Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 43: Cùng đón sinh nhật




    Những ngày sau đó trôi qua khá yên ả.

    Chiều ngày 24 tháng 12, sinh nhật của tôi.

    "Tao làm lành với bồ rồi, tối này ảnh nói chở tao đi đón Noel. Mày nhờ người khác đi nha."

    Giọng chị họ từ đầu dây bên kia chuyền đến khiến tôi không khỏi hoang mang.

    "Hôm qua chị vừa bảo chia tay còn gì? Sáng sớm còn gọi cho em khóc bù lu bù loa mà giờ làm lành rồi hả?"

    "Sáng khác, giờ khác, mốt mày có bồ mày sẽ hiểu thôi. Vậy nha, tao thay đồ để tối đi nhà thờ với bồ đây."

    Chị ấy vừa dứt lời liền cúp máy.

    Tôi cầm điện thoại, thầm mắng vài câu. Tôi có người yêu, chắc chắn cũng sẽ không giống như chị ấy, vừa khóc lóc đòi sống đòi chết vào buổi sáng, buổi chiều đã có thể vui vẻ đi chơi với người yêu như chưa hề có chuyện gì. Những người yêu đương thật khó hiểu!

    Bây giờ có nhờ người khác cũng chẳng kịp, chẳng biết phải nhờ ai.

    Tôi chán nản vứt điện thoại sang bên cạnh, nằm xuống giường, nhắm mắt tập trung nghĩ giải pháp. Chợt, nghe thấy tiếng gọi ở dưới nhà, hiếu kì nên ra ban công xem thử.

    "Anh Cu Đen?"

    Anh Cu Đen chính là tên gọi ở nhà của anh Đăng -người anh họ, con dì hai ở quê lên thành phố học đại học của tôi. Từ sau hôm nhập viện vì tai nạn, anh ấy thỉnh thoảng lại đến nhà tôi chơi.

    "Buồn ngủ gặp chiếu manh", tôi mừng rõ chạy xuống lầu, mở lời nhờ anh Đăng đi cùng với mình để xin mẹ Ngọc Anh cho nó đi cùng chúng tôi.

    Anh Đăng vốn chỉ định sang nhà đưa quà cho tôi, rồi về luôn vì mẹ tôi không có ở nhà. Suy nghĩ một lát, anh cũng đồng ý lời thỉnh cầu của tôi. Để anh Đăng ở dưới nhà ngồi ăn trái cây và xem ti vi, tôi nhanh nhẹn lên lầu chuẩn bị.

    Sang phòng ba mẹ "trộm" chai sữa tắm, dầu gội và túi trang điểm của mẹ sang phòng mình, tôi sẽ tự ban cho mình một phép màu: cô bé lọ lem biến thành nàng công chúa xinh đẹp.

     Chiếc váy nhung đỏ dài qua gối để lộ đôi chân trắng ngần, những tầng vải xếp chồng lên nhau khiến phần dưới của váy vừa phồng, vừa xòe trông khá đáng yêu. Chiếc đầm này đã nằm trong tủ tôi hơn một năm nhưng chỉ mặc được một lần, không phải vì tôi không thích nó mà là vì thích đến mức không nỡ mặc, mặc nhiều lại sợ cũ. Đây là chiếc đầm đầu tiên và duy nhất cho đến thời điểm hiện tại tôi tự tiết kiệm tiền để mua, phải mất đến gần nửa năm mới mua được. Giá của nó cũng chẳng quá đắt, do tôi là "con nghiện ăn vặt", để dành được bao nhiêu tiền sẽ lại "nướng" vào đống đồ ăn vặt hết sạch cho nên mới kéo dài lâu đến vậy.

    Tôi vận dụng hết thảy kiến thức trang điểm học lõm từ mấy video trên mạng cố gắng tô tô vẽ vẽ. Mất gần một tiếng đồng hồ miệt mài, tôi cuối cùng lại nhận được mấy câu này cùng với trận cười không ngớt của anh Đăng:

    "Em hóa trang đi chơi Halloween đấy à?"

