Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 25: Gây gổ




    Chuyện học nhóm môn Toán vào giờ ra chơi của bọn tôi nhanh chóng đến tai thầy chủ nhiệm. Vào tiết sinh hoạt chủ nhiệm, thầy Nam còn đích thân nhờ Minh Huy lập một lớp học nhỏ vào giờ ra chơi để các bạn nâng cao kiến thức, ai cần có thể đến tham gia. Nghe thấy tin này, tôi rầu rĩ mất mấy ngày vì thầy giáo riêng của mình đột nhiên lại biến thành thầy giáo của mọi người. Cơ hội để tôi học riêng với Minh Huy bỗng chốc tan biến, cơ hội nâng cao kiến thức đi đôi với tình cảm cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

    Thầy Nam chắc chắn là khắc tinh của tôi!

***

    Giờ ra chơi của một chiều giữa đông, đồng hồ chỉ vừa điểm ba giờ nhưng bên ngoài, trời đã tắt nắng, bầu trời nhàn nhạt một màu ảm đạm, chán ngắt. Tiếng trống ra chơi vừa điểm lên từng hồi giòn giã, tôi liền tỉnh táo hơn hẳn sau một lúc gà gật vì tiết Sử của cô Hoa. Tôi rất thích tìm hiểu lịch sử nhưng tôi lại không thích học Sử ở trường vì hầu như tất cả giáo viên dạy Sử tôi gặp từ trước đến giờ đều có cách dạy rất giống nhau – cách dạy chán ngắt. Vậy nên, tôi chọn học Sử thông qua mạng Internet thay vì ở trường học.

    Sau khi cô giáo ra khỏi lớp, tôi theo thói quen vươn người, chẳng buồn lấy tay che miệng mà ngáp một cái thật sảng khoái. Đang ngáp dở, vô tình liếc mắt sang Minh Huy, phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn mình, tôi lập tức ngậm chặt miệng, ngồi thẳng lưng, bày ra bộ dạng thục nữ của mình.

    Bọn tôi nhanh chóng tụ họp ở khoảng sân trước phòng hội trường, mang theo sách vở, bút viết, nghiêm túc học bài. Hôm nay khác với mọi ngày, bởi không chỉ có riêng sáu đứa bọn tôi quây quần với nhau, còn có thêm một đám con trai và Diệp Lan cùng tham gia.

    Chúng tôi ngồi thành vòng tròn, Minh Huy ngồi ở giữa để dễ dàng giúp đỡ mọi người, Diệp Lan ngồi đối diện tôi. Có lúc, khi ngẩng đầu lên, tôi lại vô tình nhìn thấy cô bạn này đang nhìn mình. Bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ta vội vàng nhìn sang hướng khác, có khi là quyển vở trước mặt, có khi lại là Minh Huy.

    Diệp Lan cứ dăm ba phút lại gọi Minh Huy, bọn họ nói gì đó mà tôi chẳng nghe rõ.

    Tôi lại không giải được câu c của bài hình nên đâm ra khó chịu, cáu kỉnh với Phương khi nó hỏi mượn tôi cây bút. Bên tai, đám con trai cứ nói chuyện rả rít về game, về những trận bóng và rất nhiều chủ đề đen tối mà chỉ đám con trai mới hiểu càng khiến tôi thêm bực bội.

    Cảm thấy bản thân sắp nói ra những lời lẽ không hay, tôi đóng tập, đứng phắt dậy dọa cho Ngọc ở kế bên giật nảy mình, đánh rơi cả bút. Mấy người trong nhóm học không khỏi khó hiểu, đồng loạt nhìn về phía tôi.

    "Mình đi đây có việc."

    Tôi chỉ để lại một câu nói rồi xoay người đi mất. Ánh mắt từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn Minh Huy, câu nói với giọng điệu giận dỗi vừa rồi cũng là nói riêng cậu ấy.

    Tôi vẫn còn ấm ức lắm, lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, tự mình đẩy bản thân rơi vào hố đen tiêu cực đến mức còn chẳng thèm nhìn đường đi. Tôi đi một mạch về phía trước, cũng chẳng biết mình đi đâu, cứ như thế đi mãi cho đến khi đụng phải một người. Tôi vội vàng xin lỗi người trước mặt, nhặt giúp mấy thứ vừa rơi dưới đất, trả lại cho người ấy. Và khi tôi ngẩng đầu lên, người đứng đối diện tôi trùng hợp lại là thầy Nam.

