám bọn tôi sợ nhất là bộ dạng này của thầy Nam, nhìn thấy cứ như thể một vị thần tối cao đang nhìn xuống đám thường dân bọn tôi bằng nửa con mắt vậy. Khí thế áp bức, ánh mắt khinh miệt, trông sợ u ám chết đi được!
"Anh....."
Anh Đăng định phản bác thì thầy Nam đột nhiên mỉm cười híp mắt, vẻ mặt cũng dịu xuống, nói:
"Vả lại, chủ tiệm ấy là bạn thân của tôi, nếu có tôi đến, có khi còn được giảm giá đấy."
Cuối cùng, ba người bọn tôi vẫn đi cùng nhau. Chiếc mã giảm giá hình người – thầy chủ nhiệm tiếp tục đồng hành cùng anh em bọn tôi, trải qua một mùa lễ Giáng Sinh đáng nhớ.
****
Đây là câu chuyện của vài phút trước:
"Thầy Nam đã nói đến vậy rồi, bọn tôi cũng không thể khách sáo mãi được. Dù sao cũng còn lễ, mai chắc thầy cũng được nghỉ nên hay cứ đi chơi chung với bọn tôi cho vui ha?"
Nhìn anh Đăng đột ngột thay đổi thái độ với thầy Nam như thế, khóe miệng tôi không nhịn được mà vô thức cong lên, song vẫn cố kiềm nén để không quá lộ liễu. Không đành lòng để anh phải như vậy, tôi "thức thời" nói xen vào:
"Thôi, em không đi đâu ạ. Trễ rồi, mình về nhà thôi anh."
Anh Đăng cứ thế nhìn tôi một lúc, chẳng biết nghĩ gì mà vẻ mặt cứ đăm chiêu. Cuối cùng, anh đưa ra quyết định với thái độ chắc nịch:
"Đi, phải đi chứ! Từ hồi lên đây đến giờ, anh vẫn chưa có dịp chơi lại mấy cái game xèng ấy, nhất là trò bắn súng với đua xe, tự nhiên nghe nhắc đến cũng ngứa tay ghê."
"Anh chơi giỏi lắm đấy! Đến đó, anh biểu diễn cho em xem."
Anh họ ấu trĩ ghê!
Nhưng, thật may vì có anh!
****
Trước khi đi, anh Đăng gọi điện cho mẹ tôi thông báo sơ về tình hình của hai đứa. Anh nói vài câu rồi đưa máy sang cho tôi.
"Dì muốn gặp em này."
Tôi nhận điện thoại. Ở đầu dây bên kia, mẹ mắng tôi vài câu, song cũng cho tôi đi chơi với anh với điều kiện về trước 12 giờ.
*****
Trời càng về khuya, gió thổi càng mạnh, lại thêm cơn mưa lất phất, lượng người cũng thưa dần nhưng tôi lại chẳng thấy lạnh tí nào vì cả người đã được áo ấm của anh Đăng bao bọc.
Thầy Nam dẫn bọn tôi băng qua mấy con phố, cuối cùng cũng dừng lại ở khoảng đất khá rộng bên cạnh chiếc cầu bắt sang quận bên kia. Tôi biết nơi này, lúc trước, ở đây có một xưởng gỗ có quy mô tầm trung nằm giữa bãi đất. Hai năm trước, không rõ vì lý do gì, xưởng bị bỏ hoang, trở nên cũ kĩ và hoang tàn, tường bao xung quanh chi chít hình vẽ nguệch ngoạc.
Chỉ mới nửa năm không đi ngang con đường này, vậy mà nay, nó đã được người khác cải tạo thành một khu trò chơi máy game thùng giống như khu trò chơi trong trung tâm thương mại. Phía trên đặt ngay ngắn một chiếc bảng hiệu neon cực lớn viết mấy chữ mà tôi chẳng hiểu - La Joie. Nằm chéo phía trước khu trò chơi còn có là một quầy bar ngoài trời. Chủ nhân nơi này đã tận dụng tối đa những khoảng trống xung quanh đặt thêm mấy chiếc bàn thùng phuy thấp trang trí họa tiết vẽ tay và mấy chiếc ghế dựa.
