Cấm Kỵ Chi Luyến

Quyển 2 - Chương 99: Mang thai 3




Cô không nghĩ tới trên cái thế giới này người thứ hai biết cô mang thai lại là má Lâm. Vốn cô còn muốn cho anh hai biết trước, nhưng không ngờ Tần Nhật Sơ vì muốn an bài sinh hoạt hàng ngày thích đáng cho phụ nữ có thai, vừa xác nhận cô mang thai xong chỉ trong phút chốc kia liền tự tiện chủ trương gọi điện thoại báo cho má Lâm biết.

Ai, bây giờ suy nghĩ lại một chút bộ dạng má Lâm hơi thất kinh giương mắt ra nhìn cô, cô lại là có chút oán giận Tần Nhật Sơ rồi, sao lại đi nói cái tin động trời như vậy cho một người già chứ, làm cho má Lâm so với cô đang mang thai Bảo Bảo còn muốn khẩn trương hơn.

Ngày đó khi Tần Nhật Sơ đưa cô về nhà, má Lâm đã nhận được tin tức qua điện thoại trước nên từ thật sớm đã chờ cô ở cửa rồi.

Vừa thấy cô từ trên xe nhảy xuống, nét mặt già nua lại vặn vẹo một hồi, "Miên Miên tiểu thư, cô nhóc vô tâm này. . . . . . Đừng để ngã bị thương tiểu thiếu gia nha."

Cô có chút giật mình, đứa nhỏ này yếu ớt như vậy sao, nhưng nhìn mặt bà lão khẩn trương hề hề, trái tim của cô đột nhiên thót lên một cái, cả người trở nên kinh hoảng bất an, giống như mới vừa giật mình thật sự sẽ khiến đứa bé sẽ bị tổn thương nặng nề vậy, cô vội vàng che bụng lại, mặt khẩn trương hề hề hỏi Tần Nhật Sơ đang đứng bên cạnh, "Cậu nhỏ, Bảo Bảo không có sao chứ?"

Trong lúc giật mình, Tần Nhật Sơ khóe mắt giống như bị kéo mở ra, mở miệng nói: "Không có sao, không có sao, chú ý nghỉ ngơi là tốt rồi." Vừa nói lại từ trong xe đem cuốn sách《Sổ tay dành cho người mới mang thai》đưa cho cô, "Miên Miên trở về nhà rồi xem một chút đi!"

Cô vui vẻ rạo rực nhận lấy cuốn sách kia, cũng không cố làm khó Tần Nhật Sơ nữa mà nói tiếng cám ơn rồi quay đầu chạy vào trong nhà, cô nghe mơ hồ phía sau còn truyền đến tiếng má Lâm kêu lớn lên, "Ai u, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô phải cẩn thận một chút chứ. . . . . ."

Đợi thân ảnh của cô gái biến mất không thấy gì nữa thì Tần Nhật Sơ mới phục hồi tinh thần lại, hướng về phía bà lão bên cạnh đang cung kính đợi lệnh nói: "Hắn biết rồi sao?"

Má Lâm hiểu rõ gật đầu, "Thiếu gia có thể đã sớm phát hiện ra, cho nên mới đi Mĩ tìm kiếm đối sách rồi."

"Phải không?" Tần Nhật Sơ cúi đầu, ha ha cười nhẹ ra tiếng, "Hắn cũng sợ sao?"

Không cho má Lâm có cơ hội mở miệng, Tần Nhật Sơ ngừng cười, hỏi tiếp: "Má Lâm, dì nói xem tỷ lệ hắn muốn đứa bé này là bao nhiêu?"

"Này. . . . . ." Má Lâm cả kinh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không động thanh sắc đáp: "Theo tính khí của thiếu gia, rất có thể sẽ không cần đứa bé này. . . . . ."

Đứa bé kia từ nhỏ là bà nhìn lớn lên nên rất rõ ràng ý định quỷ dị trong lòng của đứa bé đó, lòng dạ hắn thì lại càng thêm lạnh lùng tàn nhẫn, đối với cha ruột của mình cũng có thể xuống tay thì người đàn ông này sẽ có thể lưu tình đối với ruột thịt của chính mình sao?