    Tôi trả lại cây bút trong tay mình cho thầy, chào hỏi qua loa vài câu rồi tìm cớ chuồn khỏi "hiện trường" bởi vì tôi có linh cảm mỗi khi tôi vô tình đụng mặt thầy ấy đều sẽ không có chuyện gì tốt.

    Tôi lách người đi sang bên cạnh thầy Nam, đi được vài bước thì đằng sau lại truyền đến một giọng nói trầm ấm: "Em đi đâu đấy?"

    Tôi dừng bước, thầm thở dài rồi quay đầu lễ phép đáp:

    "Em đi có việc ạ."

    "Việc gì?"

    Thầy Nam nhướn mày hỏi lại.

    "Em... em..."

    Đột nhiên bị thầy ấy hỏi cặn kẽ như vậy, tôi nhất thời không biết trả lời như thế nào, cứ đứng ấp úng mãi. Sau đó, tôi định bụng nói dối rằng mình đi vệ sinh để cho qua chuyện.

    Vừa dứt cái suy nghĩ ấy, từ hướng khu nhà vệ sinh ở trước mặt có hai bạn nam đi ra, ánh mắt của hai người ấy có chút khó hiểu nhìn hai người bọn tôi. Không, hình như chỉ khi nhìn tôi, họ mới như vậy, còn khi nhìn thầy Nam, họ chỉ khẽ gật đầu rồi đi mất. Tôi lập tức hiểu được tình huống của bản thân hiện tại, tôi đi nhầm sang khu vệ sinh nam mất rồi. Chẳng trách từ nãy đến giờ, tôi lại thấy con đường này trông tối tăm đến thế.

    "Rốt cuộc là em muốn đi đâu? Em vẫn chưa trả lời tôi đấy."

    Thầy ấy lại chất vấn.

    Trong lúc tôi đang cân nhắc nên nói dối như thế nào cho thuyết phục, đằng sau đột nhiên có ai đó vỗ vào vai tôi khiến tôi giật thót, hào sảng nói:

    "Mày đi kiếm tao phải không? Tao bảo đứng ở ngoài đợi đi mà. Con gái con lứa, ai lại tự tiện vào nhà vệ sinh nam cơ chứ, người ta cười vô mặt cho."

    Tôi nghe xong liền nhận ra là ai, nhanh chóng "thuận nước đẩy thuyền", hùa theo Phương:

    "Tại mày đi vào ấy lâu quá, tao tưởng mày có chuyện gì nên mới vào xem thử."

    "Ra là em muốn tìm người à? Sao không nói với tôi? Tôi có thể giúp em."

    Thầy Nam đột nhiên tốt tính khác thường, thái độ của thầy ấy khiến tôi có cảm giác bị nắm thóp.

    Người đàn ông ở trước mặt chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, hai đứa là đồng lõa nhưng người bị truy xét đều chỉ luôn là tôi. Sau một khoảng thời gian được "tôi luyện", phải thường xuyên làm việc cùng thầy ấy, tôi đã không còn quá sợ thầy ấy như trước nữa. Thầy ấy nhìn vào mắt tôi, vậy tôi cũng phải đáp lại, tôi cố lấy dũng khí, bắt đầu diễn xuất, không ngại ngần nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt cáo đầy ma mị kia, lễ phép đáp:

    "Em sợ làm phiền thầy ạ."

    Dừng một chốc nuốt nước bọt, tôi lại nói tiếp:

    "Em cũng không thể vì chuyện nhỏ này mà làm phiền thầy được. Thầy còn bao nhiêu việc phải làm, phải không ạ?

    Tôi "đuổi khéo" thầy ấy.

    Dường như không hiểu ý tôi hoặc cố ý không hiểu, thầy ấy vẫn tiếp tục "kiếm chuyện" với tôi:

    "Tôi rất rảnh, cảm ơn em đã quan tâm."

    Tôi không nghĩ thầy ấy sẽ trả lời như thế nên nghẹn họng. Ánh mắt thâm sâu khó lường ấy vẫn chưa hề rời khỏi mặt tôi. Tôi hơi không thoải mái, khẽ nhìn sang Quân Phương, người đang nhìn thầy ấy với ánh mắt dò xét. Và rồi đột nhiên, nó đứng chắn trước mặt tôi, che đi ánh mắt của người kia, nói:

     "Cảm ơn ý tốt của thầy. Em ra ngoài rồi, vậy bọn em xin phép đi trước."