    "Đứng yên cho anh chụp lại cái mẫu, mai mốt Halloween khỏi phải nghĩ."

    Tôi không vui nhìn anh, anh lập tức im bặt. Bọn tôi lúc nhỏ chơi khá thân với nhau, mỗi lần về quê, tôi đều lẽo đẽo theo sau anh ấy. Nhưng, càng lớn, bọn tôi lại trở nên xa cách, bình thường nói chuyện cũng khá khách sáo. Vậy mà hôm nay, anh ấy lại trêu tôi như thế, có lẽ là mặt tôi buồn cười lắm.

    "Anh xin lỗi."

    Anh Đăng gãi đầu, áy náy nói.

    Nhận ra mình vừa khiến cho bầu không khí vui vẻ đã rất lâu chẳng còn thấy giữa hai đứa bọn tôi trở nên căng thẳng và sượng sùng như mọi ngày, tôi vội phì cười, rồi bĩu môi nói:

    "Em học trên mạng đó, chắc là học nhầm sang hóa trang Halloween rồi."

    Anh cũng cười, giở giọng nịnh nọt nói:

    "Em xinh sẵn rồi mà, đánh tí son vào là được rồi, không cần trang điểm đâu."

    Ngọc đứng ngoài cửa cùng với Phương, lớn giọng gọi cắt ngang cuộc trò chuyện của hai anh em bọn tôi:

    "Tao đến rồi nè!"

    Tôi vội mang gương mặt "hóa trang Halloween" của mình ra mở cửa cho hai đứa bạn. Không ngoài dự đoán, tôi lại bị chúng nó cười vào mặt.

    Vừa vào nhà, Ngọc lập tức nhìn thấy anh Đăng đang ngồi ở phòng bếp nên tò mò hỏi:

    "Ai thế?"

    Tôi giới thiệu sơ cho nó:

    "Anh Đăng, con của dì hai tao."

    Phương tiện tay đưa quà cho tôi, ngạc nhiên hỏi:

    "Anh đó là người đi cùng bọn mình à? Không phải nói là đi với chị Trúc hả?"

    Tôi qua loa giải thích:

    "Ừ, chị Trúc không đi được nên tao nhờ ảnh."

    Dừng lại một chút, tôi nhỏ giọng khoe với hai đứa bạn:

    "Sinh viên trường đại học B đó, thêm 100 điểm uy tín luôn."

    Sau khi chào hỏi vài câu với nhau, Phương ngồi nói chuyện với anh Đăng ở phòng bếp, Ngọc ngồi trang điểm và làm tóc cho tôi ở phòng khách. Ngọc nhanh nhẹn tẩy trang giúp tôi, tỉ mỉ trang điểm lại. Sau đó, còn tết cho tôi hai bím tóc thật xinh, dùng hai sợi ruy băng đỏ từ hộp quà nó mang sang, buộc cho tôi hai chiếc nơ nhỏ rất đáng yêu.

    Qua một lúc, gương mặt với "lớp hóa trang Halloween" của tôi đã thay đổi không ít. Anh Đăng đã dành không ít lời khen ngợi Ngọc sau khi nhìn thấy tôi lúc được nó trang điểm xong. Phương đơ ra vài giây rồi giở giọng chê bai như mọi ngày. Tôi biết thừa rằng nó đang dối lòng, đáp bằng mấy câu giận dỗi thường ngày.

    Thấy Phương chê tôi bằng lời lẽ không hay, anh Đăng không vui, lập tức lên tiếng bênh vực. Hai người lời qua tiếng lại mấy câu, cuối cùng tôi lại trở thành người giảng hòa:

    "Cái mỏ nó hay chê vậy thôi chứ nó không có ý gì đâu anh."