Ở trong lòng thiếu gia, sợ rằng chỉ có Miên Miên tiểu thư duy nhất tồn tại thôi. Đối với cái này chuyện có con không có trong kế hoạch căn bản không quan tâm, có khả năng rất lớn thiếu gia sẽ tìm mọi cách bỏ đi đứa bé có thể là dị dạng này. Nghĩ tới đây, lại nhớ bộ dáng tiểu thư vừa kích động vừa vui mừng, sợ là lại sắp có phong ba nổi lên rồi.

Lúc này, Tần Nhật Sơ bên cạnh ôn tồn nho nhã lại nói thầm một tiếng, "Diệp Hiên Viên, anh cũng không nhất định cái gì cũng sẽ thắng." Giọng nói khinh thường nhưng lại giống như tự nói cho mình nghe vậy, nhưng trong lòng má Lâm bên cạnh cũng run lên một hồi, không khỏi mở miệng nói: "Sơ thiếu gia. . . . . . Miên Miên tiểu thư rất hạnh phúc. . . . . ."

"Ha ha. . . . . ." Tần Nhật Sơ quay đầu lại, thản nhiên cười, "Tôi có nói muốn phá hư hạnh phúc của cô ấy sao?"

Biểu tình của Tần Nhật Sơ chân thành tha thiết mà thành khẩn, làm cho ngươi ta không nhìn ra một tia sơ hở nào. Má Lâm nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới màn đêm kia, trong lòng lại mơ hồ có dự cảm không có đơn giản như vậy, che dấu dưới lớp mặt nạ ôn tồn nho nhã kia là xấu xa hắc ám muốn phá kén chui ra, thật sự đó chỉ là ảo giác của bà sao?

Cô hưng phấn cầm sách phóng tới phòng của mình, cô muốn gọi điện thoại nói cho anh hai biết, cô chờ không kịp để mau chóng nói cho anh hai cái tin tốt này, nhưng quay đầu lại nhớ tới dặn dò của má Lâm, không khỏi chùn bước, cẩn thận vịn bụng của mình.

Nhưng mà, cô không nghĩ tới chính là, điện thoại của anh hai thế nào cũng không gọi được, chuyện này làm cô hơi mất vui. Nhưng chỉ là một điểm nhỏ mà thôi, trong bụng có một Bảo Bảo cảm giác kỳ diệu này làm cho nội tâm cô lâng lâng, cảm giác hạnh phúc như muốn đưa cô bay lên.

Cõi lòng cô cứ thấp thỏm cùng vui sướng như vậy mà qua ngày, một tuần lễ bất tri bất giác cũng đã qua.

Sau giữa trưa, cô đang tựa vào ghế dựa trong vườn hoa nghỉ ngơi. Mới vừa uống xong canh cá diếc má Lâm hầm cho cô, cô ăn xong thỏa mãn ngáp một cái, theo ánh mặt trời trong ngày thu dịu dàng cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Kể từ sau khi mang thai, cô trở nên thích ngủ lại tham ăn, má Lâm còn cố tình không quan tâm ý vị gì mà cứ làm thức ăn cho cô, dựa vào câu một người ăn no hai người bổ, má Lâm như thề phải đem cô nuôi thành một con heo mập nho nhỏ vậy. Ngắt một vòng thịt mới xuất hiện trên bụng cô, không biết lúc anh hai trở lại có thể thất kinh hay không.

Trong lòng cô ngọt ngào nghĩ tới bộ dạng tuấn tú của người nọ, bất tri bất giác cô tự nhiên chìm vào mộng đẹp.

Không biết qua bao lâu, trong sân đột nhiên truyền đến tiếng còi xe hơi làm thức tỉnh giấc mộng của cô.

"Miên Miên tiểu thư" Má Lâm bước nhanh tiến lại đây, "Thiếu gia đã trở lại."

Cô cả kinh, toàn bộ cảm giác buồn ngủ đều tiêu tán, cô nhanh chóng đứng dậy chạy ra bên ngoài, sau lưng vẫn vang lên thanh âm nóng nảy không thay đổi của má Lâm, "Ai u, Tiểu Tổ Tông, cẩn thận cái bụng chứ. . . . . ."