     Nói xong, mặc kệ thầy Nam ở phía sau, nó quay người, nắm lấy cổ tay tôi mà kéo đi. Tôi không kịp phản ứng, cũng chẳng kịp để ý đến biểu cảm của thầy Nam, bị cậu bạn của mình kéo đi một mạch khỏi nơi ấy. Nó nắm rất chặt, cứ như thể sợ để vụt mất thì tôi sẽ ngay lập tức bị thầy Nam ăn thịt vậy. Khi đã đi đủ xa khỏi nơi xấu hổ kia, tôi liền giãy ra khỏi bàn tay to lớn của Quân Phương, nhỏ giọng hăm doạ:

    "Một lát nữa không được nói là tao đi nhầm vào nhà vệ sinh nam, nếu không thì tao đánh mày đó!"

    Mạnh miệng thế đấy nhưng sức của tôi sẽ chẳng làm gì được "con trâu nước" này. Nhưng khi càng thân, tôi lại càng thoải mái "hổ báo" với Phương vì tôi biết cho dù thế nào, nó cũng sẽ không làm gì tôi.

    Phương vừa che miệng cố nhịn cười, vừa bày ra vẻ mặt gợi đòn đáp: "Được."

    Nhìn thấy bộ dạng ấy của Phương, tôi không khỏi bực mình, giơ tay đánh mấy cái lên người nó để trút giận, buột miệng nói:

    "Còn cười cái gì? Không phải tại..."

    "Tại cái gì?"

    Nó đột nhiên nghiêm túc hỏi lại.

    "Không có gì."

     Tôi không giỡn nữa, im lặng đi lên phía trước vài bước.

    Phương ở bên cạnh vẫn không ngừng làm phiền, giữ tôi lại hỏi cho ra lẽ:

    "Rốt cuộc là vì cái gì?"

    Tôi thở dài. Tên này rất cố chấp, có chuyện gì cũng sẽ làm cho "ra ngô, ra khoai" mới thôi.

    "Vì đám con trai tụi bây ồn quá, tao nhắc mà không đứa nào thèm nghe hết. Phiền chết đi được!"

    Tôi hung hăng nói ra uất ức của mình.

     "Lần sau có gì nói với tao, đừng chạy đi lung tung. Một lát để tao nói tụi nó."

    Phương nhẹ giọng đáp.

    Tên này dạo gần nói chuyện với tôi nhẹ nhàng hơn hẳn, có lẽ đã để ý em nào có gu con trai dịu dàng nên mới dần thay đổi như thế, lấy tôi ra để tập luyện đây mà. Có tình yêu vào con người ta thay đổi nhiều, giống như tôi hiện giờ đây, vẫn luôn ngày ngày thay đổi bản thân để theo đuổi Minh Huy.

***

    Quân Phương dẫn tôi quay lại chỗ học nhóm của lớp tôi. Đám con trai vẫn rôm rả không ngớt, cô bạn kia vẫn bám dính lấy Minh Huy không buông, mọi thứ vẫn hệt như lúc trước khi tôi rời đi, chỉ khác một điều là tâm tôi đã tĩnh lặng trở lại. Chẳng còn gió lớn, chẳng còn sóng xô cuồn cuộn, chỉ còn lại một mảnh lặng yên trong tâm hồn.

    Vừa thấy tôi, Ngọc vội đứng dậy, nét mặt khẩn trương, xoay qua xoay lại người tôi, nhìn từ trên xuống dưới rồi khẽ ghé sát vào tôi hỏi nhỏ:

    "Hồi nãy bị vong dựa hả má? Sao đi về hướng nhà vệ sinh nam thế?"

     "Không... không có. Chỉ là..."

    Tôi lí nhí đáp không thành câu.

    "Ban nãy, nó đi đưa đồ cho thằng Thực lớp 8A10 dùm tao. Đi đưa đồ thì nói đi đưa đồ đi, kêu đi có việc rồi chạy về hướng khu nhà vệ sinh nam làm gì để người ta hiểu nhầm. Đúng là đồ khùng!"

    Quân Phương từ bên kia nói lớn sang.