    Ngọc nói thêm, cố ý bông đùa để hòa hoãn không khí giữa hai bên:

    "Đúng rồi, thằng này nó kiểu nghiện mà còn ngại ấy ạ."

    Anh Đăng tỏ ý không hài lòng, nói:

    "Con trai mà ăn nói với con gái nhà người ta kì cục thế sao được!"

   Phương nhìn tôi, xong lại nhìn anh Đăng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, nó quay sang tôi, nhỏ giọng xin lỗi.

    18 giờ 30 phút chiều, lại có tiếng chuông cửa. Tôi bỏ điện thoại lên đùi Ngọc, mặc kệ trận đấu, chạy nhanh đến cửa, kéo vội chiếc rèm màu vàng đồng.

    Trưa nay, Bảo Hân nhắn với tôi buổi sáng ăn phải đồ không sạch sẽ nên ngộ độc thực phẩm, bây giờ cô bạn vẫn còn đang nằm viện theo dõi nên không đến được.

    Nhóm của tôi chỉ còn lại Minh Huy, Bảo Hân và Ngọc Anh chưa đến nhưng cả hai cô gái đều có lý do không thể xuất hiện ở nhà tôi nên chỉ vừa nghe tiếng chuông cửa tôi đã có thể đoán ra ngay là cậu ấy.

   Minh Huy đứng bên ngoài, chỉ cách tôi một lớp cửa, tóc tai, quần áo đều rất chỉn chu, khuôn mặt sáng ngời, toát ra khí chất của một thiếu gia gia đình tài phiệt trong mấy bộ phim thần tượng tôi hay xem. Cậu ấy thật sự đẹp chết đi được!

    Đã tập hợp đủ năm thầy trò Đường Tăng, bọn tôi nhanh chóng lên đường đến nhà của Ngọc Anh để "thu phục" mẹ nó.

***

    Đến trước cổng căn nhà màu trắng toát lên vẻ giàu có của gia đình Ngọc Anh, cả bọn lập tức trốn sau lưng anh Đăng. Ngoài Minh Huy, ai trong đám bọn tôi cũng đều biết được sự đáng sợ của mẹ Ngọc Anh, chỉ cần cô ấy trừng mắt, bọn tôi đều sợ đến phát run nhưng cô ấy cũng rất ngầu, rất giỏi.

    Ba của Ngọc Anh mất sớm, một mình mẹ nó gồng gánh cả gia nghiệp, nuôi hai đứa con nhỏ, một trai một gái khôn lớn nên người. Cô rất mạnh mẽ và bản lĩnh nhưng đôi lúc lại khá độc đoán. Cô là giám đốc điều hành của một công ty thời trang có công ty mẹ ở nước ngoài, là nữ vương trong chính vương quốc của mình, làm chủ công việc, làm chủ gia đình, làm chủ cuộc sống của mình.

    Vừa mở cửa, đón chào tôi là một gương mặt lạnh tanh của một phụ nữ trung niên. Cô khẽ liếc mắt nhìn bọn tôi một vòng rồi dừng lại ở trên mặt của anh Đăng một lát rồi cất tiếng mời bọn tôi vào trong nhà.

    Trong phòng khách nhà Ngọc Anh, Ngọc và Phương còn chẳng dám ngồi xuống ghế sofa, chỉ dám đứng ở phía sau lưng bọn tôi như những vệ sĩ nhát gan. Trên chiếc sofa mềm mại màu đỏ sẫm, tôi ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng, đối diện với mẹ của Ngọc Anh.

    Thật ra, ánh mắt của cô nhìn tôi cũng đã dịu đi rất nhiều bởi ngoài việc tôi và Ngọc Anh là bạn thân, mẹ tôi và mẹ Ngọc Anh khá thân thiết, nói chuyện cũng rất hợp nhau.

****

    Ban đầu, tuy Ngọc và Phương đinh ninh rằng mẹ của Ngọc Anh là người rất đáng sợ nhưng tôi lại chẳng cảm thấy thế, cảm thấy cô ấy rất ngầu, còn ghen tỵ với Ngọc Anh.

