Trong màn sương trắng mịt mờ, xung quanh bốn phía đều như chìm vào hư ảo. Cô đứng tại chỗ, do dự. Không biết cảnh vật phía trước là âm u hay là xinh đẹp, nhưng mọi thứ xinh đẹp đều thường hay che dấu hắc ám cùng ghê sợ không cách nào tưởng tượng được, cô có nên tiến lên phía trước hay không đây?
Cô do dự, cô giãy giụa, cô mê man, cô đơn độc. . . . . .
Trong lúc mông lung, từ trong màn sương mù dầy đặc chợt truyền đến một giọng nữ dịu dàng dễ nghe, "Miên Miên. . . . . . Đi tới đây. . . . . . Miên Miên. . . . . . Đi tới đây. . . . . ."
Không biết vì sao khi cô nghe thấy giọng nữ kia lại làm cho cô nhớ tới tiếng hót thê lương của con chim sơn ca bị Bạo Quân nhốt trong lồng, thanh âm dễ nghe kia xen lẫn một nỗi thê lương đến vô hạn làm cho tim cô hơi nhói đau, nhưng cô lại không còn do dự nữa mà thẳng tiến đi về phía trước.
Xông thẳng vào tầng tầng sương mù trước mắt, cô mở đôi mắt to sương mù nhìn lên cảnh tượng xinh đẹp trước mặt kia. Đó là một cô gái xinh đẹp dịu dàng lẳng lặng ngồi ở trên xích đu nhẹ nhàng đong đưa vừa khẽ vuốt cái bụng hơi nhô ra thật ôn nhu, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ấy dưới sự soi sáng của ánh mặt trời ấm áp từ từ sáng rõ ra.
Bị nụ cười cưng chìu dịu dàng ấy mê hoặc, cô dần dần cất bước đến gần cô gái ngồi trên xích đu kia.
Cô gái giống như cũng cảm nhận được cô đang đến nên từ từ xoay người lại, vừa nhìn thấy cô lại êm ái cười một tiếng, vẫy vẫy tay, "Miên Miên, tới đây đi." Vừa nói xong, còn có ý bảo cô ngồi vào bên cạnh cô ấy.
Cô tựa như người mất hồn, không có cách nào suy nghĩ nữa, chỉ có thể bước lên thảm cỏ mềm mại, nghe lời ngồi vào bên cạnh cô gái kia, trong nội tâm cô không ngờ lại thấy thật an bình cùng bình tĩnh. Sau một hồi lâu, cô mới ngẩng mặt lên, hơi tò mò hỏi: "Cô là ai vậy, tại sao, tại sao cô lại biết tên của con?"
Cô gái nghe vậy mới tràn ra tiếng cười, nếp nhăn do cười tạo ra trên gương mặt xinh đẹp ấy giống như mặt hồ sen thật sâu muốn đem cả người cô hút vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế.
Thật là người xinh đẹp, ngay cả nụ cười cũng mị hoặc đến như vậy . . . . . . Cô há hốc mồm cứng lưỡi, sững sờ nhìn cô gái trước mặt.
"Miên Miên, mẹ là mẹ của con." Cô gái kéo tay của cô khẽ vuốt ve lên cái bụng to của mình, "Con gái ngoan, bảo bối ngoan, mẹ chính là mẹ của con đây."
Mẹ sao? Nhìn người xa lạ trước mắt này cô cảm thấy giống như có một tia chớp vừa xẹt ngang chân trời trong đêm tối tăm, làm cho thần chí mơ màng của cô bỗng thanh tỉnh lại, thu tay lại, cô lui về phía sau một bước dài, "Không. . . . . . Không, cô không phải là mẹ của tôi. . . . . . Mẹ của tôi đã sớm bỏ mặc tôi rồi. . . . . . Không phải. . . . . . cô không phải . . . . ."
Nhìn bộ dạng phòng bị của cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia nhất thời nổi lên một tia bi thương chán nản, "Miên Miên, thật xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi con, không phải mẹ không nhớ con, mà là mẹ. . . . . . Mẹ đã không còn hơi sức ở bên cạnh con nữa rồi, đứa nhỏ đáng yêu của mẹ, tới bên cạnh mẹ nào, tới bên mẹ nào. . . . . ."
Cô gái mong đợi duỗi tay về phía cô, trong đôi mắt to dịu dàng ấy tràn đầy tình yêu cùng hi vọng. Lúc này, lòng của cô cảm thấy nhói đau, không kìm hãm được mà hướng về phía đôi tay đang vươn tới kia, "Cô. . . . . . Cô thật đúng là mẹ sao, là mẹ của con thật sao?"
