Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 26: Anh hùng




    Tôi chẳng biết mình đã bất tỉnh bao lâu, vừa mở mắt, trần nhà trắng xóa cùng mùi thuốc tẩy trùng khiến tôi lập tức nhận ra đây là nơi nào. Tôi nằm trên một chiếc giường bệnh khá cũ kĩ, còn thoáng nghe được vài tiếng kẽo kẹt be bé khi cử động.

    Căn phòng tồi tàn có sáu giường nhưng lại chỉ lác đác vài người. Tính cả tôi, chỉ có bốn người đang ở đây, hai người là bệnh nhân, còn lại là người nhà bệnh nhân. Đây ắt hẳn là bệnh viện G ở gần trường bọn tôi. Nói là bệnh viện nhưng nó lại giống một trạm xá hơn, bé xíu xiu, cơ sở vật chất kém, dịch vụ chữa bệnh và thái độ của bác sĩ, nhân viên ở đây cũng tệ. Có một điểm đáng để người ta nhớ bệnh viện G chính là sự có mặt của nó tại mảnh đất này đủ lâu để chứng kiến một giai đoạn lịch sử bi thương mà hào hùng của con người ở đây.

    Tôi nghe nói, bệnh viện G đang được xây mới, địa điểm ở con đường Q náo nhiệt của quận. Cơ sở mới đương nhiên sẽ to và hiện đại hơn nhiều so với chỗ cũ. Tiến độ xây bệnh viện cũng chỉ mới được phân nửa, có lẽ sang năm sau hoặc cũng có thể là năm kia mới có thể được đưa vào hoạt động.

***

    Mấy chiếc rèm trắng loang lổ những vết bẩn chẳng rõ là gì lả lướt theo gió bên khung cửa sổ cũ kĩ. Khi vừa tỉnh dậy, tôi hơi ngẩn người, nằm yên trên giường bệnh nhìn trần nhà trắng ngà trên đầu, những kí ức về trận ẩu đả vừa rồi kéo nhau quay trở về.

    Thảo nào tôi lại đau đến thế, phải băng bó cả tay và u một cục to sau đầu thế này cơ mà!

    Tôi loay hoay với cái tay băng bó của mình, vất vả ngồi dậy. Chiếc giường vẫn không ngừng vang lên mấy tiếng đinh tai như muốn thông báo với những người xung quanh rằng tôi đã tỉnh dậy. Bọn họ đang nói chuyện rôm rả, vừa nghe thấy tiếng động bên này liền tò mò nhìn sang. Tôi hơi xấu hổ, mỉm cười nhẹ nhàng, lễ phép gật đầu chào mọi người.

    Tôi ngồi yên lặng trên giường bệnh, nghĩ ngợi một số chuyện, ngoan ngoãn đợi người đưa tôi vào bệnh viện đến. Tôi nghĩ rất nhiều thứ, về hướng giải quyết cho trận gây gổ đánh nhau của Phương, về người đã ẵm tôi đến đây.

    "Em đang nghĩ gì vậy?"

    Một giọng nam trầm ấm truyền đến bên tai kéo tâm trí tôi quay trở lại.

    Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên, buộc miệng hỏi người trước mặt:

    "Thầy Nam, thầy làm gì ở đây vậy ạ?"

    Vừa hỏi xong, đầu tôi bắt đầu "nảy số" trở lại sau cơn mụ mị. Mùi hương trên người của thầy ấy chính là mùi tôi ngửi được sau cùng, trước khi ngất đi. Vậy người ẵm tôi, đưa tôi đến đây chính là thầy ấy rồi.

    Sao mỗi lần tôi gặp thầy ấy ngoài lớp đều là chuyện không may vậy nhỉ? Tôi thật sự nên tránh xa thầy ấy một chút, hình như số mạng của hai chúng tôi khắc nhau.

    "Tôi là người đưa em đến bệnh viện."

    "Thầy là người đưa em đến bệnh viện ạ?"

    Cả tôi và thầy Hải Nam cùng nói một lúc.

    "Ừ. Em thấy trong người thế nào rồi?"

    Thầy Nam nhẹ giọng hỏi tôi.

     "Em không sao ạ."

    Tôi lễ phép đáp.

    "Cánh tay còn đau không?"

    Giọng của thầy dường như khác với mọi ngày, mang theo một chút quan tâm.