    Nhưng có lần bọn tôi đi chơi về muộn 30 phút, tôi đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về cô ấy. Mẹ nó không mắng, không đánh, cũng chẳng nói năng gì, chỉ cần nghiêm mặt, liếc nhìn, Ngọc Anh liền lập tức quỳ xuống, rối rít xin lỗi mẹ. Giây phút nghe thấy tiếng đầu gối của nó đập xuống sàn, tôi đã thoáng tưởng tượng thử xem rốt cuộc bao nhiêu năm qua mẹ nó đã dạy dỗ nó như thế nào mà chỉ với một ánh mắt cũng khiến cho nó biết phải làm gì tiếp theo như vậy.

    Có lần, bọn tôi nói chuyện với nhau, chủ đề khi ấy vốn chỉ là chuyện học hành bình thường sau lại đột ngột chuyển sang hai bà mẹ của bọn tôi. Tôi hỏi nó có cảm thấy mẹ của mình rất đáng sợ không. Tôi cứ nghĩ nó sẽ không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay, giống khi có ai đó hỏi tôi câu này. Nhưng Ngọc Anh lại chỉ đáp tỉnh bơ:

    "Không, tao thấy bình thường mà. Thế còn mày?"

    Tôi đáp ngay:

    "Có, đương nhiên là có rồi. Mẹ tao đáng sợ muốn xỉu!"

    "Ừ, tao cũng thấy vậy."

    Nó gật gù đồng ý.

    "Nhưng mà sao mày lại thấy vậy vậy?"

    "Nhớ có lần đi học xong, bọn mình nổi hứng rủ nhau ra công viên gần trường chơi tới gần 6 giờ chiều mới về không? Mày để điện thoại ở nhà, cũng không gọi báo cho mẹ mày, xong mẹ mày gọi điện hỏi cô Hồng chủ nhiệm với mẹ tao. Rồi lúc về, mày chở tao qua nhà mày lấy đồ ăn dưới quê mà mẹ mày muốn biếu cho mẹ tao. Vừa vào đến nhà, mẹ mày đã cầm cây chổi ra quật mày tới tấp rồi, còn vừa đánh vừa chửi. Lúc ấy, tao sợ muốn chết, muốn vào can mà chẳng biết can làm sao luôn."

    Dừng một lát, nó lại nói tiếp:

    "Hôm đó, tao cứ sợ mày sẽ bị mẹ mày đánh chết không đó."

    "Bữa đó, mẹ tao đánh vậy là nhẹ rồi đó. Mày chưa biết đâu, hồi đó, có lần mẹ tao còn đánh ghê hơn vậy nữa cơ..."

    Sau khi được tôi kể lại quá khứ lẫy lừng bị mẹ cho ăn đòn thừa sống thiếu chết, tay chân khắp nơi đều bầm tím, môi bị ống nhựa đánh trúng bật cả máu vì tội học theo mấy đứa trẻ nổi loạn trên phim nói năng hỗn láo với mẹ. Từ sau lần ấy, Ngọc Anh còn sợ mẹ tôi hơn trước.

    Hai bà mẹ của bọn tôi mỗi người một vẻ, ai cũng rất uy quyền.

****

    "Hôm nay là sinh nhật của con. Cô cho Ngọc Anh đi ăn cùng bọn con nha cô?"

    Đối diện với mẹ Ngọc Anh, tôi cố giữ bình tĩnh, chậm rãi nói.

    "Ăn ở ngoài hả?"

    "Dạ."

    "Hôm nay ngoài đường đông như thế, chỉ có đám nhóc bọn cháu đi linh tinh như thế hình như không được an toàn lắm đâu. Cô không cho nó đi được, cháu thông cảm nhé."

    Cô ấy nói với vẻ mặt lạnh tanh.

    "Bọn cháu không đi linh tinh đâu cô, chỉ đi ăn... xong rồi về ạ."