Còn chưa có chạy đến cửa, cô đã gặp được anh hai ở trong đại sảnh. Chỉ nửa tháng không thấy, anh hai giống như gầy đi, nhưng mà trong mắt người tình cũng là Tây Thi, ở trong mắt cô anh hai vẫn là người đàn ông anh tuấn nhất .

Trong lòng ấm áp, cô phi thân nhào tới trong ngực anh hai, "Anh hai. . . . . . Anh đã trở lại à?"

Anh hai giang hai cánh tay, vững vàng tiếp được cô, "Rất nhớ anh sao? Qủa bóng nhỏ?" ngón tay dài của anh hai nâng lên cằm của cô, tròng mắt đen vững vàng nhìn chằm chằm cô, mặt chế nhạo cười nói.

Cô xấu hổ gật đầu một cái, lại vào trong ngực anh hai mà cọ đầu.

"Đúng rồi. . . . . ." Như vừa nhớ tới cái gì đó, cô từ trong ngực anh hai ngẩng đầu lên, giọng mang vẻ thần bí mà cười nói: "Anh hai, em có chuyện muốn nói cho anh biết."

Anh hai vững vàng ôm lấy cô đi lên lầu, "Có chuyện gì muốn nói cho anh biết sao? Nhìn em cái người này bộ dạng rất vui vẻ nha."

Cô nhẹ nhàng tiến tới bên tai anh hai khẽ nói: "Anh hai, em có bảo bảo." Cô vui sướng hài lòng tuyên bố cái tin tức tốt thế này.

Anh hai nghe vậy sửng sốt, thật lâu cũng không có nói chuyện, chỉ là hai tay đang ôm lấy cô đã chặt lại càng thêm chặt, anh hai khoá lấy vòng eo làm cô có chút hơi đau đớn.

"Anh hai. . . . . . Anh không vui sao?" Phản ứng của anh hai thật quá xa ngoài dự đoán của cô, không giống như vui vẻ trong tưởng tượng, ngược lại còn mơ hồ có chút tức giận có chút lo lắng.

Anh hai không trả lời cô..., chỉ là ôm cô từ từ đi tới phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, chính mình ngồi vào bên cạnh, lẳng lặng đốt lên một điếu thuốc.

Bộ dạng anh hai trầm mặc làm cho lòng cô sinh bất an. Kéo tay anh hai, cô có chút gấp gáp, "Anh hai, anh làm sao vậy? Không vui sao?" Không vui vì cô có Bảo Bảo sao, anh hai không thích tiểu bảo bối đột ngột đến này sao?

Anh hai thở dài một tiếng, ôm cô vào trong ngực, "Không có, chỉ là có chút ngoài ý muốn, chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi. . . . . . Anh. . . . . . Anh rất cao hứng. . . . . ."

Nghe vậy, cô mới thở ra một hơi. Cũng may, cô đã nói anh hai nhất định sẽ vui vẻ mà. Tiểu bảo bối đáng yêu má phấn trắng nõn nà như vậy lớn lên nhất định sẽ giống anh hai, anh hai nhất định sẽ thích!

Khi đó cô đây, một lòng chỉ đắm chìm trong hạnh phúc tưởng tượng viễn cảnh khi Bảo Bảo chào đời mà thôi, gương mặt người bên cạnh bất đắc dĩ cùng giãy giụa như thế nào cô cũng không thấy. Sau đó cô cũng từng nghĩ tới, coi như ngay lúc đó cô đã nhận ra thì như thế nào, có thể cải biến sự tình sắp xảy ra sao.

Dù sao, hôn nhân cùng tình yêu không giống nhau. Tình yêu chịu trách nhiệm chính là kích tình giữa hai người, mà hôn nhân là kéo dài trách nhiệm cùng nghĩa vụ nhiều hơn. Cho nên từ xưa tới nay, người ta thường nói yêu nhau thì đơn giản, nhưng chung đụng rất khó. Hai cá thể xa lạ đã từng cùng nhau trải qua tình yêu, nhìn như có vẻ cuộc sống sau này sẽ rất hạnh phúc, cũng là quan điểm cùng tín nhiệm của hai người đang không ngừng cọ sát thỏa hiệp ở giữa, giống như cô thích và kiên trì phải có đứa bé này, mà anh hai cũng không phải là rất tò mò trông đợi đứa bé này.