    "Dạ, còn một chút... nhưng cũng không đau như ban nãy nữa."

    Tôi thành thật đáp.

    "Ừ, vậy em nằm đây nghỉ ngơi xíu đi rồi tôi đưa em về nhà. Còn sách vở của em thì tôi sẽ nhờ em Ngọc thu dọn giúp, tan học Minh Huy sẽ mang đến nhà cho em."

    Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, nhớ đến tình hình trước khi tôi ngất đi, tôi muốn trở về trường xem bạn bè của mình.

    "Em muốn về trường... ngay bây giờ... được không ạ?"

    Tôi vừa nói, vừa len lén nhìn sắc mặt của thầy Nam.

    "Em không muốn nằm nghỉ ngơi một chút sao?"

    "Em khỏe lắm, thầy... đừng lo... Em có thể quay lại trường để học tiếp... Thầy đưa em quay về trường luôn được không ạ?"

    Tôi vội lắc đầu, sốt ruột nói. Cơn đau buốt từ phía sau đầu và cảm giác buồn nôn khiến tôi không khỏi nhăn mặt nhưng lập tức đè nén xuống khi nhìn thấy đôi mày hơi nhíu lại của thầy Nam khi nhìn tôi. Tôi mỉm cười thật nhẹ nhàng và lễ phép, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi đáp lại cái nhìn của thầy Nam.

   Thầy Nam yên lặng một lúc rồi cũng đồng ý:

    "Được rồi, đợi tôi lấy thuốc cho em rồi chúng ta về trường."

    Tôi thở phào nhẹ nhỏm, lại nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, khẽ lẩm bẩm:

    "Không biết tụi nó sao rồi nhỉ? Lo chết mất!"

*****

    Ngồi sau xe máy của thầy Nam, cân nhắc một lúc, tôi mới có can đảm mở lời nhờ vả:

    "Em có một chuyện muốn nhờ thầy giúp được không ạ?"

    Thầy ấy không vội đồng ý, hỏi lại:

     "Chuyện gì? Em nói đi, tôi sẽ xem xét."

    Tôi nhỏ giọng bộc bạch tâm tư của mình:

    "Thầy... thầy đừng nói gì với mẹ em được không ạ? Em không muốn ba mẹ em biết gì về chuyện ngày hôm nay."

    "Em yên tâm. Trong chuyện này, em là nạn nhân, em sẽ không bị la đâu, đừng sợ."

    "Em không sợ. Em chỉ là không muốn chuyện bé xé ra to thôi. Phụ huynh của hai bạn kia thôi chắc cũng đã ồn ào như cái chợ rồi, thêm mẹ em nữa thì chắc bọn họ sẽ dở nóc trường mình lên luôn mất."

    Tôi buột miệng nói hết những suy nghĩ trong lòng.

    Thầy Nam chỉ yên lặng không đáp. Vì ngồi đằng sau xe nên tôi chẳng thể đoán được tâm tình của thầy ấy để khéo léo ứng biến như tôi vẫn thường làm. Nhưng sau khi thấy hai vai của thầy ấy hơi run run, tôi có thể thả lỏng hơn một chút, tiếp tục nói:

    "Em có thể tự giải quyết được. Vấn đề của em, em sẽ tự lo, em không cần đến người lớn."

    Thầy ấy ngừng cười, nghiêm túc nói:

    "Em là trẻ con, có thể giải quyết được hết mọi việc sao? Có nhiều chuyện, em vẫn nên để người lớn giải quyết thì hơn, vì trẻ con sẽ không nghĩ được sâu như người lớn đâu."

    "Bọn em là trẻ con, không nghĩ được sâu như người lớn. Vậy nên, bọn em có cách giải quyết riêng của bọn em, sẽ đơn giản hơn nhiều so với khi để người lớn nhúng tay vào."

    Tôi không kiêng nể đáp lại.

    Cuộc trò chuyện của bọn tôi sau câu nói vừa rồi của tôi bỗng dưng đứt đoạn, không ai nói với ai thêm câu nào nữa.

    "Được rồi, tôi sẽ không nói gì với phụ huynh của em cả. Nhưng khi về nhà, em làm sao giấu được cái tay bị thương?"

    Thầy Nam cuối cùng cũng đồng ý với thỉnh cầu của tôi.

