Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 96: Giúp Đỡ.




Trong xe của Đắc Vũ, Hà Uy ngồi bên ghế phụ chỉ im lặng chứ không lên tiếng vì bây giờ cô không còn tâm trạng đến nói chuyện như lúc mới đến nữa. Cô không ngờ lại có ngày phải gặp lại Lục Tiêu Hoài trong lúc này, cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nhưng trái đất quả là rất tròn.

Lục Tiêu Hoài vẫn không thay đổi, vẫn ép buộc cô phải làm theo những gì gã muốn mặc cho cô có không muốn thì gã vẫn ép buộc. Ly rượu lúc nãy tuy ít nhưng đã khiến trong lòng cô không khỏi bức rức.

Ngồi trên xe cũng đã hơn 10 phút nhưng cơn nóng nực trong người vẫn không giảm đi mà càng lúc lại càng tăng lên, điều hòa thì cũng đã hạ đến mức thấp nhất nhưng vẫn chưa thể hài lòng được cô.

"Sao nóng quá vậy nhỉ?"

Khi chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, Đắc Vũ lúc này mới để ý đến cô, nhìn phần trán đã chảy nhiều mồ hôi như thác, cậu nhíu mày lên tiếng.

"Cả xe lạnh như vậy mà cô vẫn thấy nóng sao? Cô có ổn không?"

Nghe hỏi, Hà Uy giật mình lên tiếng đáp.

"Không phải cậu giận tôi vì chuyện hồi nãy rồi sao?"

"Chuyện con nít, tôi không để tâm!"

Mặc dù trong lòng trái ngược với lời nói nhưng nhìn Hà Uy như vậy cậu cũng phải dò hỏi, dù sao thì hai người cũng là con người có cảm xúc chứ không phải người máy vô cảm đâu chứ.

Hà Uy nghe vậy cũng không màn đến mọi thứ nữa mà cô ngã ra phía sau, cố kìm nén cơn khó chịu trong lòng vì cô đã nhận ra được cơn khó chịu này bắt nguồn từ đâu. Hơi thở dần mất đi sự ổn định ban đầu, cô tự cắn lấy môi mình để bản thân có thể ổn định lại.

Đắc Vũ nhìn thôi cũng hiểu, mặc dù đèn đỏ vẫn chưa chuyển sang xanh nhưng lần đầu tiên Đắc Vũ cậu ấy đã vượt đèn đỏ khiến những chiếc xe khác hoảng hốt mà thắng gấp nếu không sẽ xảy ra một vụ tai nạn giao thông.

Hà Uy nhắm nghiền đôi mắt lại, cả cơ thể cô đều gồng lên không để bản thân mất đi quyền kiểm soát bản thân. Cơn hỏa dục trong người vẫn cứ dâng lên kèm theo những ly rượu mạnh cũng phối hợp mà tác động lên cô.

"Um.."

Một tiếng rên nhẹ vang lên, môi mỏng bị cô cắn đến bật máu, vị tanh của máu thấm vào lưỡi khiến cô vô thức mà tạo ra tiếng động.

Đắc Vũ chỉ liếc nhìn chứ không dám nhìn thẳng vào cô, cậu giờ đây phải đến căn hộ của cô càng nhanh càng tốt để còn kịp giúp cô pha nước giải thuốc nhưng thật tiếc khi phía trước lại xảy ra một cuộc tranh chấp xảy ra giữa con đường, hai bên xe đều không thể qua lại được vì hai chiếc ô tô kia đã chiếm gần như hết diện tích của con đường.

"Chết tiệt!"

Đắc Vũ lên tiếng chửi rủa, cậu buộc phải dừng xe lại để xem xét tình hình của cô. Hà Uy vẫn đang cực khổ đấu tranh lý trí với cơn hỏa dục trong cơ thể, khi cái chạm tay của cậu đụng vào cô khiến cô cảm giác mát mẻ đến lạ thường.



Đôi mắt đang mắt chặt dần mở ra rồi nhìn Đắc Vũ, cô chậm rãi tiến đến bên ghế ngồi của cậu khiến cậu thấy bối rối.

"Sao người cậu mát quá vậy? Tạm thời cho tôi dựa vào một chút được không?"

Cô vẫn hoàn toàn mất đi lý trí, cô chỉ muốn dùng sự mát lạnh của Đắc Vũ giảm đi cơn nóng ran trong cơ thể cô mà thôi. Lời nói thì đi hỏi cậu nhưng hành động lại hướng về phía cậu không cho phép.

"Được!"

Đến khi Đắc Vũ lên tiếng thì Hà Uy đã ngồi hẳn lên đùi của cậu luôn rồi. Hai tay cô vòng tay cổ cậu mà tựa đầu vào vai mà nhắm mắt lại, hai chân đặt hai bên đùi cậu vì không còn tư thế nào có thể làm được vì trong xe đã hạn chế cô duy chuyển để chỉnh sửa lại tư chế kỳ lạ này.

Hơi thở nóng cứ liên tục phả vào phần cổ nhạy cảm của cậu khiến cậu không khỏi khó chịu, ánh mắt vẫn cứ dán chặt lên nhìn hai người đàn ông đang cãi nhau mà trong lòng thẩm trách móc.

"Chúng ta vẫn chưa đi được sao? Tôi mệt quá."