    Tôi không nói gì, chỉ cười ngu ngơ trước lời nói dối của Phương, xong lại khẽ liếc mắt trông sang chỗ của Minh Huy, cậu ấy đang chăm chú xem sách. Từ lúc tôi quay về, cậu ấy chỉ thoáng ngẩng đầu nhìn tôi một lần, xong lại cúi đầu chăm chú xem sách. Mặt nước phẳng lặng tôi cố công dựng nên sau khi đi một vòng trở về vì chuyện này mà gợn vài cơn sóng. Nói thật, tôi không chỉ ghen tị với cô gái kia, sâu bên trong còn là nỗi thất vọng vì đã trông chờ quá nhiều thứ ở một người mà căn bản đối với họ, tôi chẳng là gì đặc biệt để có thể nhận được những thứ ấy cả.

    Ngọc chợt xích sát lại gần tôi, nhỏ giọng nói một cách gợi đòn:

    "Thì ra là đi đưa đồ à, tao còn cứ tưởng mày thấy người ta cứ quan tâm đến gái xinh bên kia mà không quan tâm đến mày nên ghen tị, muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa thì ai ngờ bị cơn ghen làm cho mụ mị nên đi lộn vào nhà vệ sinh nam chứ."

    Tôi đang uống nước bị mấy lời ấy làm cho tí nữa thì sặc, quay sang trừng mắt với nó.

    Ngọc mặc kệ tôi, nhỏ giọng nói tiếp:

    "Bạn thân gần mười năm của mày đó nha. Đừng nghĩ đến chuyện có thể qua được cặp mắt tinh tường này của tao. Bị tao đoán đúng rồi chứ gì?"

    "Lại đây nói nhỏ cái này cho nghe nè."

    Tôi ra hiệu bảo Ngọc ghé sát lại một chút.

    "Mày biết nhiều thứ quá nhỉ? Trong phim, mấy đứa biết quá nhiều dễ bị thủ tiêu lắm, biết không?"

    Tôi khẽ thì thầm vào tai nó, từng lời đều mang theo "sát khí".

    Nói xong, tôi vòng tay kẹp cổ Ngọc. Đương nhiên, tôi không dùng nhiều sức, chỉ muốn cảnh cáo nó một chút. Bình thường, tôi cũng hay kẹp cổ nó như thế.

    "Mày là cái thá gì mà ở đây ra lệnh cho tao."

    Một giọng nam gắt gỏng xuất phát từ đám con trai bên kia chen ngang cuộc nói chuyện của tôi và Ngọc.

    "Tao không có ra lệnh, tao đang nói chuyện rất bình thường. Tụi bây ồn ào nên tao muốn nhắc nhở nhỏ tiếng lại một chút cho mọi người học thôi."

    Quân Phương thở hắt, bình tĩnh đáp lại lời của Trung Kiên. Phương đang cố gắng không nổi giận với Kiên, thông qua ánh mắt của nó khi nhìn Kiên và hai đang bàn tay nắm chặt, tôi có thể dễ dàng nhìn ra.

    "Tụi tao ồn gì? Mọi người có ai nói gì đâu, có mỗi mày nói này nói nọ. Mọi hôm mày cũng có học hành gì đâu, sao hôm nay siêng năng đột xuất thế?"

     "Hay là... mày muốn chứng tỏ cái gì? Thị uy cho tụi tao xem hả? Là đội trưởng đội bóng rổ của trường thì ngon lắm à? Trong đội bóng suốt ngày cứ ra lệnh cho bọn tao phải làm cái này, không được làm cái kia nên quen thói rồi phải không?"

    Kiên đá phăng chiếc ghế nhựa, vẻ mặt hung hăng, lớn tiếng khiêu khích.

    "À, ra là vậy... biết rồi nha!"

    Ngọc cố ý nói lớn.

    Cả loạt câu nói của Kiên vừa nghe đã thấy sặc mùi ghen tị. Những thứ như địa vị, quyền lực đều dễ khiến cho con người ta đố kị và xích mích.

    Kiên thoáng dừng lại, nhìn sang chỗ chúng tôi. Ngọc giả vở lờ đi, duy trì bộ dạng như đang nói chuyện với tôi. Ở bên kia, Kiên lại mỉa mai:

    "Trong lớp, mày chẳng là cái thá gì cả nên đừng có lên giọng với bọn tao. Ở đây cũng chẳng phải là đội bóng, muốn ra lệnh thì ra lệnh, nói gì bọn tao cũng phải nghe. Biết điều chút đi, chỗ này còn có lớp trưởng với lớp phó học tập, họ còn chẳng nói gì thì mày cũng không có quyền lên tiếng đâu, thằng chó."