    "Em sẽ có cách của em ạ. Thầy yên tâm, em sẽ không để mình bị thiệt thòi đâu."

    Tôi đáp bằng cái giọng tự tin như thể đã nắm bắt được tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay.

    Hình như tôi đã quá thoải mái với thầy ấy rồi, tôi phải tiết chế lại thôi, không thể cứ thể hiện "con người thật" của mình ra như thế được.

   Tôi với thầy ấy đâu có thân đâu nhỉ, sao cứ nói chuyện với thầy ấy một lúc lại tự mình tháo hết lớp phòng bị của bản thân như vậy chứ?

    Tôi chắc chắn thầy Nam được thần linh phái xuống để trở thành một "kiếp nạn" của tôi. Mỗi lúc tôi không chú ý sẽ bị thầy ấy làm cho mụ mị đầu óc, nói hết những điều mình suy nghĩ trong lòng. Hơn nữa, mấy chuyện xui xẻo tôi gặp gần đây cũng đều có mặt thầy ấy. Tôi phải cẩn thận với thầy ấy hơn mới được!

***

    Khi tôi và thầy Nam về đến trường, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết xong. Kiên vừa được kiểm tra và sơ cứu, vừa được đưa đến phòng giám thị để cùng Phương và các bạn khác tường thuật lại sự việc vừa rồi.

    Vừa bước đến gần phòng giám thị, tôi đã nghe thấy tiếng đập bàn rất lớn và tiếng quát của thầy giám thị già tên Liêm:

    "Là em đánh người ta trước, ai ở đó cũng thấy, vậy mà em còn không chịu nhận lỗi hả? Mau xin lỗi đi, nhanh lên!"

    Trước thái độ hung hãn của thầy giám thị, Phương không hề tỏ ra sợ hãi, đanh giọng đáp:

    "Là nó gây sự với em trước, tại sao em lại phải xin lỗi, có xin lỗi cũng phải do nó xin lỗi trước."

    "Em đánh người ta ra thế này còn bảo người ta gây sự với em trước, lý lẽ của em ở đâu vậy hả?"

    Thầy giám thị già mặt đỏ tía tai gắt gỏng chất vấn.

    Ông ta chống tay xuống bàn, cúi người áp sát khuôn mặt già nua của mình đến gần Quân Phương. Thầy Liêm nghiêm mặt, ánh mắt sắt lạnh nhìn chòng chọc Quân Phương, ra sức đe dọa cậu học sinh mà ông ta cho rằng ngỗ nghịch này.

    "Là do Kiên gây chuyện trước thật mà thầy. Bọn em ở đây đều có thể làm chứng hết. Sao thầy lại lờ đi ạ?"

    Ngọc rời khỏi chiếc ghế được đặt sát tường cách chỗ Phương ngồi vài bước chân, chạy đến ngay phía sau Phương, sốt ruột nói.

    Trong giọng nói của Ngọc mang đầy vẻ gấp gáp xen lẫn một chút phẫn nộ cố kiềm nén.

    "Đúng vậy ạ."

    Tôi ôm cánh tay, bước qua bậc cửa, tiến vào trong căn phòng đã chật kín người, nói vọng vào.

    Không chỉ có có tôi, Minh Huy vừa rồi cũng đồng thời cùng tôi lên tiếng xác nhận. Nhờ vậy, tôi càng được tiếp thêm sức mạnh, hùng hổ tiến vào trong. Hơn nữa, khi nãy, tôi còn nhận được một lời đảm bảo, một lời hứa từ thầy chủ nhiệm của mình, vậy nên tôi chẳng sợ gì nữa.

    "Em là nạn nhân của cuộc ẩu đả ban nãy phải không? Sao không ở bệnh viện nghỉ ngơi đi mà lại chạy về đây rồi?"

    Dứt lời, thầy Liêm lại nhìn sang thầy Nam, nói tiếp:

    "Nếu đã về rồi thì em mau về lớp học đi, ở đây không có chuyện của em."

    Từng lời từng chữ đều như dành cho tôi nhưng thật ra lại đang nhắc khéo thầy Nam. Ông ta không muốn có thêm bất cứ đứa nhóc phiền phức nào khác ở lại văn phòng này, vì đám trẻ con chỉ tổ gây thêm chuyện rắc rối.