Tôi nhìn thấy ở quầy bar có một chị gái xinh đẹp mặc áo ba lỗ croptop thun gân trắng, cùng quần thể thao đen đang đứng đang đứng kiểm kê tiền. Hai tai chị có đến hơn năm chiếc khuyên sáng lấp lánh, bên tay phải còn có hình xăm rất lớn - một đóa ly trắng bị sợi gai quấn quanh đến rỉ máu. Tóc ngắn ngang vai, duỗi thẳng, đỏ rực nổi bật trên làn da trắng ngần, màu môi đỏ đất, kẻ mắt đen đậm và chiếc khuyên ở mép môi của chị càng khiến tôi càng chắc chắn rằng chị ấy chính là "giang hồ trong truyền thuyết".
Người nhà tôi không thích người có hình xăm và nhuộm tóc màu nổi. Trong quá trình lớn lên, tôi đã được tiêm nhiễm không ít những định kiến ấy vào đầu.
****
Nhưng, trớ trêu thay, sau này, khi xa nhà một khoảng thời gian đủ lâu, tôi trở về gặp mọi người với màu tóc sặc sỡ, hình xăm trên người và rất nhiều khuyên tai. Và tôi cũng hiểu rõ, vẻ ngoài của một người chẳng thể nào phản ánh được hết tính cách của họ. Cơ thể là của mình, khi đã đủ trưởng thành để nhận thức được bản thân muốn gì và làm gì, thích làm thì mình cứ làm thôi, chẳng có vấn đề gì to tát cả.
****
Khi bọn tôi đến nơi, chị gái kia dường như cũng vừa tính toán xong, ngẩng đầu nhìn lên. Vừa thấy thầy Nam, chị đã nói lớn:
"Nam, đến đấy à? Sao cứ chờ lúc người ta sắp đóng cửa thì lại vác cái mặt đến thế? Cái thằng trời đánh này!"
Tuy miệng mắng như thế nhưng chị vẫn chạy ra tận nơi để đón thầy Nam với nụ cười tươi rói.
"Chạy xe lên lề đi."
Nói rồi, chị nhìn sang hướng của tôi và anh Đăng đang đậu xe cách đó một đoạn không xa, nói lớn:
"Hai em ơi, chị đóng cửa rồi nên mai đến nhá. Lần sau có đến thì đến sớm chút, ở đây 11 giờ là đóng cửa rồi đấy."
"Họ đi với tôi."
Nói đoạn, thầy Nam quay lại, gọi chúng tôi:
"Hai đứa chạy xe lên lề luôn nhé."
Anh Đăng theo lời chạy xe lên lề, để bên cạnh xe của thầy Nam.
Chị gái nhìn tôi và anh Đăng, tò mò hỏi thầy Nam:
"Ai thế? Hình như tôi chưa thấy hai người này bao giờ."
Chị chuyển sự chú ý của mình từ chỗ hai người bọn tôi sang chỉ một mình tôi, nghiêng đầu, nhíu mày, vẻ mặt như đang cố nhớ ra chuyện gì đấy đã bị lãng quên:
"Nhưng, con bé này trông cũng khá quen đó. Để tôi nhớ xem....."
Như chợt tỉnh dậy từ cơn mộng mị, chị mở to mắt như thể không tin vào điều vừa xuất hiện trong đầu mình, không kiềm được vui sướng mà reo lên:
"A, đúng rồi! Sao con bé này giống em gái của....."
Thầy Nam cắt ngang lời nói của chị gái:
"Em ấy là học sinh của tôi."
Chị ngạc nhiên, nhướn mày, nâng cao giọng hỏi:
"Học sinh của cậu? Đêm hôm cậu dẫn học sinh của cậu đến chỗ tôi làm gì?"
"Đừng nói là dụ dỗ con cái nhà người ta đấy nhé? Bà đây là công dân tốt đấy, tôi báo công an giờ."
Chị gái khoanh tay, nhìn thầy Nam, cười nhếch mép, trêu.
"Mà không phải cậu dạy cấp 2 à, cái mặt thằng nhóc này..... thật sự là của học sinh cấp 2 hả? Trông có khác gì sinh viên đại học đâu?"
Chị gái chỉ tay vào anh Đăng, bày ra vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, hỏi.