    Tôi ngập ngừng, lảng tránh ánh mắt sâu hoắm của mẹ Ngọc Anh.

   "Thật sự chỉ đi ăn rồi về thôi sao?"

    Cô Kim hơi nâng giọng, hỏi.

    Tôi nhìn sang Ngọc Anh cầu cứu. Nó đang nháy mắt ra hiệu gì đó nhưng tôi không hiểu lắm. Là bảo tôi nên thú nhận sự thật sao? Được, vậy tôi sẽ nói thật.

    "Bọn con định ăn xong... đi dạo nhà thờ một chút cho dễ tiêu... rồi về ạ."

    Đến gần cuối câu, tôi khẽ ngập ngừng vì vừa liếc mắt sang nhìn Ngọc Anh, nó đang ôm mặt, lắc đầu.

    Hình như tôi vừa làm sai nữa rồi!

    "Vậy mà còn không đi linh tinh? Hôm nay đông người như vậy, có mỗi đám con nít bọn cháu đi với nhau lỡ có chuyện gì thì phải làm sao?"

    Mẹ Ngọc Anh khoanh tay trước ngực, nghiêm mặt, nhìn tôi nói.

    "Có cháu nữa ạ."

    Anh Đăng cuối cùng cũng lên tiếng.

    Mẹ của Ngọc Anh khẽ nhướng mày, nhìn sang anh ấy. Cô dường như quên mất còn có một cậu thiếu niên lạ mặt vẫn ngồi ở đấy.

    "Cậu là?"

    Cô Kim nhìn anh Đăng với ánh mắt dò xét, hỏi.

    "A, xin lỗi bác, cháu quên giới thiệu. Cháu là Đăng, anh họ của Vân Anh..."

    Anh Đăng đứng dậy, giới thiệu bản thân một cách rõ ràng, rành mạch. Song, khi nhìn thấy tôi ra hiệu liền thở dài, lí nhí nói:

    "Sinh viên ngành Toán - Tin, trường đại học B."

   B là một trong những trường đại học danh tiếng ở khu vực miền nam, có điểm chuẩn cao và là ước mơ của rất nhiều người. Tôi nghĩ rằng nếu mẹ của Ngọc Anh biết anh Đăng nhà tôi là sinh viên trường ấy, có lẽ uy tín của anh cũng sẽ được nâng lên vài phần.

   "Cô ơi, năm nay là năm cuối cấp, có thể năm sau bọn con mỗi đứa một nơi, không còn học chung, cũng không thể đón sinh nhật cùng nhau được nữa. Cô cho Ngọc Anh đi cùng tụi con nha cô?"

   Tôi tỏ vẻ đáng thương, nói bằng giọng run run như sắp khóc.

    "Mẹ, Vân Anh là bạn tốt của con, đã giúp đỡ con rất nhiều, mẹ cũng biết mà. Hôm nay là sinh nhật của nó, mẹ cho con đi với mấy bạn nha mẹ. Con hứa sẽ chú ý an toàn và về đúng giờ ạ."

    Ngọc Anh ngồi bên cạnh cũng nhỏ giọng năn nỉ mẹ của mình.

    "Cô cho bạn đi với tụi con nha cô."

    Ba thành viên còn lại trong nhóm cũng hiểu ý mà đồng thanh.

    Trước sự phiền phức của đám con nít chúng tôi, mẹ Ngọc Anh không khỏi thở dài, cuối cùng cũng đành thuận theo mong muốn của bọn tôi:

    "Thôi được rồi, con cứ đi chơi với bạn đi."

    Bọn tôi chưa kịp vui mừng, cô Kim đã nói tiếp:

    "Nhưng, mẹ chỉ cho phép con đi ăn với bạn thôi, còn đi nhà thờ thì không được. Ăn xong thì gọi mẹ, mẹ sẽ đến đón con."