    "Ồn ào quá! Im mồm xíu coi!"

    Học theo Ngọc, tôi cũng bâng quơ nói lớn, đủ cho tên Kiên ấy nghe thấy hết thảy.

    "Mày vừa nói gì đó, con kia?"

     Cậu ta hùng hổ tiến đến chỗ tôi, lớn tiếng đe dọa.

     Vừa thấy Kiên tức giận đi về phía này, Minh Huy lập tức rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến bên cạnh đám con gái bọn tôi. Ngọc nhanh chóng chắn trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mặt Kiên, mỉm cười đầy thiện ý, nói:

    "Có cái gì cứ vo ve bên tai bọn tao ấy, Vân Anh nó khó chịu nên mới nhắc nhở nó im lặng xíu thôi mà. Mày đừng bận tâm."

    "Ý mày là gì? Mày đang móc mỉa tao đúng không? Có gì thì nói thẳng mặt này."

    Kiên gân cổ lên quát vào mặt Ngọc, bộ dạng như thể muốn "ăn tươi nuốt sống" bọn tôi.

     Chưa để Ngọc kịp phản bác lại lời của Kiên, Phương đã kéo Kiên về phía sau, nói:

    "Đang nói chuyện với tao mà mày đi đâu thế? Gây chuyện với mấy đứa con gái làm gì?"

    Phương kéo Kiên ra xa khỏi đám bọn tôi. Hai người tiếp tục cãi cọ qua lại, thu hút không ít ánh mắt hiếu kì của những người qua đường.

    Trung Kiên bắt đầu mắng Phương bằng những lời lẽ "xấu xí", chủ yếu nhắm vào vị trí đội trưởng đội bóng rổ của cậu ấy. Quân Phương cũng đã bắt đầu nổi giận, không nể mặt vạch trần mấy chuyện xấu của Kiên, nào là bán độ, giở trò ly gián các thành viên trong đội, "đi cửa sau",...

    Cậu trai này có khá nhiều "phốt" về nhân cách: trai đểu, hống hách, thường có lời nói không tôn trọng phái nữ, giáo viên,... Tóm lại, lớp tôi ai cũng biết rõ Trung Kiên không phải là người tốt.

    Đám lửa âm ỉ không được dập tắt chỉ chờ cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể dẫn đến một trận cháy rừng.

    Từ một chuyện xích mích cỏn con về vấn đề giữ gìn trật tự nơi công cộng, cuộc cãi vã của hai cậu trai lại đột nhiên rẽ hướng sang nhục mạ lẫn nhau.

    Khi nhìn thấy nét mặt ngày càng dữ tợn của Phương, vẻ mặt mà rất lâu mới xuất hiện, tôi lập tức đoán được bọn họ thế nào cũng đánh nhau nên tôi lập tức ra hiệu cho Ngọc, để nó giúp tôi.

    Tôi định chạy đến chỗ Phương nhưng cánh tay đột nhiên lại bị bàn tay của ai đó giữ chặt. Khi tôi vùng thoát khỏi tay của người kia, chạy đến chỗ Phương thì đã chậm một bước, Phương đã kịp cho tên kia ăn một đấm. Trung Kiên cũng chẳng vừa, vừa ăn trọn một cú vào mặt, cậu ta ngay lập tức lao lên "sống mái" một trận với Phương. Nhưng, đương nhiên với thân hình to khỏe của mình, Phương vẫn chiếm thế thượng phong, mạnh bạo đè tên kia xuống sàn. Hai cậu con trai ấy cứ như thế lao vào đánh nhau trong trường học.

    Nhiều học sinh hiếu kì tụm lại xem đánh nhau, tuyệt nhiên không có một ai có ý định can ngăn. Họ chỉ mang một tâm thế duy nhất là đến xem hai đứa ất ơ nào đó đánh nhau, thậm chí còn chẳng biết hai người này là ai, vì sao lại đánh nhau.

    Đám con trai cũng không ngăn cản, có vài đứa còn cổ vũ. Chỉ có đám bọn tôi ở bên lớn tiếng khuyên nhủ, cố gắng dừng Phương lại bằng lời nói.

    Không một ai vào kéo bọn họ ra, vì sợ liên lụy, sợ khi lao vào có thể bị ngộ thương.

    Lúc đó, tôi chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, cứ thế lao vào chỗ hai người bọn họ, cố kéo Phương ra, ngăn cậu ấy không tiếp tục đánh Trung Kiên.

