Một tuần học nhanh chóng trôi qua, thứ Bảy mà tôi mong chờ cuối cùng cũng đến.
Tôi dậy từ sớm cho mặt bớt sưng, chuẩn bị kỹ càng mọi thứ rồi rời khỏi nhà với bộ dạng tươm tất.
"Hôm nay còn xịt nước hoa nữa à? Thơm thế!"
Đứng trước cửa nhà Ngọc chờ mở cửa, Phương bất chợt xích lại gần tôi, hít hít vài cái rồi cảm thán.
"Cút ra!"
Tôi trừng mắt, mạnh bạo đẩy mặt nó ra.
"Đi học nhóm thôi mà, mắc gì mặc đồ xinh vậy?"
Phương lại kiếm chuyện với tôi.
Vừa nghe thấy lời khen của Phương, mắt tôi sáng rực, cười toe toét hỏi lại nó:
"Xinh lắm hả?"
Phương gật đầu, thành thật đáp "ừ" một tiếng thật khẽ.
Chưa để tôi vui bao lâu, nó lại nhếch miệng cười đểu, nói bằng cái giọng không nghiêm túc:
"Đồ xinh, mày không xinh."
Kết quả, Phương bị tôi đá một cái vào chân cùng vẻ mặt hăm dọa và cái lườm cháy mắt từ tôi.
"Hai cậu làm gì thế? Sao lại đứng ở ngoài đây vậy?"
Chợt có tiếng hỏi của ai đó từ phía sau, tôi và Phương đồng loạt quay lại nhìn thì thấy Minh Huy đang chầm chậm đạp xe đến.
"Ngọc ngủ quên, bọn này đang đứng chờ nó."
Phương nhìn Minh Huy, đáp.
Sau một lúc, Ngọc ra mở cửa cho bọn tôi với vẻ mặt khá tươi tỉnh.
Mọi người tụ tập đông đủ, bắt đầu vào buổi học nhóm đầu tiên với sự mở màn của môn Toán. Bọn tôi lấy đề toán thầy Nam cho ở lớp học thêm ra giải. Đến những câu khó, Minh Huy sẽ đứng ra sửa bài cho chúng tôi.
Trong số những bạn học ở đây, tôi chính là đứa học dở Toán nhất, nên khi mọi người trao đổi, tôi luôn chăm chú lắng nghe thật kĩ và cẩn thận ghi chép lại. Những khúc mắc tôi gặp khi giải đề, khi mọi người giảng, tôi đều nghe hiểu nhưng khi vận dụng sang câu tương tự tôi lại chẳng làm được.
***
Thu hoạch của hai giờ học nhóm đầu tiên của tôi không mấy khả quan, chỉ có triệu chứng đau đầu và hoa mắt.
Học được một lúc, đến giờ ăn trưa, bố Ngọc từ dưới bếp gọi vọng lên bảo bọn tôi xuống ăn cơm. Cả đám bọn tôi nhanh chóng gấp lại sách vở, lục tục kéo nhau xuống lầu.
Mấy năm qua, tôi vẫn thường đến nhà Ngọc chơi và ở lại ăn cơm cùng gia đình, tôi biết bố của Ngọc nấu ăn rất ngon nên khá mong chờ vào bữa ăn hôm nay. Món ăn bác ấy làm từ hương thơm cho đến mùi vị đều không thể chê vào đâu được. Ngọc từng kể khi còn trẻ, bố nó từng đảm nhận vai trò bếp phó cho một nhà hàng khá nổi tiếng vào thời ấy ở thành phố này. Sau này vì phát sinh vấn đề gì đó lại đột nhiên xin nghỉ việc và chuyển sang làm công ty xuất nhập khẩu và gặp mẹ Ngọc.
****
Bố mẹ của Ngọc có khoảng cách tuổi tác rất lớn. Mẹ của nó lấy bố nó khi cô ấy mới 23 tuổi, lúc ấy bố Ngọc cũng đã 35 và còn từng có một đời vợ.