"Cô bé là học sinh của tôi, cậu thanh niên này là anh trai của em ấy."
"Hai đứa nhỏ có chuyện không vui, muốn đi chơi một lát rồi về. Tôi chỉ biết mỗi chỗ này của cậu, con bé cũng thích chơi game thùng nên tôi dẫn hai đứa đến."
Thầy chủ nhiệm chầm chậm giải thích.
"Cậu thật sự xem chỗ tôi là nơi trị liệu tâm lý, giải tỏa nỗi buồn đấy à? Sao cứ có ai có chuyện không vui là cậu lại dẫn đến đây thế?"
"Lần trước, nhậu với cậu và Hưng xong, cô ấy giận tôi mấy ngày trời luôn đó. Hôm nay, tôi chắc chắn sẽ không động vào một giọt cồn nào đâu đấy, ngồi nghe kể chuyện, với cho lời khuyên thì được."
Chị gái khoác vai thầy Nam, thoải mái nói.
Vì chênh lệch chiều cao nên thầy phải hơi cúi người nhưng vẫn thuận theo hành động của chị ấy. Từ lúc học với thầy Nam đến giờ, tôi chưa thấy thầy ấy "nghe lời" ai đến thế, đến cả thầy Hưng cũng không.
"Lily, ở đây còn có con nít."
Thầy Nam hơi nhăn mày, nhắc nhở.
Chị gái quay lại nhìn tôi, xong lại thì thầm gì đó vào tai thầy Nam. Thầy Nam không đáp, chỉ gật đầu xác nhận. Hai người cứ thần thần bí bí thì thầm to nhỏ với nhau một lúc, cuối cùng ánh mắt cũng dời khỏi người tôi.
Chẳng rõ anh Đăng thỏa thuận với thầy Nam thế nào, cuối cùng, hai bọn họ lại mỗi người cầm một rổ đựng tầm vài chục đồng xu đi đến đưa cho tôi.
"Em cứ chơi thoải mái nhé."
"Chơi nào hết tiền rồi anh chở em về."
Hai người họ lại diễn trò gì vậy?
Tôi giơ tay định cầm rổ của anh Đăng nhưng lại vô tình nhìn thấy cái nhíu mày và ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay tôi của thầy Nam nên nhanh chóng rụt tay lại.
Cuối cùng, vì để không làm phật lòng bất cứ ai, tôi trộn cả hai rổ xu vào nhau. Tôi hỏi nhỏ anh Đăng số xu trong rổ của anh và quyết định hai đứa chỉ chơi đúng số lượng xu ấy rồi về nhà.
Tôi tiêu xu vào máy massage nằm ở cạnh quầy mua xu mà tôi đã nhắm đến từ lúc vừa bước vào đầu tiên. Tôi phấn khởi ngồi xuống ghế, cho hai đồng xu vào máy, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái mà chiếc ghế mang lại sau một ngày nhiều biến cố. Tuy trông tôi lúc này có vẻ như đang thả lỏng, thư giãn hết mức nhưng thật ra, tôi vẫn chưa buông được những thứ rối ren trong đầu.
Anh Đăng cũng ngồi vào chiếc ghế massage bên cạnh. Anh không cho tiền vào máy, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh đợi tôi.
Chợt, bên tai xuất hiện giọng nói của chị Lily:
"Này, học sinh của cậu không phải chỉ đến để ngồi máy massage thôi chứ? Con bé ngồi đó ba lượt rồi đó."
Vừa lúc đó, ghế massage cũng dừng lại, tôi chậm rãi leo xuống. Cả người đã cảm thấy thoải mái hơn, năng lượng hồi phục, bộ dạng uể oải ban nãy cũng đã nhanh chóng đổi thành dáng vẻ hằng ngày.
Trạm dừng chân tiếp theo – trò bắn súng hai người. Tôi và anh Đăng cùng chơi nhưng chỉ có mỗi anh ấy ghi điểm vì tôi chẳng bắn chết được con zombie nào, ngược lại còn vì cứu tôi mà nhân vật của anh bị đám thèm não ấy cắn chết mấy lần.