    Bình thường, tôi là một người khá nhát gan, chẳng bao giờ dại dột lao đầu vào một cuộc chiến để can ngăn. Vào những lúc thế này, tôi sẽ là đứa đầu tiên đi gọi người lớn đến giúp.

    Nhưng hôm nay, tôi đột nhiên lại nổi máu "anh hùng", cứ thế lao vào "chiến trường", chẳng quan tâm đến "tên bay, đạn lạc" có thể làm mình bị thương.

    Tôi không thể đi "méc" người lớn, vì nếu tôi chạy đi tìm giám thị chẳng khác nào tôi đang tự tay cống nạp cậu bạn thân của mình cho "cán bộ" xử lý. Vậy nên, tôi đành tự thân vận động, dừng Phương lại trước khi nó gây ra chuyện nghiêm trọng khó giải quyết khác.

    Vả lại, nói cho cùng, chuyện này cũng do tôi, nếu tôi không nói với Phương những lời ấy, cậu ta cũng sẽ không gây gổ với Kiên, rồi dẫn đến kết quả như bây giờ.

    Tôi quả nhiên chỉ biết gây rắc rối! Tôi phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình gây ra.

    Khi thấy Minh Huy, Ngọc, Ngọc Anh và một số cậu bạn nam khác cũng muốn lao vào giúp tôi một tay, tôi lập tức quát lớn: "Kéo thằng Kiên ra!"

    Tôi giữ chặt lấy cánh tay Phương đang vung lên, định giáng thêm một đòn vào khuôn mặt đã bầm tím của Kiên, cố gắng nói ra mấy lời khuyên nhủ yếu ớt bị những tiếng hô hào, cổ vũ bên ngoài lấn át:

    "Bình tĩnh lại Phương, mày đừng để vì loại người này mà phá hỏng tương lai của mình. Thằng chó này không đáng để mày làm như vậy đâu."

    "Mày phải nghĩ cho mẹ mày, cho mày và cả cho bọn tao nữa. Mày đánh nó bị thương nghiêm trọng thì mẹ mày phải đền tiền, ba mày lại sẽ vì chuyện này mà làm khổ mẹ mày nữa."

      "Mày đã hứa với tao cái gì, mày nhớ không? Mày muốn phá vỡ lời hứa ấy hả?"

    Bàn tay nắm lấy cổ áo sơ mi trắng của Trung Kiên dần buông lỏng, cánh tay phải đang bị tôi bám chặt của Phương cũng từ từ hạ xuống. Tôi thành công xoa dịu được cơn cuồng nộ của Phương, trả nó về với dáng vẻ mọi ngày, không còn là con quái vật giận dữ, hung tàn ban nãy. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

    Tưởng chừng như mọi chuyện đều đã êm xuôi, tôi đứng dậy, đưa tay định kéo Phương đứng lên cùng nhưng Trung Kiên lại tiếp tục buông lời khiêu khích:

    "Mấy con đàn bà mày yêu thương đều đĩ như vậy nhỉ? Chẳng hạn như đứa con gái này này, tao có nghe bạn gái tao kể rồi. Nó đu bám hết thằng này đến thằng khác, bình thường toàn tỏ ra thanh cao nhưng mấy mánh khóe để câu dẫn đám con trai thì không thiếu món nào. Hôm nay, tao cũng có để ý, liếc mắt đưa tình với thằng này nhưng lại đi bênh vực thằng khác. Cũng hay ho phết đấy, bữa nào cho tao mượn xíu đi."

    "Chọn khéo thật đấy, nó y hệt mẹ của mày vậy."

    Cậu ta chầm chậm nhả ra từng chữ từ trong cuống họng đã khàn đặc.

    Bây giờ, đến lượt tôi tức giận. Cậu ta đang mắng tôi, bịa chuyện về tôi, còn lôi cả mẹ Phương vào. Tôi bước đến gần Kiên, cúi xuống định tát cho tên ấy một cái thật mạnh để cậu ta biết được tôi không hề dễ bị bắt nạt như vẻ ngoài của mình. Cho dù có phải chịu phạt, tôi cũng không thể xem như không có gì.

