Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 50: Anh anh em em




    Qua một lúc, chị Lily tiễn chị gái kia lên một chiếc taxi, xong, lại tiếp tục dọn dẹp xung quanh. Khi này, tôi mới dám bước ra khỏi buồng hát, vừa hay thầy Nam và anh Đăng cũng từ nhà vệ sinh nam đi ra. Thầy Nam đi trước, anh Đăng theo ngay phía sau. Nhưng, tôi để ý thấy anh rất lạ, cứ lấm la lấm lét nhìn thầy Nam, rồi trưng ra vẻ mặt suy tư.

    Xảy ra chuyện gì trong nhà vệ sinh rồi?

    Tôi không khỏi suy nghĩ vớ vẩn khi nhìn thấy thái độ của anh họ.

     Tôi đứng trước máy gắp thú, hết nhìn mấy con thú bông đủ màu trong máy, lại nhìn xuống bốn đồng xu cuối cùng của mình, phân vân mãi vẫn chẳng thể đưa ra quyết định.

    "Em muốn gắp thú hả? Anh còn hai đồng nè."

    Dứt lời, anh cho luôn hai đồng vào máy gắp thú.

    Vội vào vị trí, cầm lấy cần điều khiển và nút bấm, tôi bắt đầu "tác nghiệp". Tuy rất thích trò này nhưng thường sẽ không chơi, vì tôi cảm thấy trình độ của mình rất tệ, bỏ ra bao nhiêu xu cũng chẳng đủ, cảm thấy như thế sẽ rất phung phí, tôi thà bỏ tiền ra mua một con tương tự hơn là đầu tư vào đây. Nhưng, tôi cũng thích cảm giác hồi hộp dán mắt vào bàn tay máy khi nó chộp lấy và tha thú bông về chỗ. Vậy nên, tôi mới chần chừ lâu đến vậy.

    Theo sự chỉ dẫn của "quân sư" anh họ, tôi cẩn thận điều chỉnh cần gạt đưa bàn tay máy đến bên trên đỉnh đầu của con thỏ bông, rồi bấm nút. Bàn tay máy bắt gọn thỏ bông khiến tôi cứ ngỡ đã nắm được phần thắng trong tay nhưng khi vừa đi được một đoạn ngắn, nó lại rơi xuống, nằm chổng mông lên trời.

    Tôi tiếp tục cho thêm hai đồng xu vào máy nhưng lần này tôi để cho anh Đăng gắp. Sau đó, hai đồng xu cuối cùng của bọn tôi cũng được "đốt" nốt vào chiếc máy này vì "máu hiếu thắng" của anh Đăng. Lịch sử lặp đi lặp lại, qua từng lần thử, con thú bông càng ngày càng khó khắp.

    Thầy Nam và chị Lily vốn vẫn đang nói chuyện ở bên kia lúc này cũng đã đi sang chỗ hai đứa bọn tôi. Vừa thấy thầy Nam đi sang hướng này, anh Đăng đã lớn tiếng gọi với vẻ mặt hớn hở:

    "Anh Nam, mau lại đây."

    Anh Nam? Hai người họ thân thiết như này khi nào vậy? Không phải ban nãy vẫn còn hơn thua với nhau à? Trong nhà vệ sinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

    Thái độ của thầy Nam chẳng có gì khác thường, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như mọi ngày, chỉ có mỗi anh Đăng của tôi là nhiệt tình hơn hẳn. Thấy họ như thế, tôi không khỏi hoang mang, hết nhìn anh Đăng, rồi lại nhìn thầy Nam, cứ thế lặp lại vài lần cho đến khi bị thầy ấy nhìn lại, tôi mới cụp mắt, điều chỉnh lại biểu cảm của bản thân.

    "Vân Anh thích con thỏ bông kia nhưng bọn tôi gắp mãi vẫn không được."

    Anh Đăng chỉ vào con thú bông nằm trong góc máy, nói.

    "Tôi gắp giúp em nhé?"

    Thầy Nam quay sang nhìn tôi, hỏi.

    "Dạ, không cần đâu thầy. Cũng không phải em thích nó, chỉ là muốn thử sức thôi ạ."

    Tôi cứ thế từ chối theo thói quen.

    "Vậy, tôi cũng thử, xem xem nó khó cỡ nào."