    "Em cũng có chứng kiến trận ầm ĩ ban nãy, em không cần lấy lời khai sao ạ?"

    "À không, tường thuật lại quá trình mới đúng chứ."

    Tôi lại làm bộ ngây thơ, tròn xoe mắt hỏi lại.

   Tôi có ấn tượng xấu với phòng giám thị vì từ lâu đã luôn xem nơi này như đồn công an. Tôi sợ phòng giám thị, đồn công an như sợ bệnh viện vậy, ngửi mùi không khí trong mấy nơi ấy thôi cũng đã cảm thấy khó chịu.

    "Em mới bị hai đứa nhóc này ngộ thương nên cứ nghỉ ngơi đi. Trường ta nổi tiếng nhân đức, không gây khó dễ cho bệnh nhân. Có các bạn của em ở đây làm chứng là được rồi, em không cần ở lại."

    Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi của tôi, vẻ mặt của thầy Liêm đã giãn ra, giọng nói nhẹ nhàng đi vài phần.

    "Lúc đó, em là người ở gần bọn họ nhất, có thể em biết được nhiều thứ hơn các bạn khác. Có khi qua lời kể của em, các thầy có thể phân định được ai đúng ai sai sao ạ."

    Tôi dừng một vài giây, nhìn thấy vẻ mặt thầy Liêm đã thay đổi, mở miệng định nói gì đó, tôi liền nói tiếp:

    "Em cũng thấy việc bạn Phương đánh bạn Kiên là không đúng chút nào hết ạ. Đây là trường học, không phải là ngoài đường, ngoài chợ, sao lại có thể hở tí lại đánh người ta như thế được, đúng không thầy?"

    Thầy Liêm lại thay đổi sắc mặt, mắt sáng lên, miệng cong lên thành một nụ cười, đắc ý hùa theo:

    "Đúng, đúng, đúng. Sao lại có chuyện dùng bạo lực để giải quyết tranh chấp ở trường của chúng ta như thế này chứ? Thầy Nam có mắt nhìn người lắm, chọn được một em lớp phó học tập vừa xinh xắn, lại vừa sáng dạ như này."

    "Vân Anh, mày nói cái gì vậy? Tự nhiên lại bênh thằng đó làm gì?"

    Có tiếng ho khẽ phát ra từ thầy Nam. Ngọc biết mình đã lỡ nói lớn tiếng, còn nói một câu dễ gây hiểu lầm như thế liền sửa lại: "Sao mày lại bênh thằng Kiên làm gì?"

    "Em cảm ơn thầy ạ."

    Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu, lễ phép đáp.

    Nhân lúc thầy Liêm đang có ấn tượng tốt với tôi, tôi khẽ khàng đề nghị:

    "Vậy em thuật lại những gì em biết nha thầy?"

    Thầy ấy ngồi xuống ghế, vui vẻ thuận theo:

    "Ừ, em nói đi."

    Tôi vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, ý cười ngày càng đậm. Tôi trưng ra bộ dạng của một học sinh ngoan hiền điển hình, ngồi xuống chiếc ghế ở giữa Phương và Kiên, dùng một tông giọng chuẩn mực, chầm chậm thuật lại:

    "Thưa thầy, vì để ôn tập cho kì thi cuối kì sắp tới, thầy Nam có khuyến khích lớp em lập nhóm học Toán vào giờ ra chơi..."

    Thầy Liêm thoáng ngạc nhiên, xong lại nhìn thầy Nam với vẻ mặt hiền từ, lên tiếng khen ngợi:

    "Lớp 9A8 có tinh thần học tập như vậy thật đáng khen. Thầy Nam, thầy vất vả rồi."

    Thầy Nam mỉm cười, gật nhẹ đầu đáp lại lời khen của vị giám thị già.

    Tôi chầm chậm kể tiếp:

    "Cả đám bọn em ở đây cùng một vài bạn nữa vào giờ ra chơi chiều nay ngồi tụm lại để ôn bài. Học được một lúc, mấy bạn nam bắt đầu lơ là, nói chuyện rất lớn làm ảnh hưởng đến mấy người ngồi cạnh như bọn em."

    "Em nhờ bạn Phương nhắc nhở mấy bạn nhỏ tiếng lại hoặc nếu không muốn học nữa thì có thể ra ngoài. Khi đó, em nghĩ là dù sao các bạn nam nói chuyện với nhau cũng dễ hơn con gái bọn em."