Nói về cô vợ trước của bố Ngọc, tôi thật sự nể phục và tò mò về người phụ nữ ấy. Ngọc được mẹ mình kể lại rằng chính người vợ trước của bố đã mai mối và đồng thuận để hai người kết hôn. Cô bị bệnh ung thư, qua đời rất sớm, chỉ tầm 33 tuổi. Trước khi qua đời, cô ấy đã viết lại rất nhiều lời dặn dò cho những người mình yêu thương. Từ những việc nhỏ nhất, cho đến những việc trọng đại, cô ấy đều cẩn thận ghi lại vào cuốn sổ luôn mang bên người. Khi không còn viết được nữa, cô ấy sẽ nhờ người viết giúp. Những lời trong cuốn sổ ấy là những lời trăn trối, cũng là lời yêu thương cuối cùng cô dành cho mọi người. Trong số những lời gửi đến chồng mình, cô ấy đã đem người đàn ông mình yêu thương nhất trên cõi đời này trao cho người em gái mà cô ấy yêu quý – mẹ của Ngọc, nhờ em thay mình chăm sóc và lo lắng cho anh.
Những con người bị số phận trêu đùa, cuộc hôn nhân của bọn họ thật lạ lùng, xuất phát từ một lời hứa nhưng lại có thể bên nhau bình yên và hạnh phúc.
****
Dùng bữa xong, chúng tôi bắt đầu bước vào công cuộc "giành" việc. Ngọc Anh và Bảo Hân nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, Phương vớ lấy cái khăn lau bàn ở cạnh đó. Ba tôi là con cả, nhà tôi thường xuyên phải làm đám tiệc. Vì thương mẹ, tôi luôn phải một mình rửa hết toàn bộ chén của hơn chục người ăn cho nên việc rửa chén bát sau bữa ăn bị tôi "giành" mất.
Ai cũng bận rộn với công việc của mình, ngoại trừ Minh Huy. Sau khi bưng đồ ăn xuống, cậu ấy cứ loay hoay ở nhà bếp, chẳng biết phải làm gì. Tôi tò mò, đánh tiếng hỏi:
"Có việc gì à, Minh Huy?"
Cậu ấy thoáng giật mình, xong lại tiến đến gần chỗ tôi, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu có cần giúp gì không?"
"Không cần đâu, một mình mình làm được rồi."
Tôi mỉm cười, đáp.
Cậu ấy không còn đi qua đi lại đằng sau lưng tôi mà trực tiếp đứng ngay bên cạnh, "giám sát" tôi làm việc, có nhiều lần định nói gì đó nhưng lại thôi. Đột nhiên, tôi lại muốn trêu cậu ấy:
"Cậu có thể buộc tóc lại giúp mình không? Tóc mình rối rồi."
Dứt lời, tôi lại cảm thấy hơi hối hận vì lời nhờ vả có phần hơi kì cục vừa rồi của mình nhưng lời nói đã nói ra cũng chẳng thể rút lại. Không gian tĩnh lặng đến kì lạ. Tôi chẳng để ý đến cậu ấy nữa, tập trung làm việc của mình, chỉ còn lại vài cái đĩa.
Đột nhiên, đằng sau có một bàn tay nhẹ kéo sợi dây buộc tóc nơ đỏ của tôi khiến cho mái tóc chỉ dài đến vai của tôi khẽ buông xuống, xòa xuống mặt. Nghĩ Phương lại trêu mình, tôi định bụng quay sang mắng cho cậu ta một trận thì bên tai đã xuất hiện một giọng con trai dịu dàng, hơi run run nói:
"Cậu muốn buộc như thế nào? Buộc thấp hay tết lại? Mình chỉ biết hai kiểu đó thôi."
Minh Huy buộc tóc cho tôi, không chỉ vậy, còn cho tôi chọn lựa kiểu tóc. Mọi lời nói và cử chỉ của cậu ấy hệt như mật ngọt khiến tôi mê mệt, không thể thoát ra.
"Tuỳ cậu."
Tôi khẽ đáp.
Mặt và cả hai tai của tôi đều đã đỏ ửng, quên cả hô hấp. Ban đầu, cậu ấy còn khá lúng túng, loay hoay mãi vẫn chưa đâu vào đâu nhưng thành quả cuối cùng lại thật sự không tệ.
"Cảm ơn cậu."
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy, chỉ chăm chú rửa nốt số còn lại trong bồn rửa chén.
"Không có gì."
Giọng nói mang theo ý cười đáp lại.
*****
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, chúng tôi quay lại với việc học. Mọi người lại bắt tay vào giải đề.