    Thầy Nam vừa nói vừa tiện tay cho đồng xu vào chiếc máy gắp thú. Khi chơi mấy trò khác, bộ dạng của thầy ấy lúc nào trông cũng khá thư thái và thoải mái. Nhưng, riêng trò này, thầy ấy lại tập trung cao độ ngay từ những giây phút đầu tiên, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả khi canh thi khiến tôi – một quần chúng vây xem cũng không khỏi căng thẳng.

    Qua vài lần thử sức, gấu bông cũng dần cách điểm ra gần hơn nhưng lại lần nữa rơi xuống vị trí khó gắp trúng. Thầy Nam quay sang cười ngại ngùng với bọn tôi, nói:

    "Đúng là khó thật ha! Để tôi thử lại."

    Anh Đăng áp mặt vào máy, nhìn con thỏ bông trong đó, thở dài, nói:

    "Đến anh cũng không gắp nổi, đúng là hết hy vọng."

    Chị Lily vỗ vai thầy Nam, nhếch miệng cười, "an ủi" theo kiểu bạn thân:

    "Không sao, không gắp được thì thôi. Cậu đâu có phải là yêu quái đâu mà cái gì cũng giỏi, đúng không?

    Nói rồi, chị quay sang tôi, nhẹ giọng nói:

    "Để chị tặng cho em một con nhé."

    Tôi chẳng cần nghĩ ngợi, lập tức từ chối:

    "Thôi ạ, em không nhận đâu chị, chị cứ để lại đi ạ."

    "Hôm nay là sinh nhật em mà nhỉ? Nó chỉ là món quà nhỏ thôi nên em đừng từ chối nhé."

    "Sao chị..."

    Tôi ngạc nhiên buột miệng hỏi chị, xong lại lén nhìn thầy Nam. Thầy ấy vẫn dửng dưng như không, còn bình tĩnh nhìn lại tôi.

    Chị Lily không trả lời thắc mắc của tôi, nói sang chuyện khác:

    "Với cả ban nãy em thắng chị trong trò thi hát mà đúng không? Cũng có thể xem như phần thưởng cho người thắng cuộc nhé? Dù sao thì chị cũng hời, mất có mỗi một con thú bông bé tẹo, đổi lại niềm vui được kết bạn cùng mấy đứa."

    "Số xu chúng ta bỏ ra nãy giờ bằng cả giá của mấy con thú bông luôn nhỉ? Trò này đúng là khó thật!"

    Thầy Nam nhìn chiếc máy gắp thú, đột nhiên cảm thán.

    Đúng là số tiền bọn tôi bỏ vào chiếc máy gắp thú ấy cũng đủ để bọn tôi mua được ba, bốn con thỏ bông như thế ở bên ngoài.

    Tính đi tính lại, chị chủ vẫn hời nên có lẽ nhận món quà nhỏ của chị ấy cũng không sao đâu nhỉ?

    Trong lúc tôi đang phân vân không biết nên làm thế nào, chị Lily từ lúc nào đã sang quầy tiếp khách cạnh đấy, lấy ra một thùng thú bông đến cho tôi lựa chọn. Nhưng, đợi mãi chẳng thấy tôi có động tĩnh gì, chị lại lên tiếng thúc giục:

    "Em mau chọn đi, chị cầm nãy giờ mỏi tay lắm rồi đó."

    "Em mà không nhận, chị sẽ buồn lắm luôn đó."

    Tôi rụt rè vươn tay, cầm lên một con cáo bông được đặt ở bên trên:

    "Vậy em..... em lấy con cáo này được không ạ?"

    Chị Lily ngạc nhiên nhìn vật trên tay tôi, nghiêng đầu nghĩ ngợi:

    "Con cáo này ở đâu ra vậy ta? Nhìn lạ ghê, khác gì đồ DIY đâu!"

    "Em đừng có vì thấy ngại mà lấy đại cái con xấu òm này, cứ thoải mái chọn con nào em thích ấy."

    Nói rồi, chị Lily đặt chiếc hộp xuống, lựa ra vài con thú bông đáng yêu khác, đặt lên quầy cho tôi chọn.

    "Con thỏ ban nãy em định gắp nè."

    "Con khủng long này cũng dễ thương nè."

     Tôi vội từ chối:

    "Dạ, em thích con này ạ."

