Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 42: Kẹo




    Số lượng đồ ăn vặt trên bàn nhanh chóng vơi dần. Tôi và thầy Nam cùng ăn, nhưng thầy ấy chỉ "ăn hương, ăn hoa", tôi mới thật sự là người "giải quyết" bọn chúng.

    "Em cũng thích ăn vặt quá nhỉ?"

    Trong lúc tôi đang dốc vụn bánh vào miệng, thầy ấy đột nhiên lên tiếng.

    Không cẩn thận để vụn bánh bay vào mũi, tôi bị sặc, không ngừng ho khù khụ. Thấy vậy, thầy Nam thôi không cười nữa, vội vàng đứng dậy lấy giúp tôi một ly nước ấm ở bình nóng lạnh gần đó. Phải uống đến ly thứ hai, cổ họng tôi mới thôi khó chịu.

    "Ổn chưa? Thêm một ly nữa nhé?"

    Thầy Nam lo lắng hỏi thăm.

    Tôi xua tay tỏ ý rằng mình không sao. Thầy Nam mở miệng, định nói gì đó với tôi nhưng đã bị chặn lại bởi tiếng của thầy Hưng:

    "Quào, nhiều vỏ bánh kẹo dữ vậy!"

    Thầy Hưng nhìn xấp vỏ đủ sắc màu được tôi xếp gọn trên bàn, cảm thán.

    Xong, thầy ấy lại nhìn tôi, nghiêm mặt nói:

    "Vân Anh, hôm nay em to gan thật ha, đang làm việc cho thầy chủ nhiệm của em mà dám ăn vặt hả?"

    "Thầy ấy... em..."

    Trong lúc tôi bối rối không biết nên giải thích như thế nào, thầy Nam đã bình thản đáp ngay:

    "Em ấy mua cho tôi, tôi mời em ấy ăn cùng."

    Nói rồi, thầy ấy cho một viên bánh socola vào miệng.

    "Cậu... ăn những thứ này ấy hả?"

    Thầy Hưng ngạc nhiên, hỏi lại. Biểu cảm của thầy ấy lúc này có hơi lố, khiến tôi có chút buồn cười.

    Thầy Nam điềm tĩnh gật đầu xác nhận.

    Thầy Nam không thích ăn vặt?

    Hình như là không thích thật. Ngoài bánh viên socola, mỗi thứ thầy ấy chỉ ăn có hai, ba miếng rồi đưa cho mình, sau cũng chẳng thèm động đến nữa còn gì.

    Thế sao ban nãy ở sân trường, thầy ấy lại không từ chối nhỉ? Thầy ấy khó hiểu thật!

    Tôi bối rối, hết nhìn thầy Hưng, rồi lại nhìn thầy Nam, chẳng biết nên nói hay làm gì tiếp theo.

    Vừa hay bắt gặp hai thầy ấy đang nhìn nhau "đắm đuối", hình như là giao tiếp bằng ánh mắt. Sở dĩ tôi đoán là vậy vì nhìn hai thầy ấy lúc này rất giống với tôi và Ngọc khi muốn nói chuyện với nhau nhưng lại không tiện cho người khác biết nên âm thầm trao đổi qua ánh mắt và biểu cảm trên khuôn mặt.

    Qua một lúc, thầy Hưng lại cúi người xuống gần tôi, nhỏ giọng trêu:

    "Em dùng mấy thứ này hối lộ thầy em như thế là có chuyện gì muốn nhờ vả à?"

    Tôi lập tức xua tay, tỏ vẻ vô cùng thành thật mà phân trần:

    "Em... lớp em thấy thầy ấy dạo này canh thi với chấm bài cực khổ nên mới bảo em đại diện mua ít đồ ăn đến cho thầy ấy nhâm nhi khi đói ạ.

    Rồi tôi nhanh chóng bày ra vẻ mặt ủ rũ, cúi gằm mặt vân vê góc áo đồng phục, nhỏ giọng nói:

    "Em không biết thầy thích gì nên đến căn tin mua ít đồ ăn vặt đem đến, em... em thật sự không biết thầy ấy không thích ăn mấy thứ này..."