Phương liếc trộm sang bài giải của tôi, rồi oang oang:
"Câu này mày làm sai rồi, cách giải giống câu 5 đề 2 ấy."
Tôi cáu kỉnh hỏi lại:
"Tao thấy hai đề có giống đâu, sao lại giải theo kiểu đó mà không phải giải kiểu này?"
Minh Huy từ bao giờ đã đổi vị trí với Ngọc, ngồi sát cạnh tôi, lên tiếng giải thích:
"Đúng là thoáng nhìn thì hai đề không giống nhau. Nhưng ở đây, cậu đã chứng minh được AD vuông góc với AB, giờ tiếp tục chứng minh AD vuông góc với CM, ta có thể suy ra AB song song với CM, không phải nó quay về giống với dạng ban nãy rồi sao?"
Tôi bị mấy đường kẻ rối tung rối mù làm cho hoa mắt, chóng mặt. Trong đầu tôi lúc này chỉ lo loanh quanh tìm cách giải toán, còn chẳng thèm để ý đến khoảng cách ngày càng gần giữa tôi và Minh Huy, đến mùi hương tươi mát thoang thoảng nơi khoang mũi. Tôi chăm chú nhìn hình vẽ trong tập của mình, nhăn nhó, chẳng buồn ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi lại:
"Nhưng tại sao AD lại vuông góc với CM? Nó nằm cách xa nhau thế cơ mà?"
"Tam giác ADC có AK vuông góc với CD và DH vuông góc với AC, suy ra M là trực tâm tam giác..."
Minh Huy chậm rãi giải thích cho tôi.
Cậu ấy rất kiên nhẫn, lại cực kì dịu dàng. Minh Huy và Phương ở bên giúp tôi giảng giải, tôi không hiểu nên cứ hỏi mãi. Qua ba câu hỏi của tôi, Phương đã bắt đầu bực bội, tông giọng đã cao hơn vài phần. Minh Huy lại khác, cậu ấy không những không cáu kỉnh, còn liên tục đổi cách khác giải thích cho tôi, thái độ từ đầu đến cuối đều cực kì tốt.
Đến bốn giờ chiều, đám bọn tôi gom sách vở, ai về nhà nấy.
Tối đến, sau khi ăn cơm xong, tôi lại mở sách vở ra ôn lại bài tập của buổi chiều ngày hôm nay. Chợt, điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn thu hút sự chú ý của tôi.
Minh Huy: [Mấy bài tập hôm nay, cậu có chỗ nào không hiểu không? Tôi có thể giảng lại cho cậu.]
Tôi nhanh tay gõ tin nhắn phản hồi. Bình thường, đối với những chuyện như thế này, tôi sẽ luôn chọn cách từ chối khéo vì ngại làm phiền người khác. Tôi định bụng sẽ từ chối cậu ấy nhưng suy đi nghĩ lại, tôi lại thuận theo ý tốt của Minh Huy.
Tôi không muốn gọi video, cậu ấy chịu khó gọi thường với tôi. Tôi bị mất căn bản toán hình, trong quá trình giải bài tập có kiến thức nào tôi bị mất, cậu ấy sẽ kiên nhẫn giảng lại cho tôi.
"Giá như một người ấm áp như cậu ấy có thể trở thành bạn trai của mình thì tốt biết mấy."
Nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ phòng, tôi vô tình nhìn thấy một vệt sáng xẹt ngang bầu trời tối đen lặng gió, ôm theo hy vọng nhỏ nhoi của mình, tôi đan chặt hai tay đặt ở trước ngực, khẽ nhắm mắt, nhỏ giọng cầu nguyện với các vị thần.
*****
Thứ Hai sau đó, tôi đến lớp muộn hơn mọi ngày. Vừa vào trường đã nhìn thấy mọi người lục tục xếp hàng để chuẩn bị chào cờ, tôi chạy vội về lớp học của mình, nhìn quanh quất xem thầy chủ nhiệm liệu có lại đang "theo dõi" bọn tôi hay không. Vừa chui được vào hàng của lớp mình, tôi đặt vội balo xuống đất cạnh chiếc ghế nhựa thấp màu xanh bị nứt một đường khá lớn kéo dài từ lỗ tròn ở giữa đến phần rìa ngoài.