    Tôi cố gắng chứng tỏ bản thân thật sự thích con cáo này chứ chẳng phải vì ngại mà chọn bừa với chị bằng ánh mắt vô cùng chân thành. Con cáo bông trông xấu thật, đường chỉ xiên xiên vẹo vẹo, bông không được nhồi kĩ nên tổng thể trông èo uột và buồn cười, thật chẳng khác gì sản phẩm của một cô gái vụng về, không giỏi khoản may vá. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, tôi lại rất thích nó. Khi chạm vào nó, trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc rất kì lạ, vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc, cứ như một món đồ thất lạc nhiều năm được tìm thấy. Hoặc, có lẽ chỉ vì tôi thích cáo, thế thôi.

     Qua một lúc xác nhận lại với tôi, chị Lily thở dài, vừa cất mấy con thú bông khác vào hộp, vừa hất mặt về phía thầy Nam, cảm thán:

    "Mắt thẩm mỹ của em lạ lùng thật ấy, y hệt tên này."

    Vì đã chơi hết xu, cũng đã khuya nên tôi và anh Đăng quyết định về nhà. Trước khi đi, tôi bị chị Lily giữ lại, kéo sang một góc với lý do nói chuyện phụ nữ.

    "Này, nói thật cho chị biết đi, hai đứa bọn em có mối quan hệ gì vậy?"

    Chị ghé tai tôi, hỏi khẽ với vẻ mặt hóng hớt.

    "Ai ạ?"

    Tôi khó hiểu hỏi lại.

    "Nam ấy."

    Chị huých vai tôi, nhướn mày, đáp.

    "Dạ là thầy chủ nhiệm và học sinh."

    Tôi thành thật trả lời.

    "Không còn gì khác thật hả?"

    Chị Lily hơi ngạc nhiên, hỏi lại.

    "Dạ không. Sao vậy ạ?"

    Tôi đáp ngay, song, hỏi lại chị.

    "Không... không có gì. Chị chỉ hỏi cho biết thôi."

    Bị tôi nhìn, chị lảng tránh ánh mắt, đáp qua loa.

     Nói rồi, chị khẽ thở dài, lẩm bẩm gì đó mà tôi chẳng nghe được. Tôi chợt nhận ra ý tứ trong lời nói của chị, sợ chị hiểu lầm nên lập tức phân trần:

    "Em và thầy Nam chỉ là mối quan hệ thầy trò bình thường thôi ạ. Có lẽ vì em là lớp phó học tập của lớp, thầy ấy cảm thấy hài lòng với thái độ làm việc của em nên mới đối xử tốt với em như thế, thật sự không phải có tình cảm đặc biệt gì đâu chị."

     Hùng hổ là thế, song, tôi lại bày ra vẻ mặt đáng thương, tủi thân nói tiếp:

     "Chị đừng hiểu lầm, tội em... và cả thầy Nam nữa."

    Sao ai cũng nghĩ bọn tôi có mối quan hệ bất chính vậy nhỉ? Khổ thân tôi!

    Trước mấy lời giải thích của tôi, chị Lily không những không nghi ngờ lời nói của tôi như anh Đăng mà còn thoáng tỏ ra ngạc nhiên, xong lại khẳng định chắc nịch với tôi:

    "Chị biết mà, hai người sẽ không thể nào nảy sinh mối quan hệ nam nữ được đâu, đặc biệt là từ phía Hải Nam."

    Dừng một chút, chị lại vỗ vai tôi, nói:

    "Mà thôi, giữa hai đứa là mối quan hệ gì cũng chẳng sao cả, miễn hai đứa thấy vui là được."

    Rồi, chị nắm tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, nhẹ giọng thủ thỉ:

    "Cảm ơn... vì em đã đến."

    Xong, chị lại nhìn ra bên ngoài, nói khẽ:

    "Mong rằng tên ngốc ấy sẽ không còn bị dằn vặt vì chuyện năm đó nữa."

    Giọng chị nhỏ đến nổi nếu tôi không lắng tai nghe, có lẽ lời của của chị sẽ bị làn gió đêm bên ngoài cuốn đi mất.