    Thầy Liêm khẽ gật gù theo từng lời của tôi.

    "Ban đầu, bạn Phương nhắc nhở rất lịch sự nhưng bạn Kiên không những không nghe mà còn tự nhiên gào lên. Sau đó, hai bạn ấy bắt đầu cãi nhau. Em có ý nhắc nhở hai bạn nhưng bạn Kiên lại sấn tới muốn gây chuyện với cả em. Ai ở đó cũng thấy hết ạ."

    "Lúc đó... lúc đó em thật sự rất sợ... em sợ bạn sẽ đánh luôn cả em."

    Tôi giả vờ không khống chế được mà run rẩy, che mặt, sụt sùi.

    Nói về đóng kịch, tôi giỏi lắm đấy!

    "Là do mày khích tao trước mà. Đừng có giả vờ!"

    Kiên trừng mắt nhìn tôi, lớn tiếng quát.

    Tôi hơi co người, nghiêng hẳn về phía của Phương, tránh né Kiên. Một hành động rất nhỏ nhưng có hiểu quả rất lớn. Thầy Nam giữ lấy vai Kiên, ngăn không cho cậu ta có hành động gì quá quắc.

    "Thầy xem bạn ấy kìa thầy. Ban nãy, bạn ấy cũng như vậy đấy ạ, dọa bọn em sợ chết khiếp."

    Ngọc ở bên hiểu ý, "đổ thêm dầu vào lửa".

     Bình thường, tôi có thể không thích giao tiếp với người lạ, tôi có thể nhút nhát với mọi thứ xung quanh vì tôi không muốn vướng phải những rắc rối không đáng có và gây chuyện với những người không nên dây vào. Nhưng, nếu tôi đã lỡ vướng vào, tôi phải mạnh mẽ để giải quyết chuyện của mình, vì mẹ tôi đã dạy như thế.

    Tôi buông tay ra khỏi mặt, nhỏ nhẹ nói:

    "À, em nhớ cậu ấy còn nói gì mà... Phương không xứng với chức danh đội trưởng đội bóng rổ của trường..."

    "Nhưng hình như đội trưởng các đội thể thao của trường đều do thầy tổ trưởng tổ bộ môn và các thầy cô thể dục cùng họp bàn và quyết định. Cậu ta nói như vậy... không phải là đang bất mãn với cách làm việc của các thầy cô, ẩn ý rằng các thầy cô không có mắt nhìn người hay sao ạ?"

    Trong suốt quá trình nói, tôi vẫn hoàn toàn đóng tròn vai cô học sinh ngoan ngoãn, lễ phép của mình. Đôi mắt to tròn, long lanh nhìn thẳng vào thầy giám thị để lấy lòng tin. Nét mặt ngây thơ, đáng thương từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.

    "Tao không có ý đó."

    Kiên ôm một bên má sưng vù vì bị đánh, gắt lên với tôi.

    Tôi bình thản xoay người sang nhìn Kiên, nhỏ nhẹ hỏi lại:

    "Thế mày có nói Phương không xứng làm đội trưởng không?"

     Kiên ấp úng, hết nhìn thầy Liêm, lại nhìn sang thầy Nam, cố giải thích:

    "Thì... có. Nhưng mà em không có ý nghi ngờ thầy cô..."

    Thầy giám thị già đập bàn, quát lớn:

    "Đủ rồi! Chuyện đội trưởng, đội phó gì đó các em có khúc mắc gì thì đi nói với thầy Minh, ở đây cãi cọ qua lại làm gì?"

    Không để thầy Liêm kịp nguôi giận, Ngọc nói thêm vào:

    "Lúc cãi nhau với Phương, bạn Kiên toàn nói mấy lời thô tục thôi ạ. Mọi người bọn em ở đây đều có thể làm chứng."

    "Đúng vậy ạ. Em đứng gần họ nhất, em nghe rõ nhất, cũng nhớ rất kĩ, em có thể tường thuật y nguyên cho hai thầy nghe ạ."

    Tôi hùa theo.