    "Lần sau, em sẽ chú ý hơn ạ."

    "Ai nói... ai nói cậu ấy không thích đồ ăn vặt chứ! Em không biết đó thôi, thầy chủ nhiệm của bọn em mê mấy cái thứ này lắm, ăn hoài không chán ấy chứ. Tôi nói đúng không, thầy Nam?"

    Thầy Nam nhìn thầy Hưng, rồi lại nhìn sang tôi, gật đầu xác nhận: "Ừm."

    "Lớp của thầy Nam còn lo cả chuyện ăn uống của thầy luôn à? Thầy Nam có phước quá nhỉ, chẳng bù cho lớp tôi, toàn là tôi lo cho bọn nó chứ nào có dám để các em ấy phải chăm sóc cho mình bao giờ."

    Thầy chủ nhiệm của lớp 9A1 lấy nước ở gần đó cũng đột nhiên gia nhập vào cuộc trò chuyện của ba người chúng tôi.

    Tôi không thích người chủ nhiệm này, nói đúng hơn là không thích tất cả những gì thuộc về lớp 9A1 và không chỉ có tôi, dường như cả khối 9 đều không thích bọn họ. Có rất nhiều lý do để dẫn đến chuyện này nhưng chủ yếu xuất phát từ sự đối xử không công bằng của nhà trường đối với các lớp.

     Lớp đầu tiên của từng khối đều là "lớp chọn". Trong đó, học sinh được vào lớp ấy đều là "người được chọn", được học và rèn luyện trong môi trường tốt nhất. Không phải ai cũng có thể được vào lớp chọn, học giỏi cũng chưa chắc được học lớp ấy, phải học siêu giỏi, và có thành tích thi đấu ở cấp trường, cấp quận, cấp thành phố mới được xem xét xếp vào đấy. Có thể nói, "lớp chọn" chính là địa bàn của đám "quái vật thiên tài" trường chúng tôi.

    Hơn nữa, mỗi lớp chỉ có 35 người, ít hơn gần 10 người so với lớp thường, mỗi kì lại dựa vào thành tích học tập và hoạt động ngoài giờ để "lọc và thay mới" học sinh một lần khiến cho "lớp chọn" hệt như một chiến trường thu nhỏ, ai ai cũng đề phòng nhau. Có vài lần tôi đến lớp ấy, vừa bước vào cửa, không khí của mọi người ở đó khiến tôi ngộp thở, áp lực đến phát sợ.

    Đi đôi với cạnh tranh khốc liệt và áp lực đến cùng cực ấy chính là những đãi ngộ đặc biệt từ phía nhà trường. Cùng một lỗi lầm, nếu học sinh trong các lớp bình thường gây ra sẽ dựa vào mức độ mà nghiêm phạt. Nhưng, nếu là thành viên của lớp chọn, nhà trường sẽ xử lý theo kiểu "chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không".

    Vậy nên, tuy ghét bọn ấy vì được trường thiên vị và tính hống hách quen thói của mình, thật ra bọn tôi vẫn luôn thầm ngưỡng mộ bọn nó và cố nuôi hy vọng có thể trở thành "người được chọn" một lần.

    Thầy Thanh Hoàng - chủ nhiệm lớp 9A1, nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, rồi khẽ cười, nói:

    "Lớp phó học tập của lớp thầy vừa xinh xắn, lại vừa chu đáo thế này..."

    Dừng một chút, ông thầy ấy lại chuyển ánh mắt sang chỗ thầy Nam, nhếch miệng cười, rồi nói tiếp:

    "Chẳng trách thầy lại yêu quý em ấy đến vậy."

    Tuy mấy lời nhận xét của thầy Hoàng thoáng nghe khá bình thường, giọng nói còn rất hòa nhã nhưng tôi thấy thái độ của ông ta lại không bình thường chút nào, đặc biệt là ánh mắt khi nhìn thầy Nam của thầy ấy, ý thù địch chẳng thèm che giấu đó.

    Thầy Hưng đứng ngay sau tôi, sau khi thầy chủ nhiệm lớp 9A1 vừa dứt lời, tôi chợt nghe thấy thầy ấy nhỏ giọng than vãn:

    "Cha này lại kiếm chuyện nữa rồi. Rảnh quá hay gì!"

    Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi kết thúc xuất hiện như vị cứu tinh của tôi. Thấy tình hình giữa ba vị giáo viên trước mặt có hơi căng thẳng, tôi không muốn nán lại lâu, định xin phép rồi chuồn đi luôn. Thế nhưng, lời chưa ra đến miệng đã bị chặn lại:

    "Lớp phó học tập của lớp mấy bọn tôi còn chẳng tặng cho chúng tôi được viên kẹo nào."

    Thầy chủ nhiệm lớp 9A1 chợt đi đến cạnh thầy Nam, thở dài thườn thượt, than vãn.

    Nghe thấy thế, tôi không nghĩ ngợi gì liền vớ lấy cây kẹo mút trên bàn đưa đến trước mặt ông thầy ấy bằng hai tay, lễ phép nói:

    "Vậy để em tặng thầy ạ."

   Nói xong, tôi còn cười híp mắt.

   Biểu cảm của thầy Hoàng bỗng chốc đơ cứng, chuyển sự chú ý sang tôi.

    Tôi bồi thêm một câu:

     "Kẹo này ngon lắm thầy."

    Cây kẹo trên tay thầy ấy có hương vị thật sự rất ngon, còn khá đắt, lời tôi nói là lời từ tận đáy lòng.

   Nụ cười trên gương mặt của ông thầy ấy càng ngày càng khó coi.

    "Cảm ơn em, tôi không thích đồ ng..."

    Đang nói giữa chừng, như nhận ra điều gì đó, thầy Hoàng vội sửa lại:

    "Đó là quà các em mua tặng thầy Nam, sao tôi lại nhận được chứ?"

    Thầy Nam lãnh đạm đáp ngay:

    "Không sao đâu anh, cái đó là em ấy tặng cho anh mà."

    Thầy Hưng hào hứng tiếp lời:

    "Thầy cứ nhận đi ạ. Có mỗi cây kẹo mà thầy cũng từ chối không nhận, sẽ khiến cho học sinh buồn đấy."

    "Vậy... em xin phép về lớp ạ."

    Nhìn thấy mọi người đều đã xếp hàng vào lớp, tôi không nhịn được mà xen vào, ngại ngùng xin phép để rời đi.

    Cuối cùng, họ cũng cho tôi đi. Tôi vội chạy ra sân để kịp lên lớp với đám bạn.

*****

    Ngồi nhìn tấm bảng xanh đen viết mấy dòng chữ vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, vừa đơn giản cũng thật phức tạp của môn Tiếng Anh, tôi chống cằm, thả hồn đi đến nơi xa, đến buổi tiệc sinh nhật vào tối thứ 6 của mình.

    "Em đang nghĩ gì vậy? Có thể kể cho cô và các bạn cùng nghe với được không?"

    Cô giáo dạy môn Anh của tôi áp sát mặt mình đến trước mặt tôi, mỉm cười và nói.

    Tôi giật bắn, suýt thì hét lên. Khi bình tĩnh trở lại, tôi chỉ đành cười ngại ngùng mà không đáp.

    "Lên bảng làm câu cuối đi."

    Cô khoanh tay trước ngực, hất mặt về phía bảng, nói.

    Tôi vâng lời, vòng ra phía sau ghế, lên bảng làm bài. Cô đang cùng bọn tôi sửa bài thi vừa rồi, câu cuối của bài thi là phần viết lại câu, là một câu nâng cao, khá khó, tôi thường không làm được. Nhưng kì thi vừa rồi, tôi lại có thể dễ dàng làm được câu này. Tôi tự tin viết câu trả lời của mình lên bảng. Khi đặt xuống dấu chấm câu, tôi bất chợt lại không còn cảm thấy tự tin như ban đầu nữa. Sau khi cẩn thận kiểm tra lại vài lần, tôi vẫn không biết mình sai chỗ nào nên mặc kệ rồi về chỗ.

    Cô nhìn đáp án rồi lại nhìn tôi, khẽ nhíu mày, lắc đầu:

    "Em thấy đáp án em ghi trên bảng có đúng không?"