    Chị Lily thần thần bí bí quan sát xung quanh, sau khi xác định chẳng có ai đang nhìn bọn tôi mới lấy từ sau quầy hai lon nước trông lạ hoắc, dúi vào tay tôi, chị hạ thấp giọng:

    "Sinh nhật phải có tí cồn trong người thì mới đúng là sinh nhật, chị cho em hai lon này về uống nhé. Em yên tâm, không say nổi đâu, loại này giống nước trái cây lên men thôi, nồng độ cồn thấp nhưng uống ngon lắm."

    Dừng một chút, chị ghé sát hơn, nói nhỏ vào tai tôi:

    "Em đừng cho thầy của em biết nhé, sẽ bị tịch thu đấy."

    Dứt lời, tôi và chị Lily cùng nhìn về hướng thầy Nam, cười trộm.

    Dường như cảm nhận được gì đấy, thầy Nam ngẩng mặt, dời mắt khỏi điện thoại nhìn sang phía bọn tôi. Chị Lily "điếc không sợ súng" cười hớn hở, vẫy tay với thầy Nam. Còn tôi, tôi đã sớm rụt cổ, ngoảnh mặt đi nơi khác, tránh ánh mắt của thầy.

    "Chị ơi, chị có thể kết bạn F với em được không ạ?"

    Trước khi rời đi, tôi ngỏ lời hỏi chị Lily.

    Một chị gái xinh đẹp, tính tính vui vẻ, hòa đồng, tôi phải kết bạn với chị ấy mới được.

    "Được chứ, đương nhiên là được rồi. Em đọc số điện thoại đi, chị tìm cho."

    Nghe thấy thế, chị lập tức đồng ý, mở điện thoại, hỏi tôi.

    "Hai người cũng thân thiết quá rồi nhỉ, còn kết bạn trên F nữa."

    Thầy Nam ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, trêu bọn tôi.

    "Cậu lập tài khoản F đi rồi cũng được như tôi thôi, ghen tị cái gì?"

    Chị Lily lườm thầy Nam, biểu môi đáp.

    "Anh không xài F thật hả? Anh mới từ đỉnh núi nào hạ phàm đấy?"

    Anh Đăng giở giọng "cà khịa".

    "Tại sao tôi phải xài? Luật pháp đâu có bắt buộc?"

    Thầy Nam tỉnh bơ đáp.

     "Không bắt buộc nhưng ai cũng xài mà."

    Anh Đăng phản bác.

    "Cậu ta bảo nó xô bồ quá, không thích xài."

    "Tôi năn nỉ gãy lưỡi cũng chịu thua."

    Chị Lily chỉ tay về phía thầy Nam, vẻ mặt chán nản, nói.

    "Mỗi ngày, ngoài đi dạy, anh làm gì để giết thời gian? Ngồi thiền hả?"

    Anh Đăng khều thầy Nam, thắc mắc.

    "Xem tivi, đọc sách, soạn giáo án, dọn dẹp nhà cửa,... Không cần lướt mạng xã hội, mỗi ngày tôi cũng có rất nhiều việc để làm."

    Thầy Nam điềm nhiên trả lời.

    "Vậy anh kết nối với mọi người bằng cách nào vậy?"

    Anh Đăng lại hỏi.

    Thầy Nam vẫn kiên nhẫn, trả lời mọi câu hỏi của anh Đăng:

    "Tôi không dùng F nhưng tôi vẫn dùng Z để tham gia các nhóm công việc, mọi người có thể liên hệ với tôi qua đó hoặc nhắn tin, gọi điện trực tiếp qua số điện thoại của tôi."

    "Ý tôi là sao anh có thể biết được mọi người đang nói về chủ đề gì nếu anh không lướt mạng xã hội?"

    "Tôi đọc báo điện tử."

    "Lỡ sự kiện đó không có trên báo thì sao?"

    "Thì đó chỉ là những việc nhỏ, không đáng lưu ý, tôi càng không cần phải quan tâm."

    "Còn về mấy xu hướng đang nổi..."

    Anh Đăng cứ như một nhà báo tò mò không ngừng hỏi tới.

    "Nhóc nghĩ cậu ta quan tâm đến việc phải bắt kịp xu hướng hả?"

    Chị Lily giải đáp thắc mắc của anh Đăng thay thầy Nam.

    "Anh bao nhiêu tuổi thế? Sao sống giống người già hơn cả bà tôi vậy?"

    Anh Đăng gác chân chống, tò mò hỏi thầy Nam.

    "Tháng 2 năm sau cậu ta tròn 26."