Nói chuyện được vài ba câu với Phương đang đứng ở bên cạnh, khi tôi định ngồi xuống lại chợt phát hiện ra chiếc ghế "rách" của mình từ lúc nào đã trở nên lành lặn một cách đáng ngờ, vết nứt lớn hoàn toàn biến mất. Tôi không nghĩ nhiều, ôm cặp vào lòng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Một quyển sổ màu hồng nhạt được ai đó từ phía sau đưa đến bên cạnh tôi.
"Cho cậu cái này này."
Tôi ngoái đầu, vừa hay bắt gặp khuôn mặt đang cười toe toét của Minh Huy.
Tôi nhận lấy quyển sổ, nhỏ giọng hỏi:
"Là cái gì vậy?"
"Sổ tay kiến thức tôi tổng hợp... cho cậu đó."
"Cảm ơn Huy nha."
Tôi cười đáp lễ.
Quân Phương chẳng biết lại "lên cơn" gì, cáu kỉnh nói:
"Con trai gì mà ghi chép bằng quyển sổ màu hồng công chúa..."
Tôi mạnh bạo giẫm vào chân Phương, buộc nó im lặng bằng ánh mắt "chết chóc" của mình.
*****
Nhờ có sự giúp đỡ của Minh Huy, tôi bắt đầu chăm học hơn. Tuy vẫn không có mấy hứng thú với môn Toán nhưng tôi không còn quá ác cảm với nó, vì giờ đây tôi đã phần nào hiểu được quy luật của các con số và hình vẽ khó nhằn này và còn vì tôi có một thầy giáo giỏi như Minh Huy.
Ngoài buổi học nhóm vào mỗi thứ 7 hàng tuần, tôi còn tận dụng giờ ra chơi những ngày có tiết học Toán thành giờ ôn tập của mình. Sở dĩ tôi phải học đến "bạt mạng" như vậy không chỉ là vì để theo đuổi Minh Huy, còn là vì giao kèo với một người. Nếu tôi thành công, tôi sẽ được trả tự do, cuộc sống của tôi sẽ quay trở lại như lúc trước, bớt đi vài phần mệt mỏi.
****
Vào một hôm thứ 6 đẹp trời nọ, tôi lại quên gom đủ chữ ký của giáo viên trước khi thầy cô ra về. Cứ nghĩ đến tiết sinh hoạt chủ nhiệm vào thứ Hai lại bị thầy Nam nhắc nhở, tâm trạng vui vẻ của tôi lại đột nhiên "xuống dốc không phanh". Tôi cầm theo quyển sổ đầu bài đến phòng giáo viên tìm thầy ấy trước.
Sau khi trao đổi một lúc, tôi lại xin nghỉ việc với lý do: bản thân đã làm không tốt nhiệm vụ được giao, công việc không phù hợp khiến tôi mệt mỏi, vịn cả vào điểm Toán khá tệ của mình dạo gần đây để thầy ấy cân nhắc. Đây đã là lần thứ ba trong học kỳ này tôi xin thầy Nam nghỉ việc, bản thân tôi cũng cảm thấy mình khá phiền nhưng thầy ấy hình như lại không nghĩ như vậy, cứ nhất quyết giữ tôi lại làm việc mặc dù đã có Tường Vi.
Sau một hồi kì kèo qua lại, cuối cùng thầy Nam ra một điều kiện cho tôi:
"Nếu lần thi cuối kì này em được 9 điểm trở lên, tôi sẽ cho em nghỉ việc."
Nghe qua khá buồn cười nhưng đây chính là động lực để tôi phấn đấu nhiều đến như vậy. Khao khát làm một học sinh bình thường tự do, tự tại, không còn vướng bận vẫn luôn cháy âm ỉ trong lòng tôi suốt những tháng qua, chưa một lần nào tắt.
****
Chiều hôm nay, tôi lại mang sách vở ra chiếc bàn học "cô đơn" nằm trơ trọi ở một góc sân trước phòng hội trường ngồi học bài. Minh Huy ngồi ngay cạnh tôi, chầm chậm lật giở cuốn vở soạn Văn mượn từ tôi. Hàng chân mày của cậu ấy khẽ nhíu lại, vẻ mặt tràn đầy vẻ hồ nghi, bộ dạng y hệt lúc tôi đối diện với mấy bài giải toán của Minh Huy.
