Người ta thường nói đàn ông bốn mươi như lang như hổ, trong con mắt của cô,về mặt đói khát khó nhịn anh hai cũng đều khó nhịn hơn người thường gấp đôi. Nằm lỳ ở trên giường, cô nhàm chán lật đi lật lại quyển sách trên tay, tâm tư không tự chủ được mà bay tới trên người anh hai đang ở nơi xa. Lửa nóng đụng chạm, vuốt ve tà ác thậm chí là dã man đều đủ để khiến cô đỏ mặt, ngượng ngùng e rằng tự mắng, nhưng lại không tự chủ được mà nghĩ về anh hai. . . . . .
Cô cảm thấy thật kỳ quái, tinh lực anh hai sao lại tốt như vậy chứ, làm xong một lần lại một lần, làm xong trước mặt rồi lại làm tiếp phía sau, thậm chí ngay cả mặt bên dựng ngược đều thử qua, hơn nữa còn khoác lác vô sỉ mà nói muốn thử dưới nước nữa. Di, ha, thật là quá không thuần khiết rồi, cô tại sao có thể vừa nghĩ tới anh hai liền nhớ lại những thời điểm trên giường đây.
Cô ra sức lắc đầu, mò lấy cái gối đầu bên cạnh ôm vào trong ngực, kê cái cằm thon ở trên gối đầu mềm mại, tâm tư lại hỗn loạn một mảnh.
Nhắc tới hai tháng qua, anh hai đối với cô quả thật chính là nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu. Mỗi tiếng nói mỗi cử động của anh hai, thậm chí dù là một động tác nho nhỏ cũng là đối với cô yêu thương dịu dàng cùng cưng chiều, nhưng mà bên dưới cái viễn cảnh tốt đẹp tựa như tranh này lại cất giấu một viễn cảnh hắc ám mà không ai muốn nhắc tới. Cái chết của cha, dì nhỏ mang thai rồi sanh non. . . . . . Vậy mà cô lại không thể nghi ngờ đối với anh hai những sự việc đã qua ấy giống như một khu vực cấm kỵ mà vĩnh viễn cô cũng không muốn vượt qua.
Cô không biết có phải là do cô tàn nhẫn máu lạnh không, rõ ràng anh hai hại chết người cha duy nhất của cô, rõ ràng anh hai cùng cái chết của dì nhỏ không khỏi có liên quan với nhau, thậm chí còn có đứa bé kia nữa . . . . . . Nhưng mà cô lại làm như cái gì cũng không xảy ra mà tiếp tục núp ở dưới cánh của anh hai, thu lấy nhiệt độ ngọt ngào say lòng người kia cho riêng mình. Có lẽ trong tiềm thức, cô thật sự là đúng như lời anh hai nói não cô có chức năng lựa chọn trí nhớ nên nhớ hay quên đi mãi mãi, mỗi lần gặp phải chuyện không vui không như ý, đại não liền tự động che giấu những thứ bất an này đi.
Thật ra, cô mới là người âm hiểm xảo trá nhất trên thế giới này, vì không muốn mất đi anh hai mà mình yêu mến, không muốn mất đi cánh chim duy nhất trong hiện tại này, thâm cừu đại hận gì đối với cô cũng có thể không là gì cả. Má Lâm đã từng nói, cái này gọi là trân trọng người trước mắt, nhưng mỗi khi cô từ trong mộng mà tỉnh giấc lúc nửa đêm, vô số lần cô nhìn thấy ông ngoại với cặp mắt đầy máu, bộ mặt dì nhỏ đầy thù hận, tròng mắt đen thâm thúy của cha thì bao hàm hàm ý không cam lòng cùng khinh bỉ, tất cả mọi người đều khóc ra máu rồi cùng biến thành một hình dạng ác ma ghê sợ nhất mà nhào về phía cô.
Những khuôn mặt dữ tợn, những tiếng tố cáo thê lương giống như một thanh đao bén nhọn thẳng tắp cắm vào trái tim của cô, đòi lấy tánh mạng của cô. Ở trong một buổi tối yên tĩnh đó, cô cư nhiên nhìn thấy một đứa bé con trên người đầy máu giương bàn tay bé nhỏ đang chảy máu đầm đìa về phía cô rồi từ từ bò tới, thanh âm ư a bén nhọn của trẻ con thê thảm như cầu xin sự giúp đỡ, đồng thời cũng làm người ta thấy khiếp sợ cực độ.
Sau khi tỉnh dậy sau giấc mộng, mồ hôi cô đầm đìa, nước mắt cũng rơi đầy mặt. Sờ sờ chổ ngủ bên cạnh, cũng đã sớm lạnh như băng không có nhiệt độ, anh hai không biết đã rời đi từ lúc nào rồi, trên bàn sách bên cạnh có một tờ giấy viết: Nước Mĩ, đừng nhăn mày, chờ anh trở lại.
Thở dài, cô đứng dậy bước xuống giường. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời tỏa nắng sáng rỡ, má Lâm đang tu bổ lại những cây và hoa kiểng kia, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên đôi mắt tang thương của má Lâm không ngờ lại có vẻ yên tĩnh cùng an bình như vậy. Cô tựa cửa sổ, thở dài một tiếng: khí trời thật là tốt nha. Chỉ là, anh hai hiện tại lại đang ở nơi đâu rồi. Anh hai có biết hay không, cô rất nhớ anh, rất muốn anh hai có thể bồi ở bên cạnh cô, vì cô xua tan giấc mộng rợn người kia. Ngáp một cái, cô lại từ từ thong thả bước đi về trên giường, dựa vào gối đầu, người có chút buồn ngủ. Nói đến thì thật kỳ quái, gần đây không biết làm sao mà cô luôn rất buồn ngủ.