    Chị Lily chỉ tay vào thầy Nam, chầm chậm đáp.

    Anh Đăng cười lớn, không chút lễ nghi nào, chỉ tay vào mặt thầy Nam, định nói gì đó:

    "Anh đúng là kì..."

    "Vân Anh, sao em lại nhéo a..."

    Tôi lớn tiếng, át cả giọng của anh:

    "Trễ rồi, bọn mình về thôi ạ."

    Dừng một chút, khi nhận thấy ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về phía mình, tôi bẽn lẽn nắm góc áo anh, nhỏ giọng nói tiếp:

    "Mẹ em ở nhà... chắc đang lo lắm."

    Thế là, chúng tôi dừng chủ đề thầy chủ nhiệm không dùng mạng xã hội ở đấy và về nhà.

    Tôi bịn rịn tạm biệt chị Lily. Anh Đăng đột nhiên với tay ra sau, đề nghị:

    "Em đưa túi trong tay anh treo lên xe cho, đỡ cầm."

    Tôi theo phản xạ, vội giật lùi về phía sau, kéo cái túi giấu vào lòng.

     "Không sao, em cầm được rồi ạ."

    Biết mình vừa phản ứng thái quá, sợ anh sinh nghi, tôi về lại chỗ cũ, giục:

    "Mình về thôi anh."

*****

    Trời khuya, con đường tấp nập đã chẳng còn bao nhiêu người, hơi ấm cuộc sống đã nhường chỗ cho không khí lạnh lẽo, không sức sống. Ánh đèn vàng vọt mờ mờ soi rọi con đường. Gió lạnh thổi, tán cây xô vào nhau vang lên khúc xào xạc yên bình.

    Anh Đăng theo con đường cũ đưa tôi về nhà. Có lẽ vì khung cảnh xung quanh quá đỗi yên tĩnh, cùng không khí se se lạnh ngày đông, lại thêm cả ngày rong ruổi ngoài đường, tôi cứ thế thoải mái tựa vào lưng anh họ, nhắm mắt, để mặc mình rơi vào cơn mộng mị ngắn ngủi.

    Khi tôi tỉnh dậy, trước mắt đã là cảnh vật trong khu nhà mình. Anh Đăng dừng xe trước căn nhà duy nhất còn sáng đèn trong khu, lay nhẹ người tôi. Tôi mơ màng dụi mắt, cố lấy lại tỉnh táo, rồi xuống xe.

    Anh Đăng gọi điện cho mẹ tôi, cùng tôi đợi mẹ xuống mở cửa.

    "Vân Anh, đưa túi cho tôi."

    Thầy Nam đột nhiên lên tiếng khiến một người vẫn còn mơ máng như tôi giật thót.

    Thấy tôi như thế, anh Đăng vòng tay ra sau vỗ lưng trấn an tôi.

    "Sao vậy?"

    Anh Đăng ngạc nhiên nhìn thầy Nam, hỏi.

    "Em giấu thứ gì trong túi thì lấy ra đi, đừng để tôi ra tay."

    Thầy Nam chìa tay ra trước mặt tôi, nghiêm túc nói.

    "Trong túi của em chỉ có thú bông với mấy lon nước chị Lily cho thôi ạ, đâu có giấu gì đâu thầy?"

    Tôi cầm chặt chiếc túi nilon đỏ trong tay, cố lấp liếm.

    Nói rồi, tôi đánh mắt sang anh Đăng cầu cứu. Chẳng may, anh lại đang nhìn thầy Nam, không phát hiện ra tín hiệu của tôi.

    "Em lấy mấy lon nước ấy ra đây cho tôi xem nào."

    Thầy Nam vẫn giữ nguyên thái độ, nhắc lại lần nữa.

    "Chỉ là mấy lon nước ngọt thôi ạ."

    Tôi vô thức nhìn vào mấy lon nước màu sắc sặc sỡ tôi chưa từng uống bao giờ, đoán rằng vị của nó chắc sẽ ngon lắm, phân vân không biết nên làm gì.

    Đây là quà chị Lily tặng cho tôi, một món quà rất đặc biệt, chưa từng có ai tặng cho tôi vào ngày sinh nhật, tôi nhất định phải giữ chúng lại.

    "Em biết trẻ vị thành niên không được uống thức uống có cồn mà đúng không?"