Ngọc, Bảo Hân và Ngọc Anh ngồi ở một góc gần đó ăn vặt, nói chuyện phiếm, bảo rằng không muốn làm phiền đến hai đứa bọn tôi. Phương phải họp với đội bóng nên vừa đến giờ ra chơi đã chạy đi mất.
Tôi nhanh chóng hoàn thành xong câu a và câu b của bài tập hình được giao, chỉ còn lại mỗi câu c – câu khó nhất. Nghĩ một lúc vẫn chẳng tìm ra hướng làm, tôi định quay sang hỏi Minh Huy.
"Huy ơi, ban nãy thầy Nam có giảng qua câu này nhưng mình không hiểu lắm, cậu có thể giảng lại cho mình không?"
Chưa kịp để tôi mở miệng nhờ vả, từ bên cạnh bỗng vang lên giọng nói có âm vực cao của một cô gái.
Là Diệp Lan, cô ta từ lúc nào đã ngồi ngay bên cạnh Minh Huy, hỏi bài bằng cái giọng điệu nũng nịu hiếm có và ánh mắt dán chặt vào mặt cậu ấy. Tôi vừa nhìn đã nhận ra Diệp Lan thích Minh Huy, bởi cô ta rất giống tôi. Phần lớn con gái đứng trước người mình để ý thường sẽ cho người ta thấy một bản thân rất khác, cô gái này cũng không ngoại lệ.
Diệp Lan cứ như vậy, từng bước gia nhập vào "nhóm siêng học" của hai đứa bọn tôi. Trong suốt buổi học, cứ chốc chốc, cô bạn lại gọi Minh Huy, hỏi cậu ấy đủ thứ chuyện.
Chứng kiến cảnh ấy, tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên. Tôi sợ hai người họ sẽ thật sự đến với nhau trước khi tôi kịp làm gì. Tôi ghen tị vì ngay cả sự dũng cảm để theo đuổi Minh Huy tôi cũng chẳng có, chỉ dám cư xử với cậu ấy như một người bạn, cho dù có thích cũng không dám bước thêm một bước nữa để gần cậu ấy hơn. Những cuộc trò chuyện của hai người bọn họ thật hòa hợp và vui vẻ, điều đó khiến tôi cảm thấy bản thân giống như một đứa dư thừa.
Cho dù đã hứa với Ngọc sẽ cố gắng theo đuổi tình yêu nhưng tôi lại giống hệt như một con rùa, chầm chậm bò trên đường đua tình cảm, nơi mà đối thủ của tôi là một, không, là rất nhiều con thỏ.
Liệu trong cuộc đua này, một con rùa chậm chạp có thể thắng nổi những con thỏ nhanh nhẹn hay không?
Tôi cố gắng không nghĩ nhiều, tập trung vào làm bài tập. Bên tai bị làm phiền bởi mấy thứ âm thanh hỗn tạp của giờ ra chơi ở trường học, trong đầu lại bị đống suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình vây chặt, tôi chẳng cách nào tập trung nổi. Tôi đứng dậy, lí nhí nói với Minh Huy một câu: "Mình đi vệ sinh" rồi chạy đi mất.
Tôi thật sự chạy đến nhà vệ sinh nữ để rửa mặt. Bước ra khỏi khu nhà vệ sinh, định bụng đi dạo một lát cho khuây khỏa đầu óc, tôi bất chợt nhìn thấy một đám đông ồn ào đang vây thành một vòng tròn nhỏ ở góc sân vắng vẻ gần phòng họp của các đội thể thao trường. Một giọng nói cực kì quen thuộc hùng hổ lớn tiếng thu hút sự chú ý của tôi:
"Mày tập luyện được thì tập luyện, không được thì ra khỏi đội. Đừng có ở đây làm ảnh hưởng đến mọi người, còn nhiều người giỏi đang chờ để lên đấu chính lắm."
Tôi khó khăn chen chúc vào đám đông toàn những cậu trai to con, xem thử chuyện ở bên trong.
"Tao vẫn tập luyện chăm chỉ mà. Rốt cuộc là tao đã ảnh hưởng đến ai vậy, đội trưởng?"
Trung Kiên lớp tôi nói bằng cái giọng giễu cợt.
"Mày muốn tao kể phải không? Thứ nhất, thường không đến họp đội và luyện tập trước trận đấu..."
Phương nhìn Kiên với vẻ mặt khó chịu. Đôi mắt sắc lạnh xoáy sâu vào khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta, nói bằng cái giọng nghiêm khắc đầy uy quyền của một người đội trưởng.
Kiên không lịch sự ngắt lời của Quân Phương:
"Tao bận. Vả lại, tập đi tập lại cũng có như vậy thôi, vào sân cứ tùy cơ ứng biến là được rồi."
Thái độ nói chuyện của cậu ta cực kì không nghiêm túc, đến một người ngoài như tôi nhìn cũng phát ghét.
Một cậu bạn trong đội bóng đứng bên ngoài không kiềm được mà lên giọng mỉa mai:
"Mày là tuyển thủ chuyên nghiệp chắc? Bọn này thì nai lưng ra tập, mày thì nhởn nhơ đi chơi. Đến lúc vào sân thi đấu, cả đội lui về phòng thủ thì cậu chạy đi tấn công, không thèm nghe lời của đội trưởng. Là tùy cơ ứng biến dữ chưa?"
"Thì... thì..."
Trung Kiên đuối lí, lắp bắp nói.
Phương lại tiếp tục chỉ ra những sai phạm của cậu ta:
"Thứ hai, thường xuyên không tuân thủ nội quy của đội bóng. Thứ ba, không tôn trọng đội trưởng và đồng đội trong thi đấu, chỉ thích làm theo ý mình. Thứ tư..."
Trung Kiên ngoáy tai, qua loa đáp:
"Thôi, thôi, biết rồi! Lần sau, tao sẽ không như vậy nữa, được chưa?"
Nhìn dáng vẻ không nghiêm túc nhận lỗi này của Kiên, Phương đã tức đến nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Trung Thực từ đầu đến giờ đều luôn đứng bên cạnh Phương như một vệ sĩ, mỗi khi nhìn thấy Phương thay đổi sắc mặt, vung tay vung chân, cậu nhóc lại nói vài câu xoa dịu bầu không khí. Tôi đã nhờ vả đúng người rồi!
Vừa nhìn thấy tôi, cậu nhóc đã vội gọi lớn:
"Chị Vân Anh, chị đến khi nào thế ạ?"
Mọi người trong đội đồng loạt nhìn về phía tôi, kể cả Phương. Tôi ngại ngùng mỉm cười nhẹ nhàng, vẫy tay chào mọi người. Tôi và Ngọc thường xuất hiện trong các trận đấu lớn nhỏ của Quân Phương nên mọi người ở đây đều biết hai đứa bọn tôi. Mọi hôm đều có Ngọc đi cùng, bây giờ chỉ có một mình nên tôi có hơi ngại.
Phương nhìn sang tôi, ánh mắt đã dịu đi vài phần so với khi đối diện với Trung Kiên. Cậu ấy nhắc nhở Kiên vài câu rồi cho mọi người giải tán, thong thả đi đến chỗ của tôi. Phương khoác vai tôi, nhẹ giọng hỏi:
"Đến tìm tao làm gì thế?"
Tôi không nể tình biểu môi đáp:
"Ai đến tìm mày? Đi vệ sinh ra thấy chỗ này tụ tập đông người nên chui vào xem thử xem có phải đánh nhau không thôi."
Phương làm bộ biểu môi chê bai nhưng cũng không quên nhắc nhở tôi:
"Nhiều chuyện thế! Lần sau có đánh nhau thì phải chạy đi cho xa nghe không? Cứ bu vô xem, có ngày người ta lỡ tay đánh cho u đầu."
Tôi giơ nắm đấm lên trước mặt, hùng hổ đáp:
"Không sao. Ai đánh tao u đầu, tao đánh lại người đó cho u to hơn tao luôn, sợ gì!"
Phương gõ nhẹ lên đầu tôi, cười giễu cợt, nói:
"Mày nhát gan như quỷ, dám đánh ai?"
"Đánh mày đó."
Tôi giận dỗi, thúc vào bụng Phương, rồi vênh mặt đáp.
(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 24 ♥ ☚(*'∀`☚)