    Tôi và Ngọc Anh không bỏ cuộc, cố thuyết phục mẹ nó nhưng cuối cùng vẫn đành chịu thua trước thái độ cứng rắn của cô.

    Trước khi đi, mẹ Ngọc Anh cẩn thận dặn dò chúng tôi, từ chuyện bé xíu đến cả những chuyện lớn lao đều không bỏ sót. Tôi chợt có cảm giác quen thuộc, trông mẹ của Ngọc Anh lúc này thật giống với mẹ tôi.

***

    Cả đám bọn tôi nhanh chóng đến quán ăn, anh Đăng chở tôi, Phương chở Ngọc, Minh Huy chở Ngọc Anh. Từ xa, tôi đã cảm nhận được không khí đông đúc của quán Ha!my. Xe máy đủ loại xếp ngay ngắn trong chỗ giữ xe bên cạnh. Nhìn lượng người ngồi trong quán, tôi không khỏi thở dài thườn thượt.

    Cứ ngỡ cả bọn sẽ phải di chuyển sang địa điểm khác nhưng thật may, Minh Huy phát hiện một góc nhỏ bên trong quán vẫn còn trống một bàn đôi. Bọn tôi chớp cơ hội, đám con gái vội vội vàng vàng đi vào trong giữ chỗ, chờ mấy cậu trai.

    Khi bọn tôi ngồi một lúc, bất chợt có một chị nhân viên đến và nói với giọng điệu lịch sự:

    "Xin lỗi, chỗ này có người đặt sẵn rồi, mấy em thông cảm cho quán nhé."

    Tôi quên mất còn có tình huống này, không hỏi rõ mà đã tự tiện ngồi, ngượng chết đi được!

    Tôi vội xin lỗi chị nhân viên, định rời đi thì anh quản lý của quán từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh, cười sởi lởi nói:

    "Người ta vừa hủy rồi, các em cứ ngồi đi nhé."

    Vừa nói, anh ấy vừa liếc nhìn sang hướng của cô nhân viên ban nãy đang đứng. Xem ra vận may hôm nay của tôi khá tốt, mọi chuyện đều đang rất thuận lợi.

    Bọn tôi yên tâm ngồi xuống ghế và bắt đầu gọi món. Vì quán khá đông nên có lẽ sẽ phải chờ rất lâu mới có đồ ăn, Ngọc mở lời rủ mọi người chơi game. Ngọc Anh không biết chơi, còn tôi tự biết mình là "cục tạ" của đội nên không nhập hội với họ, ngồi nói chuyện phiếm.

    Hai đứa con gái họp lại, thật sự có rất nhiều chủ đề để nói nhưng chủ yếu vẫn là "phán xét" vài người quen. Đương lúc tôi đang than vãn với Ngọc Anh về thầy Nam, một giọng trẻ con nghe rất quen bất chợt xuất hiện bên tai:

    "Chị ơi."

    Vừa gọi, đứa bé đằng sau vừa khều nhẹ vào lưng tôi. Tôi quay lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt đáng yêu đang cười toe toét với mình:

    "Luân! Sao em lại ở đây?"

    Tôi tròn mắt, ngạc nhiên hỏi nó, xong lại dáo dác tìm kiếm xung quanh.

     "Em đến ăn Giáng Sinh, ngồi ở bên kia kìa chị."

    Nói rồi, thằng nhóc chỉ tay về hướng của một chiếc bàn gần chỗ bọn tôi đang ngồi.

    Đúng như tôi nghĩ, chị Nhật Linh cũng ở đây, còn đang ở rất gần bọn tôi. Chị ngồi ở chiếc bàn gần đường đi, từ bàn của bọn tôi nhìn xéo một chút là có thể nhìn thấy.

    Chị Nhật Linh vẫn xinh đẹp như mọi ngày, ngồi cùng cô bé Thy và một người đàn ông cao gầy có dáng ngồi thẳng tắp, bóng lưng trông khá quen mắt.