    Tôi im lặng không đáp, chỉ khe khẽ gật đầu, bất đắc dĩ lấy trong túi ra hai lon cocktail mà chị Lily tặng cho tôi, thành thật giao cho thầy Nam.

    Lúc này, vẻ mặt căng như dây đàn của thầy Nam mới dần thả lỏng. Anh Đăng hết nhìn thầy Nam, xong lại nhìn tôi, sau đó lại nhìn hai lon nước kia, rồi thở dài. Anh Đăng cốc nhẹ vào đầu tôi, nhắc nhở:

    "Lần sau không có vậy nữa, nghe chưa?"

    Ý tứ trong câu nói của anh, tôi có thể hiểu theo hai hướng, một là nhắc tôi lần sau không được giấu mấy thứ này nữa, hai là lần sau cố gắng giấu kĩ hơn, đừng để bị bắt. Tôi nghiêng về hướng thứ hai, vì khi tôi còn nhỏ, anh còn dụ tôi nốc cả nửa cốc bia thì sao lúc này anh lại có thể vì tôi là trẻ vị thành niên mà cấm dùng đồ uống có cồn cơ chứ?

    Tôi cảm ơn, xin lỗi, rồi tạm biệt thầy Nam và anh Đăng, theo mẹ vào nhà.

    Khác với suy nghĩ của tôi, mẹ không mắng tôi câu nào, chỉ bảo tôi lên phòng tắm rửa, rồi đi ngủ.

    Trước khi lên phòng, tôi xuống bếp, mở tủ lạnh lấy sữa uống như mọi ngày. Vừa mở tủ, đập vào mắt tôi là tô mì được bọc một lớp màn bọc thực phẩm.

    "Sinh nhật vui vẻ?"

    Nhìn mấy chữ cái viết tắt bằng tương ớt nguệch ngoạc nằm trên sợi mì, tôi buột miệng đọc lên thành tiếng.

    "Ba con làm cho con đó."

    "Ổng còn muốn đợi con về ăn rồi mới đi ngủ mà xỉn quá, giữa chừng ngủ quên mất nên mẹ dìu lên phòng cho khách ngủ rồi."

    Tôi vâng vâng dạ dạ, đóng cửa tủ, lên phòng.

    Lúc nào cũng vậy, họ khiến tôi tổn thương hết lần này đến lần khác. Sau đó, lại dùng những hành động yêu thương vụn vặt này để xoa dịu tôi. Nhưng, cho dù thế nào, tôi cũng không thể ghét gia đình của mình được.

    Tôi lên phòng, vứt đại chiếc túi nilon đựng chú cáo bông lên giường, rồi bước vào phòng tắm. Sau một lúc, khi cả cơ thể và tâm trạng đã ổn hơn, tôi mới bước ra bên ngoài.

    Trong lúc chờ điện thoại lên nguồn, tôi nhẹ nhàng mở cửa bước ra ban công, tựa vào lan can, ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, để gió đêm thốc vào người cho đầu óc tỉnh táo. Tôi hít vào một hơi thật sâu, rồi chầm chậm thở ra, hưởng thụ cảm giác thoải mái chỉ riêng thiên nhiên, gió trời của đêm khuya mới có thể mang lại này. Hôm nay, bầu trời ảm đạm, mây mù giăng kín, không có trăng, cũng chẳng thấy sao. Trên cao là vậy, dưới thấp lại là thế giới hoàn toàn khác, một thế giới rực rỡ sắc màu, một thế giới tràn ngập ánh sáng và hơi thở của sự sống.

    Tâm trạng rối bời với những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, tôi chẳng biết nên tổng kết một ngày hôm nay của mình thế nào, vừa có những giây phút hạnh phúc khiến tôi nhớ mãi, vừa có những khoảnh khắc không vui khiến tôi chẳng thể quên nổi.

    Ôm tâm trạng phức tạp ngắm nghía khung cảnh quanh khu nhà, tôi vô tình bắt gặp ở ghế đá dưới giàn bông giấy của ngôi nhà bên đường, chếch góc phải, cách nhà tôi hai căn có hai người đàn ông đang ngồi hút thuốc, tâm sự chuyện đời với nhau.