Chơi được một lúc, cảm thấy anh Đăng có vẻ sắp mất hết kiên nhẫn vì trình chơi game dở tệ của mình, lại nhớ đến thầy Nam – người bị bọn tôi "bỏ rơi" từ nãy đến giờ nên tôi có ý định nhường lại vị trí của mình cho thầy:
"Thầy ơi, thầy chơi trò này với bọn em không ạ?"
"Em gọi tôi à?"
Thầy Nam vốn đang đứng bên cạnh chiếc cột sau lưng tôi nói chuyện với chị chủ đột nhiên bị gọi đến, ngạc nhiên nhìn tôi, chỉ tay vào bản thân, hỏi lại.
Nhận ra mình vừa xen vào cuộc trò chuyện của người khác, tôi lập tức sửa lời:
"Thầy... thầy cứ nói chuyện tiếp đi ạ... Em xin lỗi."
"Cậu đến chơi với con bé đi, tôi đi gọi điện cho Minh Thư. Em ấy đi ra ngoài lâu như vậy rồi mà chưa về nữa, không biết có bị gì không. Cứ suốt ngày làm cho người ta lo lắng!"
Chị chủ vừa nói, vừa mở điện thoại.
"Cậu với cô ta... hai người vẫn....."
Thầy Nam chuyển điểm dừng của ánh mắt từ chỗ tôi sang chị Lily, sắc mặt thầy khẽ biến đổi, có vẻ như chẳng mấy vui vẻ, nói.
"Ừ. Hết cách rồi, tôi thật sự không thể... bỏ mặt em ấy."
Chị chủ mỉm cười, một nụ cười với nỗi buồn len lỏi trong đáy mắt.
Thầy Nam nhìn chị Lily, khẽ thở dài.
"Em chơi nữa không?"
Anh Đăng đột nhiên vỗ vai tôi, hỏi nhỏ khiến tôi giật thót.
"Anh muốn chơi nữa không?"
Tôi hỏi lại anh.
Anh Đăng nghĩ ngợi một lát lại hỏi tôi:
"Em chơi nữa không? Nếu em muốn chơi nữa thì anh chơi với em."
Anh họ thật sự rất thích trò này, chúng tôi đã chơi tới lần thứ năm nhưng trông anh vẫn còn hào hứng lắm. Tuy ngoài miệng anh nói vậy nhưng tôi chắc mẩm anh vẫn còn muốn chơi thêm vài ván nữa.
Thầy Nam đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, tay phải cho vào túi quần, cong môi mỉm cười, hỏi anh Đăng:
"Cậu có vẻ thích chơi trò này nhỉ? Chơi tới lần thứ năm rồi mà vẫn muốn chơi tiếp à?"
Anh Đăng cộc cằn đáp:
"Liên quan gì đến anh?"
Anh Đăng vẫn chưa cởi bỏ được khúc mắc với thầy Nam nên thái độ của anh với thầy ấy vẫn khá "khó ưa".
Thầy Nam không trả lời câu hỏi của anh Đăng, chỉ nhàn nhạt hỏi lại anh một câu khác:
"Chỉ vì chiều lòng người khác mà chơi trò mình không hứng thú đến tận năm lần, nếu là cậu, cậu sẽ chơi tiếp hay dừng lại và lựa chọn trò chơi mà mình thích?"
Thầy ấy lại vậy rồi! Có vẻ như anh Đăng của tôi đã bị thầy chủ nhiệm liệt vào danh sách đen rồi, cách nói chuyện này chính là minh chứng rõ nhất.
Anh Đăng không cam lòng, lập tức quay sang tôi, hỏi:
"Vân Anh, em thích chơi trò này mà phải không?"
Bị gọi đột ngột, tôi hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng đáp:
"Dạ? Em... em thích... thích lắm."
"Trò này vui mà, em chơi với anh bao nhiêu lần cũng được."
Vừa nói, tôi vừa cười dịu dàng, cố xoa dịu tâm trạng không vui của anh họ.
Làm sứ giả hòa bình khó chết đi được!
Thầy Nam đột nhiên đưa ra một đề nghị:
"Tôi chơi trò này giỏi lắm, hay là chúng ta chơi thử vài ván đi, thi xem ai bắn hạ được nhiều zombie nhất."