Hà Uy nhẹ giọng lên tiếng hỏi, thật sự thì cơ thể cô đã rất nóng và cô cũng đã mệt việc phải gồng mình lại rồi nhưng hiện tại quái ác cô lại không thể về nhà của mình được, không chỉ Đắc Vũ thầm rủa mà trong lòng cô cũng đang rủa hai người kia.

Nghe hỏi, cậu chỉ có thể dùng tay vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ của cô rồi lên tiếng.

"Vẫn chưa, tiếng còi ồn ào như vậy mà họ không chịu nhường đường thì tôi cũng hết cách!"

"Chắc tôi chết quá!"

Hà Uy nghe vậy thì càng siết chặt cổ cậu hơn. Ai nói cơn hoa dục trong người có thể kiểm chế được, kiểm chế cũng chỉ là biện pháp tạm thời chứ không hoàn toàn dập tắt được nó và cô như không thể kiềm chế được nữa.

"Đắc Vũ, cậu giúp tôi một chút được không?"

Cô không biết tại sao bản thân lại nói ra lời này mặc dù không lòng đang phản kháng kịp liệt nhưng cơn nóng đã chiếm hết cơ thể cô khiến cô sắp mất đi lý trí của mình rồi, một nam một nữ trên xe lại không thể về khiến cô như muốn điên lên.

Bàn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của cậu, hơi thở nóng vẫn cứ phả và hõm cổ khiến cậu không khỏi rùng mình vội đẩy cô ra khỏi người mình, lưng chạm vào vô lưng cô nhíu mày.

"Cô tỉnh táo lại một chút đi, chỉ còn một chút như là về nhà rồi! Tôi không muốn trong lúc này làm chuyện đó với cô đâu. Cô ráng mà tỉnh táo lại một chút đi!"

Đắc Vũ trước giờ chưa từng nghe thấy ai đó ngỏ lời như vậy nên rất bối rối, cùng với cô và cậu là hai cấp bậc khác nhau dù thường ngày hay trêu ghẹo nhưng cậu cũng thuộc dạng người đàng hoàng, cậu không muốn vì bị trúng thuốc mà cướp đoạt đi trinh tiết của người khác một chút nào.

"Chỉ.. hôn thôi, được không? Làm ơn đi, tôi hứa sẽ không đi quá giới hạn!"



Hà Uy lực bất đồng tâm chỉ còn cách cầu xin sự giúp đỡ từ cậu. Cô biết suy nghĩ của cậu và cô cũng không muốn lần đầu tiên của mình rơi vào hoàn cảnh trái ngang này nên chỉ ngỏ ý muốn hôn mà thôi.

Thấy Đắc Vũ suy nghĩ cô cũng kiên nhấn mà chờ đợi nhưng thời gian lúc này đối với cô như một thứ gì đó rất khó chịu. Cả người đã không thể chịu đựng nổi nữa cô liền bất chấp sự đồng ý của cậu hay không mà dùng tay ôm cổ cậu kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

Môi chạm môi nhưng lần này không giống lần trước, lần này cô thật sự muốn hôn chứ không phải vô tình nữa. Đắc Vũ bị hành động của cô làm cho hoảng vội đẩy cô ra tiếp.

"Um."

"Hà Uy! Tôi đã nói là."

"Đắc Vũ. Giúp tôi một chút thôi, nha?"

Bỗng nhiên cô lại dùng giọng nói tựa như nhõng nhẽo khiến cậu ngơ người, từ cách gọi tên đến lời nói đều không giống Hà Uy mà cậu biết như mà lúc này cô lại không một hoàn cảnh khác và như trở thành một người khác.

Cũng khá dễ thương.

"Đắc Vũ, nha?"

Hà Uy vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục mè nheo, làm nũng với cậu chỉ mong sự giúp đỡ để cô để thể giảm bớt cơn hỏa dục trước khi về đến nhà. Một nụ hôn cũng không mất cả gia tài, dù sao lần này cũng không phải lần đầu cô chạm môi với cậu.

"Thôi được!"

Cuối cùng thì cậu cũng mềm lòng trước dáng vẻ của cô, Hà Uy vui vẻ mà mỉm cười nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Đắc Vũ kéo đến mà hôn xuống hôn, một tay ôm vòng eo của cô tay còn lại thì chạm lên một nửa khuôn mặt của cô.

Hà Uy cũng thuận thế mà ôm chặt cổ của Đắc Vũ, nụ hôn rất nhẹ nhàng không vội vàng càng không mạnh mẽ. Đắc Vũ chỉ làm đúng yêu cầu là giúp cô giảm bớt sự khó chịu mà thôi nhưng kỳ lạ là môi lưỡi lại chạm vào nhau rồi.

Hai vật không xương quấn lấy nhau không rời tạo thanh âm chói tai vang cả chiếc xe, may mắn xe có cách âm nên người bên ngoài sẽ không nghe thấy càng không thể thấy được người bên trong xe.

"Um. Đắc Vũ, từ từ."

Như có sự thay đổi từ cậu, nụ hôn vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi dần chuyển sang nhanh hơn khiến Hà Uy không kịp theo nhịp, hơi thở cũng loại lên và cô cũng có thể cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của cậu đang duy chuyển xuống phần đùi của cô khiến cô bắt đầu lo lắng.

"Đắc Vũ à."

Hà Uy muốn nói với cậu nhưng vừa dứt ra lại bị cậu kéo vào nụ hôn sâu, trong lòng vừa thích lại vừa ghét hành động này của cậu nhưng biết làm sao khi cô lại đang phối hợp với cậu bây giờ.