    Tôi đứng lên, ngập ngừng đáp: "Dạ... đúng... à... dạ chắc là sai rồi ạ."

    "Trong bài thi em cũng làm thế này à?"

    Cô nhìn thẳng vào tôi, hỏi.

    "Có lẽ là vậy ạ, em cũng không nhớ lắm."

    "Trên bảng em làm đúng nhưng bài thi thì lại làm sai rồi. Nghĩ lại xem em sai chỗ nào?"

    Tôi xem lại câu tiếng Anh tôi vừa viết trên bảng kia, cố nhớ lại bài thi của mình.

    "A! Trong bài thi em dùng nhầm "us" thành "ours" rồi ạ."

    Tôi mở to mắt, tiếc nuối đáp.

    "Câu đó là câu khó, em làm được đến đó rồi mà còn để sai lỗi tào lao như thế à, cái con nhỏ này!"

    Cô đẩy nhẹ đầu tôi, quở trách.

    Ngoài môn Văn, môn tiếng Anh chính là niềm tự hào lớn nhất của tôi khi so với chúng bạn, thành tích mỗi đợt kiểm tra, mỗi kì thi đều khá cao và luôn giữ được tình trạng ổn định. Vì sai mấy lỗi cơ bản như này mà tôi làm mất điểm không chỉ có mình tôi tiếc nuối mà còn khiến cho cô tức chết, phải dạy dỗ tôi vài câu.

    Cô dạy tiếng Anh của tôi rất tốt, nhưng lại là kiểu người "khẩu xà tâm Phật" nên thường khiến cho người ta khi mới tiếp xúc sẽ cảm thấy không thoải mái. Khi vừa học cô được vài ngày, tôi đã cảm thấy không thích cô, chỉ xếp sau thầy Nam. Nhưng bây giờ, tôi lại mê cô như điếu đổ. Cô tuy có nhiều lúc hung dữ, lại còn thích nói kháy học sinh nhưng lại sống rất tình cảm, luôn tìm mọi cách để cho tất cả học sinh của mình học tốt hơn mà không hề bỏ lại bất cứ ai.

***

    Giờ thể dục hôm ấy, sau khi học xong, bọn tôi lại được cho ngồi chơi, chờ đến giờ về.

    "Sinh nhật tao, bọn mình ra ngoài ăn nha."

    Tôi háo hức thông báo.

    "Được đó. Nhưng mà mày định ăn ở đâu?"

    Ngọc hỏi.

   "Quán Ha!my thì sao?"

    Tôi đáp ngay.

    Từ lần đầu vào quán ấy ăn, tôi đã luôn có cảm giác gì đó rất đặc biệt không thể diễn tả thành lời. Chỉ là một vài món đồ chơi cũ kĩ được đặt trên kệ, vài tấm tranh vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ được treo trên tường cũng đủ để tôi đứng ngẩn ngơ một lúc. Tôi thật sự rất thích quán ấy.

    "Sợ bữa đó đông lắm đó, chuẩn bị thêm mấy chỗ để phòng hờ đi."

    Ngọc Anh đẩy kính, nghiêm túc nhắc nhở tôi.

   "Năm nay cũng không tổ chức ở nhà mày hả?"

    Phương thắc mắc.

    "Không. Mẹ bảo tao lớn rồi, đi ra ngoài ăn cho thoải mái, mẹ cũng đỡ dọn nữa."

    Tôi bịa đại lý do.

    Thật ra tôi không muốn đón sinh nhật ở nhà, đúng hơn là đón sinh nhật cùng với gia đình. Tôi sợ vào ngày tôi đón chờ nhất ấy, vì vài chuyện mà tâm trạng sẽ bị kéo xuống đáy, tôi càng sợ bạn bè biết gia đình tôi không hạnh phúc.

    "Đi vào buổi nào thế?"

    Ngọc Anh bất ngờ hỏi.

    "Chiều tối nha, ăn xong thì mình đi xem đèn luôn."

    Tôi hào hứng nói.

    "Tao sợ bữa đó tao không được đi, nên tụi bây cứ chuẩn bị trước tinh thần là đi không có tao đi nha."

    Ngọc Anh hơi rũ mắt, thở dài nói.

    "Vẫn chưa xin được hả?"

    Ngọc hỏi lại.

    Ngọc Anh không đáp, chỉ khẽ gật đầu xác nhận.

    "Vậy rủ thêm người lớn đi chung, chắc sẽ được đi nhỉ?"

    Tôi đưa ra đề xuất.

    "Không biết nữa, để tao về hỏi mẹ thử."

    Ngọc Anh đáp.

    "Mẹ mày không cho đi thì tụi tao qua thuyết phục cho."

    Ngọc hùng hổ nói.

    Cả đám đều gật đầu phụ họa.

    Qua một lúc, Minh Huy và Bảo Hân đột nhiên không hẹn cùng nói:

    "Cậu thích quà kiểu nào?"

    Tôi có nên thẳng thắn với bọn họ không nhỉ? Nói rằng tôi thích biệt thự, thích siêu xe, thích vé concert, album, card bo góc của idol nhà tôi,...

    Cuối cùng, tôi chỉ đành đơn giản đáp:

    "Cái gì cũng được, đồ của các cậu tặng, mình đều thích."

    Nói xong, tôi còn nhìn sang Minh Huy cười một cách dịu dàng, một nụ cười mang đầy tình ý. Ngọc ở bên cạnh ra sức bày ra vẻ mặt dè bỉu, Ngọc Anh quay sang chỗ khác.

    "Cậu cứ mạnh dạn tặng cho nó một cái áo màu hồng dạ quang đi."

    Ngọc Anh nhìn tôi, lại nhìn sang Minh Huy, bĩu môi nói.

    "Đúng, đúng. Cậu cứ nhờ thằng Phương dẫn đi mua, nó biết chỗ mua áo đẹp lắm. Vân Anh nó thích đến mức lúc mở quà ra còn xém ngất mà."

    Ngọc hùa theo.

    "Im mồm!"

    Phương lườm Ngọc, cục súc đáp.

****

    Năm ngoái, tôi không tổ chức sinh nhật, cũng không mở bất cứ thông báo nào về ngày hôm ấy trên các trang mạng xã hội để xem xem liệu ai thật sự quan tâm mình. Cả ngày trời, tôi cứ ôm điện thoại, chờ lời chúc từ mọi người. Tuy đã dự liệu được kết quả nhưng tôi vẫn nguyện hy vọng, hy vọng vào một thứ gì đó mà tôi chẳng biết nữa.

    Chỉ có vài người thân, cùng những người bạn rất thân nhắn tin chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi chờ cả ngày, Phương lại chẳng có bất cứ động thái nào, một lời chúc cũng không. Tôi có hơi giận, cảm thấy như mất mát một thứ gì đó, cảm xúc khi ấy thật sự rất khó tả. Chờ từ sáng đến tối, tôi cũng dần mất đi hào hứng ban đầu, tôi không chờ nữa, cũng chẳng hy vọng gì nữa.

    "Vân Anh!"

    Đột nhiên, ở dưới nhà có người lớn tiếng gọi tên tôi.

    Tôi vội xuống giường, xỏ đại đôi dép đi trong nhà, mở cửa ra ban công, nhìn xuống dưới. Vừa hay, Phương đứng trước cửa nhà tôi cũng đang nhìn lên trên này, tay cầm theo một hộp quà được gói giấy màu trông khá đẹp mắt. Tôi vội chạy xuống, quên cả đóng cửa. Tâm trạng đột nhiên lại vui vẻ đến lạ, giống như nỗi buồn cả ngày hôm nay đều bị cuốn sạch.

    "Tao tưởng mày quên sinh nhật tao luôn rồi chứ."

    Vừa mở cửa, tôi đã không kiềm được mà nói ngay.

    "Có đâu. Tao định tạo cho mày bất ngờ thôi."

    Nó gãi đầu, cười hì hì đáp.

    Phương đưa hộp quà cho tôi, vẻ mặt tự hào khoe khoang:

    "Cái này tao tìm lâu lắm đó, mở ra xem thử xem có đẹp không?"

    Tôi hớn hở mở quà, bên trong rơi ra vài sợi giấy nhỏ, lấp ló dưới lớp giấy ấy lấp ló thứ gì đó màu hồng dạ quang. Phương chủ động cầm giúp tôi hộp quà, tôi cẩn thận lấy thứ bên dưới ra xem. Cầm món đồ trên tay, tôi chợt hiểu cảm giác "chết trong lòng một chút" là như thế nào.

    Phương tặng cho tôi một chiếc áo dùng trong phòng gym, loại áo thun sát nách, ngắn để lộ phần bụng và quan trọng hơn đó là nó có màu hồng dạ quang. Tôi không thích màu hồng, đặc biệt là màu hồng có tông khá đậm và chói này. Vả lại, cơ thể tôi tuy không phải dạng béo tròn nhưng riêng phần bụng vì chứa đựng tinh hoa ẩm thực của đất nước nên không mấy thon gọn, không thể mặc loại áo ngắn như thế.

    Cầm cái áo ấy trên tay, tôi đơ mất một lúc mới có thể chấp nhận được nó và bày ra vẻ mặt "rất thích" để cảm ơn Phương. Từ lúc nó tặng tôi đến giờ, cái áo ấy vẫn luôn được đặt gọn gàng ở một góc kín đáo trong tủ đồ của tôi.

    Thật ra, tất cả cũng đều do tôi mà ra. Khi ấy, nhóm nhạc tôi thích "comeback" với phong cách thể thao cá tính, thành viên tôi thích nhất trong nhóm diện một chiếc áo hồng dạ quang có kiểu dáng tương tự với áo Phương tặng. Vì ảnh chụp để quảng bá sản phẩm ca nhạc lần này của chị ấy rất đẹp và bốc lửa cho nên tôi mê lắm, cả màn hình khóa lẫn màn hình chính đều là hình chị ấy trong bộ đồ đó, chỉ khác mỗi kiểu đứng. Tôi lưu về máy rất nhiều hình, ngày nào cũng khoe với chúng bạn, không ngớt miệng khen chị ấy mặc đồ đó rất đẹp. Có lẽ chính vì vậy mà Phương hiểu nhầm tôi thích kiểu đồ đó nên tìm mua cho tôi. Tôi thích bộ đồ đó là thật nhưng chỉ thích khi nó được mặc trên người chị idol nhà tôi thôi.

    Vừa tạm biệt Phương lên lầu, tôi liền mặc thử chiếc áo ấy, chụp lại và gửi ngay cho Ngọc. Nhờ vậy, tôi biết được vài chuyện bí mật đằng sau chiếc áo này. Ngọc nói Phương nửa tháng trước nhắn tin nhờ nó tìm giúp áo giống với áo của chị idol nhà tôi, hỏi đến thì tên ấy nói là mua để tặng cho chị. Là một cô gái, hiểu được đa phần các bạn gái thích gì và không thích gì, Ngọc đã từng khuyên Phương nên chọn màu khác vì màu này rất kén da nhưng nó vẫn rất kiên quyết, nhất định phải mua màu đó. Cuối cùng lại vỡ lẽ ra cô gái "may mắn" được tặng chiếc áo ấy chính là tôi.

    Tôi muốn giữ kín chuyện này với Phương vì sợ nó buồn nên dặn dò Ngọc rất kĩ. Nhưng, sau đó chẳng biết bằng cách nào Phương vẫn biết được, còn nằng nặc đòi mua món khác bù cho tôi, tôi phải "dỗ dành" rất lâu nó mới thôi ý định đó.

****

    Trêu Phương được một lúc, cuộc trò chuyện mới lại được mở ra. Ngọc lật tờ báo trên tay, phát hiện ra thứ gì đó hay ho, hào hứng nói:

     "Trong đây có một bài trắc nghiệm vui đoán tính cách nè, chơi không?"

    "Chơi."

    Tôi nhanh nhảu hưởng ứng.

    "Kiểu con trai nào khiến bạn bị thu hút nhất? Chàng trai lạnh lùng hay chàng trai ấm áp?"

    "Ấm áp."

    Tôi không cần suy nghĩ, thuận miệng đáp ngay.

    "Lâu ngày sinh tình hay vừa gặp đã yêu?"

    "Ừm... lâu... vừa gặp đã yêu."

    Nói xong tôi còn lén nhìn sang Minh Huy.

    Thật ra, nếu là lúc trước, tôi sẽ chọn "lâu ngày sinh tình". Tôi là kiểu người mơ mộng nhưng cũng khá thực tế, trước giờ chưa từng tin chuyện vừa gặp đã yêu. Nếu có, phải chăng cũng chỉ là cảm giác rung động thoáng qua vì một thứ gì đó đặc biệt ở đối phương mà thôi. Nhưng từ khi gặp Minh Huy, tôi đã thay đổi.

    Không hẹn mà gặp, ánh mắt của hai bọn tôi lại vô tình chạm nhau, tôi xấu hổ vội tránh đi.

    "Tiêu chuẩn chiều cao?"

    "Không cần cao quá. Tầm tuổi tao thì cao trên 1 mét 6 là được, còn hơn tầm 5 tuổi trở lên thì trên 1 mét 7."

    "Cao trên 1 mét 6? Cụ thể là bao nhiêu?"

    Ngọc đẩy kính, hỏi dồn.

    "Cỡ... cỡ... Minh Huy, cậu... cậu cao bao nhiêu?"

    Tôi xấu hổ hỏi.

    "Tôi hả? Chắc cỡ 1 mét 68."

    Minh Huy có vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi lại.

    "Vậy cỡ đó đó."

    Tôi cười ngượng ngùng, đáp.

    "Vậy thì cũng tầm 1 mét 7 rồi còn gì."

    Ngọc lườm tôi, nói.

    "Ngũ quan đáng yêu hay thanh tú hay là nam tính?"

    Nó lại hỏi tiếp.

    "Đáng yêu. Mắt to, mũi nhỏ, môi chúm chím giống anh A đấy."

    Tôi hào hứng đáp.

    "Đeo kính hay không đeo kính."

   "Sao cũng được."

    "Chọn một trong hai."

    "Vậy không đeo kính đi."

    Thật ra, tôi rất thích ngắm con trai đeo kính. Thử tưởng tượng xem, trong ngày nắng nhàn nhạt, gió thổi nhè nhẹ làm tấm màn trắng khẽ bay bay, có một người đàn ông ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, trên tay cầm một cuốn sách, chăm chú lật giở từng trang, thỉnh thoảng lại chầm chậm đẩy nhẹ gọng kính. Cảnh tượng ấy tôi từng thấy trong bộ phim nào đó, để lại ấn tượng rất sâu đậm.

    "Câu cuối cùng, thích con trai thể thao hay tri thức?"

    "Câu này khó thế? Có thể chọn cả hai được không?"

    Tôi biểu môi đáp.

    Tôi thật sự không lựa chọn được, cả hai thứ đó tôi đều thích.

    "Được."

    Ngọc bâng quơ trả lời, mắt vẫn dán chặt vào tờ báo, lẩm nhẩm đọc cái gì đó.

    "Thế sao câu ban nãy không được chọn cả hai?"

    Tôi khó hiểu hỏi.

    "Tao thích."

    Nó đáp gọn lỏn.

    Nó hỏi tôi thêm vài câu không liên quan lắm, sau đó lại kết luận:

    "Vậy mày chính là kiểu con gái mơ mộng... Trong chuyện tình yêu, mày thường là người chịu nhiều tổn thương nhất..."

    Ngọc ở bên cạnh huyên thuyên, tôi lại chẳng còn tâm trí để ý đến nó, chỉ lo nhìn Minh Huy. Chẳng biết vì sao nhưng mỗi lần ngắm cậu ấy, tôi cảm thấy rất vui vẻ.

    Ngọc lại tiếp tục chơi trò đó với mấy Ngọc Anh và Bảo Hân, kết quả sau cùng: Ngọc Anh là cô gái lý trí, Bảo Hân là cô gái nhạy cảm.

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 44 ♥ ☚(*'∀`☚)