Anh Đăng hất cằm, hỏi lại thầy ấy:
"Sao tôi phải chơi với anh?"
Trước thái độ có phần hơi xấc láo của anh, thầy Nam điềm tĩnh hỏi:
"Cậu sợ à?"
Thầy chủ nhiệm rõ ràng là đang khiêu khích anh họ!
Anh Đăng dường như đã "trúng bẫy" của thầy Nam, anh nhìn chằm chằm vào thầy ấy, nhướn mày, hỏi:
"Nếu tôi thắng thì tôi được cái gì?"
Thầy Nam nhếch mép cười, vẻ mặt vô cùng tự tin, đáp:
"Đợi cậu thắng được tôi đi rồi tính."
Và rồi, hai người đàn ông hiếu thắng bắt đầu "trận tỉ thí võ lâm" bằng những trò chơi. Bọn họ càng chơi càng hăng, quên luôn cả sự tồn tại của tôi.
Trò chơi bắn súng hai người.
Anh Đăng và thầy Nam quyết đấu với nhau ba vòng, chiến thắng được quyết định bởi tổng số mạng zombie bị bắn chết.
Trận đầu tiên kết thúc, anh Đăng dẫn trước thầy Nam năm mạng.
Trận thứ hai kết thúc, anh Đăng vẫn dẫn trước thầy Nam năm mạng.
Sau hai vòng, thầy Nam bị dẫn trước mười mạng. Tuy nhiên, với tư cách là một người ngoài cuộc nhìn rõ toàn bộ cục diện, trông thái độ của thầy Nam ở hai trận vừa rồi, tôi cảm thấy hình như thầy ấy vẫn chưa nghiêm túc chơi.
"Sao em lại ngồi ghế massage nữa rồi?"
Chị Lily đứng trước máy massage, cong môi mỉm cười, hỏi tôi.
Xong, chị lại đảo mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm ai đó, rồi dừng lại ở trò chơi bắn súng cách chỗ tôi một khoảng đủ gần để có thể quan sát hết thảy. Chưa kịp để tôi trả lời, chị ấy lại hào hứng hỏi tiếp:
"Sao Nam chịu chơi trò chơi với anh trai em vậy? Chị vừa bỏ lỡ chuyện gì à?"
Chịu..... chơi? Vừa nãy, thầy ấy là người chủ động rủ anh của em chơi chung đấy.
Tôi kể lại ngắn gọn chuyện vừa rồi cho chị Lily. Nghe xong, chị còn hào hứng hơn ban nãy, mắt sáng rực nhìn hai người đàn ông đang tập trung chơi trò chơi ở bên kia, nụ cười đầy ẩn ý như vừa nghe thấy chuyện gì thú vị lắm.
"Hai trận vừa rồi là ai thắng vậy?"
Chị ngồi xuống ghế massage bên cạnh, bắt chuyện với tôi.
"Dạ, là anh của em."
"Tên nhóc ấy lại vậy nữa rồi."
Chị cười nhếch mép, nói một câu mà tôi chẳng hiểu lắm.
Trông vẻ mặt tràn đầy nghi vấn của tôi, chị Lily hơi nhoài người sang chỗ tôi, bày ra bộ dạng "tám" chuyện điển hình của hội chị em, nói:
"Em không biết đâu, thật ra thầy Nam của em, cậu ta hiếu thắng lắm đấy. Đấu cái gì, lúc nào, với ai cũng muốn giành chiến thắng cho bằng được."
"Ngoài ra, khi chơi trò chơi, cậu ta còn có một thói quen rất kì cục, khiến cho người đấu với cậu ta tức chết. Đó là cậu ấy sẽ 'thả' cho đối thủ áp đảo tỉ số trong phần lớn thời gian trận đấu và khi chỉ còn lại một khoảng thời gian cậu ấy cho rằng 'chín muồi', cậu ấy sẽ dùng hết 100% công lực của mình để chơi."
Tôi thuận miệng hỏi:
"Và hầu như thầy ấy luôn giành chiến thắng, phải không ạ?"
Chị hơi ngạc nhiên, ánh mắt lộ rõ vẻ mong chờ, hỏi lại tôi:
"Ừ. Sao em biết?"