Cô vốn cho là nhiều nhất anh hai đi một tuần lễ rồi sẽ trở về nhà, nhưng mà ước chừng đã qua một tháng rồi mà anh hai vẫn không thấy bóng dáng như cũ, trừ Lăng Thịnh đến truyền lời một câu chờ anh hai trở về thì cơ hồ là tin tức gì cũng hoàn toàn không có. Đối với lần này, cô thật là ăn không ngon, đùi gà bảo mà trước kia thích ăn hay vưu ngư cuốn cũng bị mất khẩu vị, thậm chí có lúc còn thấy ghê tởm muốn buồn nôn. Chẳng lẽ là do quá nhớ thương một người mà khiến người ta ăn ngủ không yên sao, nhưng mà cũng không đúng nha, trừ bệnh kén ăn ra, cô lại ngủ được càng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa khi cô soi gương quan sát mình, cô cư nhiên phát hiện mình chẳng những không có dáng vẻ gì gọi là ưu buồn tương tư mà ốm o gầy mòn, ngược lại còn sinh mập ra thêm một vòng nữa.
Sờ sờ ngang hông rõ ràng có thịt dư đầy đặn, cô thở dài, mập thành quả bóng nhỏ, lần này anh hai được như ý rồi. Một năm trước cô không biết tại sao lại biến thành gầy đi, anh hai vẫn cau mày oán trách ôm vào không thích.
"Bang bang. . . . . ." Má Lâm ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Miên Miên tiểu thư, có điện thoại của Sơ thiếu gia gọi tới ."
Tần Nhật Sơ, đã lâu không gặp cậu nhỏ rồi, cô có cảm giác giống như cậu ấy đã mai danh ẩn tích rồi vậy, nhưng mà hôm nay sao lại đột nhiên tìm cô có việc gì vậy nhỉ.
Cô có chút thấp thỏm nói qua điện thoại, " Cậu nhỏ."
Bên đầu dây điện thoại bên kia Tần Nhật Sơ vẫn lấy thanh âm ôn tồn nho nhã như cũ mà cười nói: "Miên Miên, em ở nhà sao?"
Cô ở đầu dây bên này theo quán tính mà gật đầu, đáp: "Đúng vậy là ở nhà, cậu nhỏ có chuyện gì sao?"
Thanh âm Tần Nhật Sơ bỗng ngừng lại chốc lát, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng nói: "Miên Miên, anh phải về Mỹ, có lẽ cũng sẽ không trở về nữa, anh. . . . . ." Dừng lại một chút, Tần Nhật Sơ nói tiếp: "Anh muốn gặp mặt em, được chứ?" Nói xong lời cuối cùng ngữ điệu kia giống như hơi cầu xin .
Một khắc kia, lòng cô lại thấy hơi đau nhói, giống như lại sắp phải mất đi một người thân nữa vậy, không có bất kỳ suy tính gì, cô mở miệng đáp ứng.
Đối với Tần Nhật Sơ cô vẫn luôn thấy áy náy. Cho tới nay, người chiếm cứ nội tâm của cô cũng vẫn chỉ có anh hai, cho nên đối với Tần Nhật Sơ hữu ý hay vô ý dịu dàng, cô chỉ có thể lựa chọn không để ý tới cùng cô phụ anh ta. Nhất là khi ông ngoại muốn cô thề gả cho anh ta lúc ấy cô kiên trì kháng cự. Dường như cô cũng đã cho anh ta một đòn trí mạng, nhưng tình yêu không được phép có bất kỳ sự đồng tình nào cả, điều ấy đối với cô hay anh ta là đều không công bằng. Cho nên, cả đời này cô chỉ có nói tiếng xin lỗi với cậu nhỏ.
Nhân dịp đầu thu, khí trời có chút ngoài ý muốn nóng bức lên, nhất là lúc xế chiều hai ba giờ, mặt trời càng thêm cay độc dọa người.
Cô đứng ở công viên ven đường chờ Tần Nhật Sơ, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, đến cuối cùng cô thấy trước mặt càng ngày càng trở nên mờ tối. Vuốt ve cái trán có chút thấy đau, cô nhìn người đến người đi trên đường phố, thầm nói: "Cái cậu nhỏ này, bình thường luôn luôn đúng giờ, tại sao hôm nay lại tới trễ như vậy chứ. Chẳng lẽ ở trên đường đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là anh ta đã quên cuộc hẹn của hai người rồi? Thôi, không đoán nữa vẫn là nên gọi điện thoại xem sao."
Điện thoại vừa thông, cô há mồm hỏi: "Cậu nhỏ, cậu ở chỗ nào vậy?"
Tần Nhật Sơ cười ha ha, "Em xoay người lại xem. . . . . ."
Nghe vậy, cô nghe lời xoay người, nhìn thấy chính là Tần Nhật Sơ đang mở mắt kính ra, từ chiếc Porsche bước xuống bộ dáng thật tuấn tú .
Cô ngẩng mặt lên, muốn cho đối phương một nụ cười thật tươi, nhưng không ngờ trước mắt đã tối sầm lại, sau đó cái gì cô cũng không biết.