Cô gái nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng sụt sùi khóc, "Bảo bối, bảo bối ngoan của mẹ, để cho con một mình ở lại chỗ này chịu khổ, mẹ thực xin lỗi con, bảo bối ngoan của mẹ . . . . . ." Cô gái một mực khóc thút thít khóc bên tai làm cô sâu kín hồi tưởng lại, tình cảm bất đắc dĩ lại tuyệt vọng trong nháy mắt tựa hồ khiến cô cũng cảm động lây mà đến ngây cả trái tim cũng thấy đau nhói ngập trời.
Trở về ôm lấy thân thể đơn bạc của cô gái, mắt của cô liền thi nhau rơi lệ , "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cô lẩm bẩm cái danh từ mà đối với cô vẫn còn hoàn toàn xa lạ, nhưng cô lại thấy thỏa mãn đến không ngờ, dựa vào thân thể mềm mại kia, làm cô thấy mình thật là lười biếng và cũng cực kỳ nhàn nhã và an bình.
Trên xích đu lay động, hai người cứ vừa ôm vừa khóc rống một hồi lâu, không biết qua bao lâu, cô gái mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng làm cô thức tỉnh, "Đau quá."
Cô như bắn người lên, luống cuống tay chân kiểm tra cô gái một hồi, "Không có sao chứ?"
Cô gái lắc đầu một cái, cười cười, "Không có sao, con xem lúc con còn trong bụng mẹ rất nghịch ngợm nha, con đá vào bụng mẹ này." Cô gái vừa nói xong, liền cầm tay cô để lên cái bụng tròn của mình, quả thật thần kỳ, lúc cô sờ sờ lên bụng hình như đứa bé rất nể tình mà truyền đến một hồi chấn động.
Cô cảm giác lòng bàn tay kia truyền tới một chút động đậy, rất nhẹ nhàng, giống như có một sinh mạng ở nơi nào đó đang khỏe mạnh lớn lên, hoặc giả vẫn còn không muốn ở yên trong nhà, vội vàng muốn ra ngoài nhìn xem quang cảnh xinh đẹp bên ngoài kia. Tay cô lại đột ngột truyền đến một loại chấn động, gương mặt cô hưng phấn dường như không thể tưởng tượng nổi, "Thật là đáng yêu, thật là thật đáng yêu. . . . . . Con bé đá con. . . . . . Con bé đá con. . . . . . Con bé. . . . . . Con. . . . . ." Cô hưng phấn đến ngay cả lời nói cũng không thể mạch lạc được, huơ tay múa chân, giống như đã trông thấy tận mắt bộ dạng đứa bé đáng yêu đưa tay chân mập mạp ngắn ngủn đá đạp lung tung, lòng cô bỗng tràn đầy ngọt ngào, tràn đầy sung sướng.
Cô gái như muốn sờ sờ đầu cô trấn an, khẽ cười gật đầu một cái, "Đúng vậy, ở trong lòng của người mẹ, đứa con luôn là đáng yêu như vậy. Miên Miên, con bây giờ cũng làm mẹ rồi, từ nay về sau con cũng có thể nhìn thấy đứa con đáng yêu của riêng con, con rồi cũng có thể cảm nhận được con mình đang động đậy trong bụng mình, đứa bé cùng chung huyết mạch tương liên thân tình với con."
Ách, cô sửng sốt, cái gì gọi là cô cũng làm mẹ rồi. Cô mang theo nghi ngờ nhìn về phía cô gái. Cô gái xinh đẹp thấy mặt cô nghi hoặc, không khỏi nhẹ nhàng bình thản vuốt ve bụng cô, thấy cô kinh ngạc mới nở một nụ cười, "Nhìn xem, Miên Miên, nơi này của con cũng có bảo bối rồi đấy."
Cô hoàn toàn ngu ngơ đi, "Này. . . . . . Này. . . . . . Có Bảo Bảo. . . . . ."
Cô gái đồng tình gật đầu, "Đúng vậy, Miên Miên của chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, cũng sắp làm mẹ rồi."
"A. . . . . ." Cô hét lên một tiếng, tựa hồ không thể tiếp nhận chuyện mình tự nhiên lại có một baby.
"Miên Miên. . . . . . Bông vải Miên. . . . . . Em tỉnh lại đi, em không sao chớ?" Mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, cô không nhịn được mà mạnh mẽ lui về phía sau. Đợi đến lúc cô nhìn rõ hình dáng người trước mặt thì cô mới thở ra một hơi, "Cậu nhỏ, thì ra là cậu? Làm em hết hồn ."