    Cậu ta quả thật nói rất nhiều lời không hay và Phương cũng vậy. Đám thiếu niên nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn của một ngôi trường bình thường như đám bọn tôi cãi nhau, có thể mắng đối phương bằng lời hay ý đẹp gì chứ? Chuyện tôi có thể nhớ y nguyên từng lời mắng chửi của tên ấy cũng là do tôi bịa, tôi không có trí nhớ tốt, lúc đó lại ồn ào như thế, mơ mơ hồ hồ có thể nghe được một chút nhưng phần lớn đều chẳng thể nhớ nổi.

    Thầy Liêm xua tay, không để tôi tiếp tục huyên thuyên:

    "Thôi, không cần. Cho dù em Kiên có nói gì đi chăng nữa thì thằng nhóc này cũng không được đánh em ấy như vậy. Đánh người đã là lỗi sai lớn nhất rồi, cho dù em ấy có đúng cũng không có cách nào biện minh cả."

    "Nếu có chuyện gì, các em phải lập tức đi nói với giáo viên hoặc giám thị, để bọn tôi giải quyết, chứ không phải động tay, động chân như thế."

    Thầy Liêm vừa nói, vừa nhìn Phương, nghiến răng ken két.

    Rồi thầy ấy nhìn sang đám nhóc bọn tôi, hung dữ chất vấn:

    "Còn các em nữa, sao lại để các bạn đánh nhau đến mức này mới chạy đi báo hả?"

    Tôi cố giấu nụ cười trào phúng đằng sau khuôn mặt giả tạo mà tôi cất công dựng nên từ nãy đến giờ. Bọn họ đến rồi... thì sao chứ? Chỉ lắng nghe lời nói của một bên, đứng về phía những người tỏ ra yếu đuối hơn, dẻo miệng hơn, có quyền có thế hơn thay vì lắng nghe từ hai phía và xử lí công bằng?

    Tôi không phải mới vào trường. Học ở đây lâu như vậy, tôi phải biết "khôn" ra chứ.

    "Bọn em không phải là trẻ mầm non, có chuyện gì cũng không thể cứ méc giáo viên ạ."

    Ngọc ở bên cạnh nhỏ giọng, phản bác.

    Nhìn thấy vẻ mặt đã nóng phừng phừng của thầy Liêm, Minh Huy khéo léo "chữa cháy" cho Ngọc:

    "Dạ, bọn em biết các thầy cô đang họp để chuẩn bị cho lễ 20/11 sắp tới cho nên bọn em không dám làm phiền."

    Tôi tiếp lời của Minh Huy, nêu ra hướng giải quyết cho chuyện rắc rối lần này:

    "Nếu hai bạn đều sai, vậy... để hai người cùng xin lỗi nhau đi ạ. Sau đó, cứ phạt đều như nhau vì cả hai cùng có lỗi. Không phải như vậy là xong rồi sao ạ?"

    Thầy Nam định nói gì đó nhưng đã bị Trung Kiên lớn tiếng cắt ngang:

    "Sao thế được thầy?"

    Một người đàn bà xinh đẹp, quý phái, mặc đồ công sở, tay xách chiếc túi hàng hiệu đắt tiền bước từ bên ngoài vào phòng giám thị chật hẹp này. Vừa vào cửa, cô ta đã lên tiếng bằng cái giọng trịch thượng:

    "Xử phạt như thế nào là chuyện của giáo viên, các cháu là học sinh, còn nhỏ tuổi, chưa phân định được điều gì đúng, điều gì sai... có lẽ đừng nên can thiệp sâu quá thì hơn. Phải không thưa thầy giám thị?"

    Cô ta gỡ chiếc kính đen của một nhãn hiệu nổi tiếng, gấp lại rồi gài vào cổ áo sơ mi trắng của mình, đảo mắt nhìn quanh một lượt quanh phòng, dừng lại một lúc lâu ở chỗ đứa con trai của mình rồi dời đi, kết thúc ở nụ cười sởi lởi của ông thầy Liêm.

    "À... Chào chị, chị là mẹ em Trung Kiên phải không?"

    Thầy giám thị già cười nịnh nọt, chào hỏi. Tấm lưng gầy guộc hơi còng ngày thường nay lại cong xuống mấy phần.

    "Đúng vậy. Chào thầy, thầy là..."

    Người đàn bà nghiêng đầu bỏ lửng câu nói.

    "Tôi là Thanh Liêm, trưởng giám thị của trường."