    Trong lúc tôi đang nghĩ xem người đàn ông kia là ai, thằng nhóc đã hướng về bàn của mình, gọi lớn:

    "Cậu ơi, nhóm của chị Vân Anh cũng ở đây nè."

    Cậu?

    Trong mớ âm thanh hỗn tạp của quán, thằng bé vừa dứt lời, thầy Nam liền xoay người, lập tức xác định đúng vị trí của bọn tôi mà nhìn sang.

    Thầy ấy bình thản nhìn chúng tôi vài giây, quay sang nói gì đó với chị Nhật Linh, rồi đứng dậy, đi về phía bọn tôi.

    Hôm nay, phong cách ăn mặc của thầy Nam rất khác. Áo thun trắng và gile len màu beige bên ngoài phối cùng quần baggy jean sáng màu, nhìn thầy ấy lúc này trông trẻ trung hơn hẳn.

    Thầy Nam khẽ mỉm cười, ra chiều ngạc nhiên, hỏi:

    "Trùng hợp thật, mấy em cũng đến đây ăn Giáng Sinh à?"

    Thầy Nam vừa dứt lời, Ngọc, Phương và cả Minh Huy không hẹn cùng buông điện thoại, để anh Đăng một mình đánh quái.

    "Bọn em đến đón sinh nhật."

    Minh Huy đáp thay tôi.

    "Ồ, là sinh nhật của ai vậy?"

    Thầy ấy nhìn tôi, hơi nhướn mày, hỏi lại.

    Chẳng biết vì sao, tôi cứ thấy biểu cảm của thầy ấy có gì đó rất lạ nhưng lại chẳng rõ lạ ở đâu.

    "Sinh nhật con bé này."

    Anh Đăng vẫn còn cáu kỉnh sau khi bị đồng đội "bỏ rơi", chỉ tay vào tôi, đáp trống không.

    Thầy Nam không để ý, ánh mắt vẫn luôn nhìn tôi, nói:

    "Ra là vậy. Vậy... chúc em sinh nhật vui vẻ nhé."

    Dừng một chút, thầy ấy ra chiều tiếc nuối, nói tiếp:

    "Chị tôi tưởng mấy em cũng đến ăn Giáng Sinh nên định bảo mọi người gộp bàn vào ngồi chung cho vui. Nếu em đón sinh nhật thì đành thôi vậy. Để tôi nói lại với chị ấy."

    Tôi suy nghĩ một lát, tính toán kĩ số tiền mình có, cuối cùng đưa ra một quyết định mà tôi còn chẳng nghĩ tôi sẽ lựa chọn như vậy:

    "Sinh nhật càng đông càng vui mà ạ."

    Hôm nay, do tôi đặc biệt cao hứng nên mới như vậy, nếu là mọi ngày, tôi sẽ không làm như vậy.

    "Không phiền em chứ?"

    "Dạ."

    Anh quản lý giúp bọn tôi kê thêm bàn. Mặc dù chị Nhật Linh cũng đã gọi món ăn từ trước nhưng tôi vẫn quyết định gọi thêm món vì dù sao cũng là tiệc sinh nhật của mình, không thể để khách tham dự bị đói.

    Nhìn chiếc bàn đầy ắp đồ ăn vừa được dọn lên, tôi thầm cảm thán, song lại bắt đầu nhẩm tính lại mấy món vừa gọi vì tôi sợ số tiền mẹ đưa có thể không đủ trả bữa ăn này.

    "Sao mặt em nghiêm trọng quá vậy? Ăn đi, đồ ăn nguội bây giờ."

    Thầy Nam ngồi đối diện nhìn tôi, nhắc nhở.

    Thầy ấy làm mình quên mất mình đang tính đến đâu rồi!

   Thôi, không nghĩ nữa, nếu không đủ thì mượn đỡ tiền của Ngọc và Phương bù vào vậy.

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 45 ♥ ☚(*'∀`☚)