Tần Nhật Sơ gõ đầu cô một cái, thanh âm hơi trách cứ vang lên, "Em còn nói sao, chính Miên Miên mới làm cho anh hết hồn đấy, tự nhiên đang đứng lại té ngất xỉu trước mặt anh!"
Cô cười lớn, giật nhẹ tay áo Tần Nhật Sơ, hơi yếu thế nói: "Tốt rồi mà, cậu nhỏ, bây giờ chẳng phải là con không có chuyện gì rồi sao?" Nói xong, cô còn tự vỗ vỗ bộ ngực của mình, tỏ vẻ cường tráng.
Nghe vậy, Tần Nhật Sơ cũng không giống tưởng tượng của cô mà thanh tĩnh lại, ngược lại còn nhíu mày nhìn cô, giống như muốn nói rồi lại thôi một hồi lâu sau, "Miên Miên. . . . . . Em. . . . . ."
"Làm sao vậy? Cậu nhỏ?" Chẳng lẽ kiểm tra được cô có chứng bệnh nan y gì sao? Sẽ không phải xui xẻo như vậy chứ!
Tần Nhật Sơ liếc mắt nhìn vào đôi mắt đang hoang mang của cô, liên tục do dự, nhưng rốt cuộc đành cắn răng mà nói ra, "Miên Miên, em có thai!"
Có thai? Cô nhớ lại giấc mộng vừa rồi, cái đó gọi là điềm báo trước sao, thật là mẹ báo mộng nói cho cô biết cô sắp trở thành một người mẹ sao, chính là thật sự có Bảo Bảo trong đời thật sao. Bảo Bảo, nhớ tới xúc giác mềm mại kia, cô không còn thấy kinh ngạc hay bất an như vừa mới bắt đầu nữa, ngược lại thay vào đó là tràn đầy ngọt ngào cùng mong đợi.
Bất tri bất giác cô sờ sờ cái bụng rồi lại không kìm hãm được mà cong mắt cười. Bảo Bảo, bé con, cô lại có một đứa con của mình, lại là đứa con của cô và anh hai nữa. Hắc hắc, đứa bé khi lớn lên sẽ có bộ dạng gì đây nhỉ, giống cô nhiều hơn hay là giống anh hai nhiều hơn? Trong đầu cô không khỏi hiện ra phiên bản thu nhỏ của cô và anh hai, ừ, vẫn là giống anh hai thì tốt hơn, tương đối đẹp mắt hơn, cũng tương đối đáng yêu hơn. . . . . .
Đang lúc cô đắm chìm trong tưởng tượng đứa bé sẽ có bộ dáng như thế nào thì Tần Nhật Sơ đã cắt đứt mãi mê phán đoán trong đầu của cô, "Miên Miên, em muốn sinh đứa bé này sao?"
Cô đối với câu hỏi của Tần Nhật Sơ có chút không hiểu nhưng vẫn gật đầu một cái, nói: "Em muốn nha." Tại sao cô lại không cần chứ, đây là đứa con của cô với anh hai, đứa con mang trong người huyết mạch cùng tình yêu của hai người, đáng yêu đến như thế, làm cho người ta yêu thương đến vậy, cô sao có thể không cần.
Tần Nhật Sơ nghe thấy câu trả lời của cô liền nhăn mày lại, lui thân thể ra sau, ở trong phòng cứ đi tới đi lui, cả người nhìn rất là phiền não, "Miên Miên,em. . . . . ."
"Cậu nhỏ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Bộ dáng Tần Nhật Sơ lo lắng làm cho lòng cô cũng mơ hồ có chút bất an.
Tần Nhật Sơ không trả lời cô, vẫn đi qua đi lại như cũ, làm như muốn đem sàn nhà mài láng luôn rồi hắn mới dừng lại, chống lại đôi mắt kinh nghi bất an của cô, nhẹ giọng mở miệng nói: "Miên Miên, em cũng biết em cùng Hiên Viên mặc dù ngoài mặt là anh em nuôi, nhưng trong thực tế hai người đích thị là anh em ruột thịt cùng cha khác mẹ, con của hai người. . . . . ." Tần Nhật Sơ ngừng lại một chút, sau đó mới dùng một thanh âm yếu ớt nói: "Có thể sẽ phải . . . . . Sẽ cùng những đứa bé bình thường không giống nhau."
"Cái gì?" Lời nói của Tần Nhật Sơ như đánh tan tất cả vui sướng trong lòng cô, cô vẫn đang hạnh phúc vì cô sắp có một đứa bé tuyệt vời đến với thế giới này, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới tình hình ***** này, đứa nhỏ này sẽ như cô dự liệu bình thường khỏe mạnh sao, nói không chừng sẽ dị dạng thì sao, nói không chừng là kém trí, rất nhiều rất nhiều trường hợp sẽ có thể xảy ra nhưng cô căn bản không cách nào tưởng tượng được đứa bé sẽ mang dáng vẻ gì ra đời đây.