    Thầy giám thị chìa tay ra phía trước, giới thiệu.

    Mẹ Kiên gật đầu một cái cho có lệ rồi xoay người nhìn tôi, phớt lờ bàn tay đang đưa ra của thầy giám thị. Cô ta nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt phán xét khiến tôi có hơi không thoải mái.

    Qua một lúc, cuối cùng mẹ Kiên cũng lên tiếng:

    "Cháu là lớp phó học tập của lớp đúng không? Lần trước cô có thấy cháu ở buổi họp phụ huynh. Bộ não của lớp có khác, ăn nói rất lưu loát, nhìn cũng rất thông minh, lanh lợi. Ban nãy, cô ở ngoài nghe hết mấy lời cháu nói rồi, cách cháu nói chuyện, cô rất thích."

   Tâm tư khó đoán, khí thế áp người phát ra từ đôi mắt đen láy, sâu thẳm của mẹ Kiên còn đáng sợ hơn cả thầy Nam. Tôi hơi rụt cổ, vờ không để ý đến mấy lời đó, lảng tránh ánh mắt.

    Người phụ nữ dời ánh mắt ra khỏi người tôi, đảo mắt nhìn quanh căn phòng giám thị nhỏ hẹp đã chật kín người, hỏi:

    "Tất cả các cháu đều là nhân chứng chứng kiến cuộc ẩu đả sao?"

    "Dạ."

    Cả bọn cùng đồng thanh.

    "Cho cô hỏi là ai ra tay đánh đối phương trước?"

    Người phụ nữ lại lên tiếng hỏi.

    "Dạ, là bạn Phương."

    Cậu bạn nam cùng lớp nãy giờ vẫn chỉ hùa theo bọn tôi vào những lúc cần thiết đột nhiên lên tiếng.

    "Ừm, vậy ai bị đánh nhiều nhất?"

    Người phụ nữ tiếp tục hỏi.

    "Dạ là bạn Kiên."

    "Ừm, vậy thì ông đã rõ mọi chuyện rồi chứ... thầy giám thị."

    "Nhưng Kiên là người gây sự trước ạ."

     Ngọc không kiềm được, lên tiếng phản bác.

    "Trẻ con gây gổ, cãi nhau mấy chuyện vặt vãnh là chuyện bình thường. Nhưng, việc thằng nhóc này đánh con tôi cũng là việc rành rành ra trước mắt. Nếu chỉ nói mấy câu không vừa ý đã động tay động chân như thế này thì tôi thấy học sinh của trường này cũng thật là..."

    Ở đoạn cuối, bà ta còn cố ý kéo dài, bỏ lửng câu nói của mình.

    Mẹ Kiên nở một nụ cười tự mãn, khẽ nghiêng đầu nhìn thầy giám thị già, chậm rãi nói tiếp:

    "Qua chuyện này, tôi cảm thấy hơi quan ngại về vấn đề bạo lực học đường ở trường mình đấy. Hay là tôi viết một bài báo về nó nhỉ? Dạo này, vấn đề này cũng đang hot lắm, tôi cũng đang thiếu đề tài. Thầy giám thị, ông thấy sao?"

    Thấy tình thế sắp bị xoay chuyển theo hướng bất lợi cho Phương, tôi đánh liều, xen vào cuộc trò chuyện của hai người họ:

    "Nhưng không có lửa thì làm sao có khói ạ? Nếu Kiên không gây sự trước thì tại sao Phương lại đánh cậu ấy?"

   "Em mau im lặng cho tôi. Người lớn đang nói chuyện, em xen vào làm gì. Bất lịch sự!"

    Thầy giám thị già quay qua Ngọc, quát lớn.

    Xong, ông ta lại nhìn mẹ Kiên, cười sởi lởi, nói mấy câu nịnh nọt, bợ đỡ người phụ nữ kia.

    "Bị người khác nói dăm ba câu cỏn con đã nổi điên lên đánh người, sau đó lại đổ hết tội lỗi cho người bị đánh. Đây là đạo lý gì vậy?"

    "Có lẽ, bình thường đã không được dạy dỗ đàng hoàng cho nên mới như vậy đấy, thầy nhỉ?"

    Bà ta vẫn đang nhìn thẳng vào thầy Liêm như vẫn đang đối thoại với thầy ấy nhưng lại như nói với bọn tôi.