    Chưa kịp để tôi ra tay, Phương đã lao đến túm lấy cổ áo của Kiên, đấm thẳng vào chiếc miệng chẳng nói ra được bất cứ lời hay ý đẹp nào của cậu ta. Cú đấm này khá mạnh, tôi thấy trong miệng của cậu ta bắt đầu rỉ ra một dòng máu tươi, có lẽ đã gãy hoặc lung lay cái răng nào đó. Phương giơ nắm đấm lên, định đánh tiếp nhưng tôi đã ngay lập tức lao đến ngăn cậu ấy. Lần này, tôi còn lớn tiếng gọi mọi người đến giúp đỡ, bởi vì tôi biết thằng Phương thật sự đã nổi điên rồi.

    Đôi mắt long lên sòng sọc như một con ác quỷ khát máu, hai hàm răng nghiến chặt, hơi thở gấp gáp như loài mãnh thú. Bộ dạng này của Phương tôi từng vô từng nhìn thấy vào một năm về trước khi nó cầm mảnh vỡ của chai rượu, kề sát vào cổ của bố nó khi nó đang ghì sát ông ta xuống sàn. Bàn tay nắm mảnh vỡ chảy xuống từng dòng máu tươi, đọng lại trên thân thể đỏ ửng vì cồn của người đàn ông say khướt đang giãy giụa dưới gọng kìm của một đứa nhóc lớp 8 có thể chất vượt trội hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác chỉ vì để chống chọi lại những đòn roi của ông ta và để bảo vệ người mẹ yếu đuối của mình.

    Nếu còn không cản lại, cậu ta sẽ giết chết Trung Kiên mất!

    Tôi, Ngọc, Minh Huy và Bảo Hân dồn sức kéo Phương, hai bạn nam khác giúp kéo Trung Kiên.

    Sau một hồi giằng co qua lại, Phương đột nhiên hất mạnh cánh tay khiến mọi người không thể không lùi lại vài bước. Vì khá đột ngột, không kịp chuẩn bị, cơ chế cân bằng của cơ thể tôi lại khá kém, tôi tuột tay, theo quán tính ngã về phía sau.

    Đằng sau là một cái cột nhà lởm chởm vài chỗ gạch vỡ, tôi xui xẻo ngã đập đầu vào chỗ ấy, tay chống xuống đất. Cánh tay không còn sức chống đỡ, cơ thể ngã uỵch xuống khiến cho một bên mặt đáp xuống sàn nhà đầy bụi bẩn. Tôi ôm tay rên rĩ, trấn tĩnh bản thân bằng cách hít thở sâu, cố nhấc tay xem xét vết thương nhưng cơn đau thấu xương không cho phép tôi có thể làm gì ngoài việc nằm dưới đất, nhăn mặt nhịn đau. Cơn đau nhói ở tay và đầu khiến tôi không khỏi kêu lên.

    "Vân Anh! Cậu bị gì vậy?"

    Minh Huy là người đầu tiên chú ý đến tôi, cậu ấy ở bên lớn tiếng gọi.

    Dứt lời, Minh Huy đã đến ngay cạnh, cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy. Cậu ấy né chỗ đau ở cánh tay tôi nhưng lại vô tình động vào vết thương ở đầu khiến tôi đau đến buột miệng kêu lên một tiếng, nước mắt lưng tròng.

***

    Giống như cảnh sát trong mấy bộ phim, đến khi mọi chuyện đã gần như đi đến kết thúc, mấy thầy giám thị lũ lượt kéo đến.

    Tôi đau đến muốn ngất đi, thần trí cũng trở nên mơ hồ, chỉ có thể để mặc mọi người muốn làm gì thì làm. Đưa tôi về phòng giám thị lấy lời khai hay về phòng y tế cũng được, tôi đều mặc kệ, tôi thật sự chẳng còn sức để nghĩ nữa.

    Một người nào đó từ trong đám đông bước đến chỗ tôi, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên từ trong lòng của Minh Huy. Vì động phải vết thương, tôi khẽ kêu lên một tiếng, người đó thận trọng chỉnh lại tư thế ôm.

    Tôi cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi dựa vào lồng ngực ấm nóng của người ta, nhắm mắt, ngủ một giấc.

    Mùi thảo mộc dường như đã khắc sâu trong tiềm thức của tôi từ rất lâu trước đây thoang thoảng trong không khí. Nhịp đập của trái tim đều đặn vang lên bên tai, dường như có hơi gấp gáp.

    Tôi không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì, ý thức dần chìm sâu vào một khoảng không vô tận. Tôi chính thức ngất đi trong vòng tay của ai đó.

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 25 ♥ ☚(*'∀`☚)