Dứt lời, chị biểu môi, bình phẩm:
"Trông cậu ta có vẻ trầm ổn thế thôi nhưng lại thích mạo hiểm, đánh cược lắm."
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, xong lại nhẹ nhàng phản bác lời của chị:
"Em lại nghĩ không chỉ là đánh cược một cách mạo hiểm đâu ạ, có lẽ đấy chính là chiến lược của thầy Nam đó chị."
"Hả?"
Tôi chầm chậm nói ra suy nghĩ của mình:
"Để cho đối thủ dẫn trước, cảm nhận được mùi vị của chiến thắng, khiến bọn họ xem mình là kẻ yếu mà lơ là cảnh giác. Và khi thời điểm 'chín muồi', tức là khi cảm thấy đối thủ đã hoàn toàn buông xuống phòng bị của mình, thầy ấy sẽ chớp lấy cơ hội đó mà dốc toàn sức vượt lên."
"Khi đã giành được chiến thắng, thầy ấy sẽ 'tiêm' vào đối thủ mấy câu đại loại như mình may mắn hoặc sắp thua nên cứ liều mạng đại, ai ngờ thắng thật,... để khiến cho đối phương cảm thấy thầy ấy không có năng lực thật, tất cả đều chỉ do ăn may, lần sau chơi vẫn có thể sử dụng chiến thuật này."
"Tuy chiến thuật này khá hay nhưng lại có rất nhiều nhược điểm: bản thân người sử dụng phải có thực lực để bức phá ghi điểm trong thời gian ngắn, không thể sử dụng nhiều lần với một người và đối thủ phải là những tên 'đầu đất' dễ bị kích động như anh trai em, còn không sẽ rất dễ thua thật hoặc bị lộ tẩy."
Nghĩ ngợi một lát, tôi lại lẩm bẩm một mình:
"Ngẫm lại thì thầy ấy đúng là người thích mạo hiểm để giành chiến thắng thật. Quả là một người kì lạ!"
"Em..... thật sự là học sinh của Hải Nam hả?"
Chị tròn mắt nhìn tôi, hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Dạ."
Chị càng áp sát lại gần tôi, vẻ mặt vô cùng hứng khởi, hỏi tiếp:
"Sao em hiểu cậu ta dữ vậy?"
Tôi hơi lùi lại phía sau, nghiêng người tránh tiếp xúc gần với chị gái trước mặt, dè dặt đáp:
"Em..... em chỉ đoán thôi ạ."
Nhìn tôi như thế, chị hiểu ý nên bình tĩnh trở lại, giữ một khoảng cách vừa phải với tôi, rồi nhẹ giọng hỏi:
"Em..... là học sinh lớp 9 nhỉ?"
Tôi ngồi thẳng lưng, gật đầu, lễ phép đáp:
"Dạ."
Chị ấy lại mất khống chế, vịn cả hai tay lên vai tôi, phấn khởi nói bằng tông giọng cao vút:
"Em cũng thông minh quá rồi đấy! Hệt như con bé đó luôn!"
Trước thái độ quá khích này của chị gái, tôi có hơi không thoải mái, rụt người, nhỏ giọng phủ nhận:
"Chỉ là suy đoán vớ vẩn của em thôi, không chắc là đúng đâu ạ."
Chị Lily định nói thêm gì đó thì bên chỗ hai người đàn ông ở kia lại vang lên mấy âm thanh "gào rú" của anh Đăng:
"Anh chơi ăn gian phải không? Anh chơi tệ như thế, sao lại có thể thắng tôi được chứ?"
"Khúc cuối anh uống phải máu gà hay gì mà chơi ghê thế?"
Tôi ăn may.....
"Tôi chỉ ăn may thôi..."
Sắp thua rồi nên tôi cố gắng thử, ai ngờ thắng thật.....
"Thấy sắp thua rồi nên tôi cố hết sức một lần thử xem có lật ngược tình thế được không, ai ngờ lại có thể thắng cậu một điểm thật. Hôm nay cũng may mắn ghê!"
Không ngờ mình đoán đúng thật, tôi cũng trợn tròn mắt nhìn thầy Nam và anh Đăng và bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Mình thông minh thật à?
Chắc cũng là ăn may thôi!
(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 50 ♥ ☚(*'∀`☚)