    Tôi đương nhiên là hiểu được điều đó, vội vàng phản bác lại:

    "Không phải mấy câu cỏn con đâu ạ."

    "Tôi đã bảo các em im mồm cơ mà!"

    Thầy giám thị quay sang tôi quát lớn, vẻ mặt như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

    "Thưa thầy, xin thầy hãy kiềm chế cơn giận ạ."

    Thầy Nam đưa đến cho thầy Liêm một tách trà nóng, nhẹ giọng nhắc nhở.

    Nghĩ thầy Nam về phe mình, tôi lớn mật đứng dậy, định nói thêm mấy câu thì đã bị thầy ấy ngăn lại bằng ánh nhìn sắc lạnh và một cái suỵt khẽ nhắc nhở.

    Bọn tôi vâng lời, yên lặng nghe thầy Liêm bàn bạc cách giải quyết với mẹ của Trung Kiên. Nhưng càng nghe, bọn tôi càng cảm thấy chướng tai, rõ ràng bọn họ đang thiên vị Kiên.

     Đương lúc mọi chuyện đã mười mươi ngã hẳn sang hướng bất lợi cho Phương khi cuộc đàm phán giữa mẹ Kiên và thầy Liêm đã dần đi đến hồi kết, từ bên ngoài vọng vào tiếng nói gấp gáp của một người phụ nữ:

    "Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ. Do mãi mới tìm được người trông sạp giúp nên giờ tôi mới tới được, thật xin lỗi."

    Người phụ nữ có khuôn mặt nhẹ nhàng ẩn sau mớ tóc rối vội vã bước vào trong phòng.

   "A, cô Dương!"

    Vừa nhìn thấy người ở cửa, tôi đã không kiềm được mà reo lên.

    Mẹ Phương rất đẹp nhưng lại bị cuộc sống vất vả bào mòn đến nổi thứ để lại ấn tượng cho người khác từ lần đầu gặp gỡ là dáng vẻ xuề xòa, kham khổ với nét ưu tư đọng lại nơi đáy mắt chứ chẳng phải là nét đẹp thanh thoát của ngũ quan được sắp đặt hài hòa từ bàn tay tạo hóa kia. Mẹ của Phương gầy lắm, ai nhìn cũng không khỏi xót xa cho một kiếp hồng nhan nhưng bạc mệnh. Sống cùng một người chồng vũ phu, suốt ngày bê tha rượu chè, không lo làm ăn, một mình bà gồng gánh cả gia đình.

    Sau bố mẹ Ngọc, mẹ của Phương chính là người tôi thân nhất trong phụ huynh của đám bạn chơi cùng. Tôi nhường lại chiếc ghế của mình cho cô ấy, lui về sau ngồi cùng với Ngọc và Minh Huy. Mẹ Phương cảm ơn tôi nhưng không vội ngồi xuống, hướng ánh mắt về chỗ thầy chủ nhiệm của bọn tôi đang đứng, nhẹ giọng hỏi:

    "Con trai tôi phạm lỗi gì vậy thầy?"

    "Em Phương đánh bạn học, thưa chị."

    Không để thầy Nam kịp nói gì, thầy Liêm ngồi ở chiếc bàn bên này cùng mẹ Kiên nói vọng sang. Giọng nói và thái độ khác hẳn với khi nói chuyện với mẹ Kiên.

    Mẹ Phương nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, ánh mắt dừng lại thật lâu ở chiếc bàn đó, vẻ mặt thoáng sững sờ.

    Vẻ mặt của mẹ Kiên còn đáng để tâm hơn, đôi mắt mở to nhìn người phụ nữ lam lũ bên này như thể không tin vào mắt mình, đôi môi đỏ thắm khẽ hé mở, mấp máy gì đó.

    Từ đầu đến cuối, tôi đều chăm chú nhìn bà ta nên mọi khác biệt trong hành động của mẹ Kiên đều bị tôi thu hết vào trong mắt, không sót một giây nào. Từ khi mẹ Phương bước vào, sắc mặt của bà ta thay đổi hẳn, không còn trưng ra cái dáng vẻ kênh kiệu đáng ghét như lúc đầu mà thay vào đó lại là vẻ mặt vui mừng.

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 26 ♥ ☚(*'∀`☚)