Vừa nghĩ đến chỗ này, cô không còn tưởng tượng được sự vui sướng lúc chào đón đứa bé mới đến như thế nào nữa.
Tần Nhật Sơ đem thất vọng của cô thu vào trong mắt, không nhịn được vỗ vỗ đầu của cô an ủi nói: "Miên Miên, đừng thương tâm, cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội, hiện tại y học rất phát triển, đứa bé này cũng vẫn có cơ hội bình thường mà." ( câu này đơn thuần là an ủi, không có nghĩa là quan điểm của tác giả! ! Quả thực là mở mắt nói mò! ! !)
"Thật sao?" Cô nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó mới nhẹ nhàng cười lên.
Tần Nhật Sơ còn nói: "Nhưng mà, chuyện này độ chuẩn xác thì không ai có thể bảo đảm được." Ngừng một hồi lâu sau, hắn liếc nhìn cô đang ngồi trên giường một cái rồi mới tiếp tục mở miệng, "Miên Miên, em. . . . . . Em nhất định phải sinh đứa bé này sao?"
Cô muốn đứa bé này sao? Cô muốn đứa bé này sao? Nếu như việc cô muốn con, nhưng đối với con mà nói được sinh ra chính là đau khổ lớn nhất trong đời, hoặc giả tương lai không lâu sau, con sẽ oán hận, con sẽ oán giận cô năm đó dù đã biết rõ sinh đứa bé nhất định phải chịu nguyền rủa nhưng vẫn khư khư cố chấp để cho nó đi đến cái thế giới này, cái này đối với con mà nói là nỗi bi thương cùng nước mắt một đời thì phải làm sao đây.
Nhưng mà, cô không cần con sao? Để cho hắn lẫn vào máu mà chảy ra khỏi cơ thể của cô sao. Hoặc giả thiết là đứa bé sinh ra sẽ rất đáng yêu tay chân mạp mập, nhưng có lẽ trong một tương lai gần tay chân mập mạp kia hoặc là bất cứ nơi nào khác trên thân thể con sẽ bị biến dạng đổ đầy máu nhưng dấu vết ấy chính là lời tố cáo thầm lặng dành cho cô, và khi cô nhìn thấy bi thương và nước mắt của con . Cô. . . . . . Cô sao có thể nhẫn tâm như vậy, cô sao có thể chịu được đây, hay cô cứ như vậy mà bóp chết cơ hội sinh tồn của con mình. . . . . . Nhưng nếu con khỏe mạnh thì sao. . . . . . Có lẽ hắn sẽ không được bình thường. . . . . . Nhưng mà, bé không phải cũng vẫn là đứa con thương yêu của cô sao, bé không phải vẫn là máu thịt cô dưỡng dục trong bụng rồi sinh ra sao, bé là con của cô, là bảo bối của cô! Cô sao có thể nhẫn tâm để cho con một mình rơi vào không gian hắc ám âm lãnh kia được, cô sao có thể chịu như vậy. . . . . .
Một khắc kia, cô nặng nề gật đầu một cái, trong lòng cô chưa từng nghĩ đến sao cô có thể kiên định đến vậy. Một khắc kia, cô cũng hiểu, mẹ nói trên đời không có một người mẹ nào là không thương con của mình. Mẹ cũng rất yêu thương cô, chỉ là mẹ không có năng lực để chăm sóc cho cô mà thôi. Mẹ yêu cô, bà vẫn dùng phương thức của mình bảo vệ cô. Một khắc kia, cô cúi đầu, vuốt ve cái bụng vẫn còn chưa lộ rõ của mình, loáng thoáng, cô giống như cảm thấy được nhịp tim hơi yếu ớt kia, luật động hơi yếu ớt kia, giọng nói bập bẹ của bé con đang gọi mẹ, mẹ. . . . . .
Gật đầu một cái, trong lòng cô lại lần nữa hết lòng tin theo. Bất kể đứa nhỏ này sẽ như thế nào, cô cũng sẽ không từ bỏ nó, cô muốn đứa bé này, cô muốn con.
Khi đó cô đây là cố chấp tin tưởng vả lại tin chắc đến cỡ nào, nhưng cũng không chút nào nghĩ tới, anh hai, anh hai cũng giống như cô mong đợi đứa bé không được chúc phúc này sao, anh hai cũng muốn đứa bé này sao?