    Tôi nhoài người ra bên ngoài lan can để nhìn rõ hơn, xác định xem mình có nhận nhầm người hay không. Cảm thấy hành động này quá nguy hiểm, tôi chợt nảy ra một sáng kiến mới nên chạy vội vào phòng, mở điện thoại, gọi một cuộc điện thoại.

    "Alo, anh..."

    "Em chưa ngủ hả? Gọi cho anh có việc gì không?"

     Anh Đăng nhanh chóng bắt máy. Cùng lúc đó, một trong hai người đàn ông ở kia cũng làm hành động nghe điện thoại.

    "Anh về nhà chưa?"

    Trốn sau cây cột lớn ở bên ngoài ban công, tôi vừa chăm chú quan sát hai người đàn ông ở bên kia đường, vừa hỏi anh.

    "Chưa, anh đang ở cùng..."

    Anh lấp lửng, dừng một chút mới trả lời:

    "À, anh đi gặp bạn chút, lát mới về."

    Nói dối!

    "Khuya rồi, anh về sớm đi ạ. Có chuyện gì thì hôm khác nói cũng được mà anh."

    Tôi nhỏ giọng nhắc nhở anh. Thầy Nam và anh Đăng đột nhiên lại thân thiết, nửa đêm nửa hôm còn ngồi hút thuốc, nói chuyện với nhau như thế, rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Vừa tò mò, vừa lo, thật không khiến cho người ta yên tâm nổi!

    "Anh biết rồi, em ngủ sớm đi."

    Anh giục tôi đi ngủ.

    Vừa dứt lời, anh nâng lon nước trong tay, thoải mái cụng vào lon nước ở trước mặt thầy Nam – người đang ngồi ở đối diện.

    "Dạ, anh mau về đi nhá, không, mai em méc mẹ là anh đi chơi tới sáng mới về đó."

    Tôi nghiến răng nửa nhắc nhở, nửa đe dọa anh.

    "Anh biết rồi! Em đi ngủ đi, con gái thức khuya mau già lắm đó."

    "Ngủ ngon nhé nhóc, bái bai."

    Anh họ cúp máy trước, để lại cho tôi một mớ rối bời trong tâm trí.

    Thôi, kệ bọn họ đi vậy. Dù sao bây giờ cũng muộn rồi, hôm khác gặp, mình nhất định sẽ moi được thông tin từ chỗ anh họ, làm cho rõ chuyện của bọn họ.

    Nhưng, khoan đã, anh Đăng và thầy Nam hút thuốc á? Hai cái người này!

    ...

    Chậm chút, thầy Nam hút thuốc thì mình bực cái gì nhỉ? Mình chỉ nên quan tâm đến anh Đăng thôi chứ? Mai mình phải méc mẹ chuyện anh tập tành hút thuốc mới được.

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 50 ♥ ☚(*'∀`☚)

-----------------------------------------------------------------------

    Vài dòng lảm nhảm của Yên Hoa:

    Vậy là ngày sinh nhật bất ổn của Vân Anh cuối cùng cũng kết thúc rồi. Sau mấy chương về chuyến đi bão táp này, mình có vài lời muốn nhắc các bạn:

1. Trẻ vị thành niên (người dưới 18 tuổi) không được uống rượu bia hay đồ uống có cồn đâu nhớ.

2. Không đi với người không thân thiết đến những nơi xa lạ. Không phải ai cũng là người tốt như thầy Nam nên nếu đi cùng với một người mà bạn không quá thân thiết hay biết rõ về người đó đến một nơi xa lạ, cho dù là đi hai người đi chăng nữa cũng nên cân nhắc kĩ hoặc tốt nhất là cứ từ chối luôn nhé (cẩn thận vẫn hơn).

3. Cho dù giận bố mẹ như thế nào cũng đừng bỏ nhà đi bờ đi bụi nha. Không phải lúc nào cũng gặp được người tốt đâu, một mình sinh tồn ở thế giới ngoài kia khó hơn bạn tưởng đấy. Bỏ nhà đi chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, vừa đẩy bản thân vào nguy hiểm, vừa khiến cho bố mẹ lo lắng, mà vấn đề vẫn ở nguyên đấy hoặc thậm chí là tệ hơn nữa cơ.

4. Không tắm đêm và đặc biệt là sau khi tắm xong còn ra bên ngoài ngắm trăng, ngắm trời như Vân Anh sẽ rất dễ bị trúng gió, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe.