Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 44: Quan tâm




    Tôi vừa ăn, vừa quan sát mọi người. Trái ngược với đám trẻ con bọn tôi, chị Nhật Linh và thầy Nam ăn rất ít và khá từ tốn. Thầy Nam ngồi đối diện tôi, tôi không thể không chú ý đến thầy ấy. Chị Nhật Linh vốn đã ăn rất ít, thầy ấy là con trai, lại còn ăn ít hơn cả chị ấy, mỗi đĩa chỉ gắp vài miếng, lại chuyển sang đĩa khác, thử xong hết các món lại buông đũa, nhâm nhi ly cacao nóng của mình. Thầy ấy ăn nhưng vẻ mặt lại khá nghiêm túc, chốc chốc lại hơi nhíu mày, ngồi thẳng lưng, điều chỉnh lại tư thế ngồi như thế đến tận mấy lần.

    "Tao ra quầy gọi thêm món, xíu tao quay lại."

    Tôi ghé vào tai Ngọc, nhỏ giọng nói.

    "Nhiều lắm rồi, mày còn gọi thêm gì nữa?"

    Ngọc nhìn bàn đồ ăn linh đình trước mặt, nhắc nhở tôi.

    "Tao gọi thêm trà gừng."

    "Mày có uống được trà gừng đâu mà gọi?"

    Ngọc khó hiểu nhìn tôi, rồi hỏi.

    "Tao gọi cho thầy Nam."

    Tôi ghé vào tai nó, nhỏ giọng thủ thỉ.

    "Sao vậy?"

    Nó vẫn chưa thôi hoang mang, hỏi lại.

    "Hình như thầy ấy bị đau dạ dày. Hôm bữa, tao đọc trên mạng thấy bảo trà gừng giúp giảm đau hiệu quả lắm."

    Tôi thành thật đáp.

    "Ý tao là sao tự nhiên mày quan tâm ổng dữ vậy?"

    Câu hỏi của Ngọc khiến tôi sững lại vài giây. Đúng rồi, sao tôi lại quan tâm đến thầy ấy vậy nhỉ? Nghĩ ngợi một lúc, tôi cuối cùng cũng tìm được lý do hợp lý để trả lời Ngọc và cho cả bản thân:

    "À... ừ thì... tao nhận ra tao phải cố mà lấy lòng ổng, như thế... mới có thể sống yên được, được thầy cô yêu thích lợi nhiều hơn hại mà."

    "Cao tay đó bạn yêu của tôi! Đi đi, đi nhanh rồi về."

    Ngọc cười gian xảo, giơ ngón cái khen ngợi tôi.

    Tôi đứng lên định rời đi, Ngọc níu áo gọi tôi lại, hỏi:

    "À, có cần tao đi cùng không?"

    Nó biết tôi sợ chốn đông người, ngại giao tiếp nên luôn chủ động đi cùng tôi, giúp tôi làm rất nhiều việc, ở bên Ngọc khiến tôi có cảm giác mình giống như một "em bé" được yêu chiều.

    Nhưng, em bé không thể cứ mãi làm em bé, phải khôn lớn mới có thể sống sót ở thế giới này.

    "Mày cứ ngồi ăn đi, tao đi một mình được rồi."

    Tôi bày ra vẻ mặt đáng tin, đáp.

    Trước khi rời đi, tôi còn trao cho nó một nụ hôn gió.

    Với đầu óc khờ khạo của mình, cùng việc chẳng bao giờ xem hết menu của quán, tới tận lúc gọi món, tôi vẫn không nhận ra trà gừng là thứ rất hiếm khi xuất hiện ở các tụ điểm ăn uống của giới trẻ. Tuy vậy, anh quản lý của quán vẫn nói tôi về bàn của mình, một lát sẽ mang lên cho.

    Một lúc sau, anh quản lý với "nụ cười thương mại" điển hình trên môi, bưng ra cho tôi một ly trà gừng nóng hổi. Tôi vờ như vô tình đẩy ly trà gừng trước mặt sang chỗ thầy Nam, hít vào rồi thở ra một hơi thật sâu, mở điện thoại, gửi vài dòng tin nhắn:

    [Thầy ơi, nãy em ra quầy định gọi trà chanh mà gọi lộn sang trà gừng. Quán đông quá, em không dám nhờ người ta đổi, cũng không uống được trà gừng. Thầy uống giúp em được không ạ?]

    Vừa nhấn gửi đi, tôi bất chợt đổi ý, đột nhiên không muốn gửi nữa.

    Thầy ấy có nghĩ mình có ý đồ gì không nhỉ? Thầy ấy có cảm thấy mình kì cục không ta?

    Không để tôi kịp làm gì, thầy Nam đã lập tức đọc được tin nhắn ấy, ngẩng mặt lên nhìn tôi rồi lại nhìn điện thoại, gõ chữ:

    [Được.]

    Sau tin nhắn cụt ngủn ấy, thầy ấy lại ngẩng đầu nhìn tôi, xong, lại gửi đi một tin nhắn khác:

    [Tôi ra quầy gọi trà chanh cho em nhé?]

    Thấy thầy Nam định đứng lên thật, tôi vội nhắn lại:

    [Cảm ơn thầy nhưng không cần đâu ạ.]

    [Em không muốn uống trà tranh nữa. Ly trà đào của em chưa uống hết, gọi thêm nữa chắc uống xong, em phải lăn về mất.]

    Tôi nhanh nhẹn gõ chữ, vội đến mức gõ sai cả chính tả, vội đến mức khoảng cách giữa bọn tôi chợt rút ngắn hơn chút.

    Bình tĩnh trở lại, tôi lại nhắn bằng mấy lời xa cách như trước:

    [Do vài giây nổi hứng của em mà làm phiền đến thầy, em xin lỗi thầy ạ.]

    Thầy ấy lập tức nhắn lại cho tôi:

    [Ban nãy, tôi còn nghĩ trời lạnh như vậy có trà gừng uống thì tốt biết mấy.]

    [Không ngờ, sau đó lại có trà gừng để uống thật.]

    Tôi ngạc nhiên, hỏi lại: [Thật ạ?]

    [Ừ.]

    "Ăn đi, cứ ngồi nhắn tin hoài vậy, con nhỏ này!"

    Phương ngồi cạnh Ngọc, cách tôi một ghế đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

    Tôi chột dạ, cảm giác như vừa bị người khác bắt quả tang làm chuyện xấu nên ngơ ra một lúc.

    "Mày chưa có tắt tiếng thông báo."

    Ngọc Anh nhắc nhở tôi với tông giọng đều đều.

    Tôi dứt khoát gạt thanh nhỏ bên hông chiếc điện thoại xuống, chuyển nó sang chế độ rung.

    Năm nay, tôi không mua bánh sinh nhật. Bánh kem rất đắt, tôi lại chẳng biết chỗ mua vừa rẻ vừa ngon nào cả nên thay vì dùng mấy trăm ngàn đó để mua bánh kem, tôi thà gọi thêm vài món ngon ở quán này để lấp đầy bụng còn hơn.

***

    Đang ăn giữa chừng, Minh Huy bảo có điện thoại nên đi ra ngoài. Chờ mãi từ nãy đến giờ, cậu ấy vẫn chưa về nên tôi bắt đầu lo lắng, chẳng thể tập trung vào câu chuyện mà mọi người đang nói.

    "Tới tiết mục tặng quà rồi!"

    Ngọc khoác tay tôi, hào hứng nói.

    Tôi ngẩn người, khó hiểu nhìn nó. Mọi người ở đây đều đã tặng quà cho tôi rồi mà nhỉ? Ngọc, Phương, Minh Huy khi vừa đến nhà đã hộp to, hộp nhỏ dúi vào tay tôi, cười cười nói nói, vừa chúc, vừa đùa. Ngọc Anh cũng đã đưa quà cho tôi từ tận hai hôm trước vì sợ hôm nay không đi được.

    Tôi nhìn sang chị Nhật Linh nhưng không nhận được bất cứ thông tin gì nên chuyển đối tượng sang thầy Nam. Thầy ấy vẫn điềm nhiên như không, hớp một ngụm trà gừng, rồi bình thản nhìn tôi. Tôi cũng chẳng nhìn ra được gì từ thầy ấy nên nhìn sang hai đứa nhỏ. Cô bé con vẫn đang say sưa ăn uống, thằng nhóc cũng vậy nhưng chốc chốc nó lại len lén nhìn tôi, khóe môi hết cong lên rồi lại hạ xuống như thể đang cố gắng nhịn cười.

    Con nít đúng là không thể giữ được bí mật!

    Cậu nhóc đang ăn chợt buông đũa, vẻ mặt không kiên nhẫn, xoay người, nhìn lối đi ở sau lưng.

    Tôi tò mò nhìn theo, bất chợt bắt gặp cậu ấy cũng đang bước đến gần. Minh Huy đi nhanh đến bàn, trên tay cầm một hộp bánh kem cỡ lớn in tên một thương hiệu bánh kem có tiếng, rất ngon nhưng khá đắt. Khi Minh Huy đến gần, nhìn hộp bánh kem trên tay cậu ấy, tôi suýt khóc, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ đem ký ức này ghi nhớ vào trong lòng.

    "Bánh em lựa đó, đẹp không chị? Chị có thích không?"

    Hộp bánh vừa được mở ra, nhóc Luân đã nhanh miệng hỏi tôi.

    "Đẹp. Chị thích lắm! Cảm ơn em."

    Tôi cười tươi rói, đáp lời cậu bé.

    Dứt lời, tôi đến gần chị Nhật Linh, rối rít cảm ơn.

    "Nam mua cho em đấy. Quà của chị, chị sẽ gửi Nam đưa cho em sau."

    Chị Nhật Linh nhỏ giọng nói với tôi.

    Tôi ngạc nhiên, khẽ nhìn sang thầy Nam, người đang bình thản nhấm nháp món nui xào thịt bò ngồi sát trong tường kia. Một lát, tôi phải tìm cơ hội cảm ơn thầy ấy cho đàng hoàng mới được!

    Chiếc bánh kem phủ đầy chocolate được trang trí khá đẹp mắt. Phần dưới chân thân bánh đính những viên kẹo dẻo trắng muốt như bông. Mặt bánh được bao quanh bởi một chiếc vòng hoa Giáng Sinh bằng kem đính vô số hạt châu và bông tuyết bằng kẹo bé xíu xiu, cùng một chiếc nơ đỏ, chuông vàng đặt chính giữa. Chiếc bánh được trang trí khá phù hợp với không khí lễ hội. Tuy vậy, thay vì xuất hiện tuần lộc hay ông già Noel, "bờ" trái của vòng hoa lại là một chú cáo nhỏ màu cam đang ngồi nhìn cô gái bị mất một bên chân mày vì lỗi sản xuất ở "bờ" bên kia.

    Minh Huy giúp tôi cắm cây nến số 1 và số 4 màu vàng đồng vào một góc phía trên bánh. Khi cậu ấy chăm chú chỉnh mấy cây nến, một bên mặt của cậu được thu gọn trong đôi mắt của tôi.

    "Mình thích cậu."

    Tôi vô thức lẩm bẩm, âm thanh khẽ khàng và dịu êm, nhỏ đến mức chỉ riêng mình tôi biết.

    Ngọc nhường lại chỗ cho tôi, nó sang chỗ Minh Huy ngồi, để cậu ấy ngồi cạnh tôi. Đám bạn của tôi mỗi người một tay dọn lại bàn ăn, chuẩn bị ăn bánh sinh nhật.

    Đến lúc đốt nến, tôi chợt nhận ra bọn tôi chẳng ai có bật lửa.

    "Để tao đi mượn."

    Ngọc nhanh nhảu nói.

    "Tôi có này."

    Thầy Nam lấy trong túi ra một chiếc bật lửa có vỏ bằng kim loại bóng loáng, chạm khắc hoa văn tinh xảo. Tôi từng thấy loại bật lửa này trong phim nước ngoài, nhà tôi lúc trước cũng có một cái giống thế nhưng vỏ trơn, không xài được, là kỉ vật của ông cố tôi để lại.

    Thầy ấy đưa bật lửa cho Minh Huy, cậu ấy giúp tôi thắp nến. Ngọc thấy tôi cứ lề mề mãi nên giục:

    "Mày cầu nguyện lẹ đi, nến chảy hết bây giờ."

    Tôi chắp tay trước ngực, nhắm mắt. Trong lúc tôi tập trung để chuẩn bị cầu nguyện, thầy Nam đột nhiên nói ra một câu bông đùa bằng cái tông giọng nhàn nhạt thường ngày.

    "Em chắp tay như vậy... là đang vái bánh kem hả?"

    Tôi lập tức thay đổi động tác cầu nguyện của mình, đan hai tay vào nhau, cố lấy lại cảm xúc ban nãy, nhắm mắt, thành tâm nói:

    "Điều thứ nhất, cầu cho mình và những người mình yêu quý đều bình an và hạnh phúc. Mọi người luôn yêu thương và hòa thuận với nhau."

    "Sao mày không cầu quốc thái dân an, không có chiến tranh, nhà nhà hạnh phúc, người người ấm no luôn đi."

    Phương trêu.

    Tôi nửa đùa, nửa thật đáp:

    "Ờ ha... ước lại, ước lại. Điều ước thứ nhất, cầu cho quốc thái dân an, không có chiến tranh, nhà nhà hạnh phúc, người người ấm no."

    Phương khẽ lườm tôi nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên thành một nụ cười nhẹ nhàng.

    "Điều thứ hai, mong cho dù có ra sao đi nữa, chúng ta vẫn sẽ như ngày hôm nay, bên nhau vui vẻ như thế này."

    Tôi thật lòng nói ra suy nghĩ của mình.

    "Sến quá bà ơi!"

    Ngọc Anh và Ngọc cùng khinh bỉ nói.

    Tôi bỉu môi, lườm hai đứa tụi nó.

    "Điều ước thứ ba, mong có..."

    Tôi tiếp tục.

    "Điều ước cuối cùng là điều ước quan trọng nhất. Cậu ước thầm thôi, thế mới linh nghiệm được."

    Minh Huy đột nhiên ngăn tôi lại.

    Thật ra, khi nãy tôi vốn định nói đùa rằng ước có thêm nhiều điều ước nữa nhưng thấy cậu ấy nghiêm túc như vậy, tôi bỏ ý định, thuận theo lời cậu. Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu với Minh Huy, nhắm mắt lại, hai tay đan chặt, thầm ước nguyện.

    Ước xong, tôi không nhịn được mà len lén nhìn Minh Huy, tinh nghịch mỉm cười, rồi lại phồng má một hơi thổi tắt ngọn nến trên bánh kem.

    Nến nhanh chóng tắt ngúm, điều ước của tôi chắc chắn sẽ linh nghiệm.

***

    Mọi người vẫn còn đang ăn bánh kem và trò chuyện rôm rả, tôi mang theo ví, nói đi vệ sinh rồi rời khỏi ghế, đi ra ngoài quầy tính tiền. Gần đây, tôi đột nhiên muốn thay đổi bản thân, không muốn làm cô bé nhút nhát được mọi người bao bọc nữa. Mỗi ngày đều tự đặt ra cho mình những thử thách mới, bắt đầu từ những chuyện bé xíu đến những thứ lớn lao, như việc một mình đi tính tiền ở một quán đông khách, điều mà tôi chưa bao giờ làm chẳng hạn.

    Tôi lén lút rời đi như ăn trộm, phần vì không muốn ai đi theo, để mình có thể "tự lập", phần vì sợ hai người lớn đòi trả tiền. Việc thầy Nam mua bánh kem cho mình đã khiến lòng tôi cứ cảm thấy bồn chồn không yên từ nãy đến giờ, lỡ họ còn nằng nặc đòi trả tiền, chắc chắn tôi sẽ cảm thấy mình "mắc nợ" người ta suốt quãng đời còn lại mất.

    Ấy vậy mà vẫn có người phát hiện và đi theo tôi tới tận quầy mà tôi chẳng hay biết, người đó hiện giờ còn đang đứng ngay sau lưng giám sát tôi.

    Trong lúc đợi vài người trước mình tính tiền, tôi xoay người, nhẹ giọng "đuổi" người đó về:

    "Thầy vào trong đó ăn bánh kem với mọi người đi ạ."

    "Tôi đi cùng để kiểm tra lại hóa đơn giúp em. Người như em... dễ bị người ta gạt lắm."

    Thầy Nam vừa nhìn tôi bằng nửa con mắt, vừa đáp tỉnh bơ.

    Thầy ấy nói mấy lời ấy trước mặt một chị nhân viên phục vụ của quán, chị ấy còn đang nhìn chằm chằm vào bọn tôi. Thấy thế, tôi vội kéo một góc áo thầy, khẽ nói:

    "Em là khách quen của quán này, họ làm ăn đàng hoàng lắm, thầy đừng lo ạ."

    Dừng một chút, tôi tỏ ý không vui, nói tiếp:

    "Vả lại, em cũng không phải người dễ bị lừa đâu thầy."

    Câu sau còn nhỏ tiếng hơn câu trước nhưng khí thế từ trong ánh mắt không hề nhỏ chút nào.

    "Vậy sao? Tôi lại cảm thấy em rất giống người dễ bị dụ đấy, bởi vì em rất ngốc. Lúc ở công viên lần trước, không phải cậu trai kia nói gì em cũng tin đấy sao?"

    Thầy Nam chậm rãi gợi lại vết thương trong lòng tôi, nói xong còn nở một nụ cười mỉm hết sức gian xảo.

    "Em..."

    Tôi không vui, định cãi lại thì thầy ấy chợt hỏi:

    "Vậy, tôi hỏi em, 550 chia 2 bằng bao nhiêu?"

    Tôi đáp ngay trong vòng một giây với vẻ mặt đắc thắng: "225 ạ!"

    "Em đúng là ngốc thật."

    Thầy Nam lắc đầu, tay trái vô thức gãi mũi, nói. Ý cười trên gương mặt thầy ấy càng ngày càng rõ rệt, không một chút che giấu.

    Cuộc trò chuyện của bọn tôi bị cắt ngang bởi tiếng gọi của anh quản lý:

    "Mời quý khách tiếp theo."

    "Hôm nay, anh quản lý vừa phải làm phục vụ, vừa phải đứng làm thu ngân luôn ạ?"

    Tôi cố gắng bắt chuyện với anh một cách thân thiết như Ngọc vẫn thường làm.

    Tôi thật sự là khách quen của nơi này, còn từng cùng Ngọc nói chuyện với anh quản lý vài lần khi quán thưa khách, tôi và anh quản lý cũng xem như có quen biết.

   "Đúng rồi. Quán hôm nay đông quá nên anh phụ mấy bạn."

    Anh cười đáp.

    "Bàn số 10 ở trong góc kia hết bao nhiêu vậy anh?"

    Tôi hỏi vào vấn đề để không làm mất thời gian của anh.

    "Hôm nay, sinh nhật em hả?"

    Anh đột nhiên hỏi một câu chẳng mấy liên quan.

    Tôi ngoan ngoãn đáp ngay: "Dạ."

    "Quán anh hiện đang có chương trình giảm giá cho khách hàng thứ 24 tính tiền tại quầy, và em chính là vị khách may mắn đó. Chúc mừng em!"

    Anh quản lý đột nhiên nở một "nụ cười thương mại", nâng cao giọng, nói một tràng dài. Anh ấy nói nhanh đến mức tôi chẳng kịp tiếp thu thông tin, đứng ngơ ra một lúc mới ngạc nhiên, hỏi lại:

    "Thật ạ?"

    Anh gật đầu xác nhận.

    Từ bé đến lớn, khi chơi trò may rủi, tôi chưa từng trúng thưởng và khi phải dựa vào trực giác để đưa ra lựa chọn, tôi thường xuyên chọn phải đáp án sai. Vì vậy, tôi vẫn luôn cho rằng vận may của mình có vấn đề. Không ngờ, hôm nay lại có thể may mắn đến vậy, đúng là ông trời không bạc đãi người đáng yêu!

    Hóa đơn của bọn tôi được giảm đến 80%, chỉ trả hơn 200 nghìn cho một bữa ăn linh đình với đủ các món của quán.

    Trong lúc chờ thối tiền, anh quản lý lại hỏi mấy câu chẳng liên quan mấy:

    "Người đàn ông mặc áo màu be đang đứng nghe điện thoại ở ngoài kia đi cùng em hả? Em với người đó có quan hệ gì vậy?"

    "À, người đó là thầy chủ nhiệm của em, bọn em vô tình gặp ở quán nên ghép lại ăn chung cho vui."

    Tôi nhìn thầy ấy, rồi lại nhìn anh quản lý, ngoan ngoãn đáp.

    Song, lại không kiềm được "máu nhiều chuyện" nên hỏi lại:

    "Có chuyện gì không anh?"

    Cứ ngỡ anh ấy muốn làm quen với thầy Nam, tôi còn đang suy nghĩ làm sao để bảo vệ thầy ấy giúp thầy Hưng thì anh ấy lại chỉ cười rồi đáp qua loa:

    "Không có gì, anh chỉ hỏi thế thôi. Em đừng bận tâm nha."

    Anh nói thế mới khiến em bận tâm đấy!

    Tính tiền xong, tôi đứng ở khoảng tường trống bên cạnh quầy tính tiền, gần cửa đợi thầy Nam để cùng về bàn.

    Tôi khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn bóng lưng của thầy ấy, trông bộ dạng khá thảnh thơi nhưng đầu óc thật ra lại đang chạy hết năng suất "soạn văn" cảm ơn thầy Nam thế nào cho vừa lịch sự, vừa không quá xa cách, gần gũi nhưng không quá sỗ sàng để tránh mang mác "hỗn", khiến thầy ấy hiểu lầm.

    Qua một lúc, thầy Nam từ lúc nào đã đứng ở trước mặt tôi, đánh tiếng hỏi:

    "Vân Anh, em đang đợi tôi hả?"

    Tôi khẽ gật đầu.

    "Tôi mãi nghe điện thoại nên không để ý. Xin lỗi vì để em phải đợi nhé."

    Thầy Nam đứng trước mặt tôi, tuy thầy ấy đang mỉm cười nhưng ánh mắt của thầy lại không như vậy, phẳng lặng và lạnh lẽo như hồ nước mùa đông.

    Tôi không đáp, chỉ yên lặng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của thầy ấy, suy nghĩ nên lựa chọn lời nói và hành động thế nào cho phù hợp để không "đắc tội" với thầy ấy.

    Bị tôi nhìn chằm chằm, thầy Nam có lẽ cũng nhận ra điều gì đó, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, ánh mắt nhìn tôi đã dịu đi rất nhiều, thầy nhẹ giọng nói với tôi:

    "Chúng ta... cùng về bàn thôi."

    Ánh mắt của thầy ấy cứ thay đổi liên tục, hành động lại khó hiểu khiến tôi chẳng biết phải làm sao cho đúng. Nhìn gương mặt lạnh lùng, vô cảm của thầy Nam lúc này, tôi có hơi chần chừ, cuối cùng lời cảm ơn tôi cất công suy nghĩ cả buổi vẫn nghẹn lại trong lòng.

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 46 ♥ ☚(*'∀`☚)