Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 97: Tựa Như Mèo Con




Bàn tay lạnh vẫn duy chuyển khắp nơi trên cơ thể của cô, những nơi lộ da thịt khi chạm vào khiến cơ thể đang nóng ran thấy thoải mái. Đồng thời hôn lưỡi vẫn không rời càng làm cô muốn thêm nhiều hơn.

"Đắc Vũ à, cậu làm tôi nhột quá!"

Khi môi đã rời khỏi nhau, Đắc Vũ trải dài nụ hôn từ môi trượt xuống phần xương quai xanh của cô mà cắt mút. Hà Uy giật mình trước hành động này của cậu mà không nhịn được phát ra tiếng rên.

"Dau."

Cảm giác vừa đau lại vừa thích xen lẫn trong cơ thể cô, mặc dù đau thì đau thật nhưng cô không muốn dừng lại. Có lẽ cơn hoa dục đã đốt cháy hoàn toàn lý trí còn lại của Hà Uy rồi, bây giờ trong mắt cô chỉ còn là sự ham muốn.

Đắc Vũ từ đầu đến cuối đều im lặng không lên tiếng, chiếc xe chỉ có mỗi thanh âm ngọt ngào của Hà Uy vang lên. Điều hòa bật chế độ thấp nhất nhưng cơ thể của cả hai lại nóng như lửa, ngọn lửa trong người cô đã chuyển sang cậu rồi.

Chiếc váy ôm cơ thể cũng dần trở nên nhăn nheo, từng cái chạm của cậu đều đã kéo phần đuôi váy lên cao, hai tay giữ chặt cặp đùi trắng mịn của cô. Môi lưỡi vẫn dây dưa chưa có ý định dừng lại, đầu nhẹ nghiêng sang một bên Hà Uy được nước liền nhún lên người cậu một cái khiến hai cơ thể đã không còn khoảng cách nào

ทนี้ล.

Một tay giữ choàng qua cổ, một tay lặng lẽ cởi cúc áo sơ mi đen của cậu khi hôn. Bàn tay nóng rực trượt trên cơ thể mát lạnh của cậu, vờn ngực săn chắc cùng phần bụng nổi càng khiến cô thích thú cảm giác này hơn.

Đắc Vũ cũng biết cô đang làm gì nhưng cậu cũng mặc kệ cho cô tự nhiên sờ soạng trên người mình. Vì sự chiều chuộng của cậu mà rất nhanh cúc áo sơ mi đã bung ra hết mà không còn thứ gì để che đi cơ thể này của cậu.

Thời gian với họ lúc này chậm như sên bò. Hà Uy chủ động rời khỏi ôm cậu rồi mở mắt ra nhìn cậu, trên khuôn mặt nhẹ nở một nụ cười mỉm rồi ghé vào tai cậu mà lên tiềng.

"Đắc Vũ, hay là cậu giúp tôi đoạn cuối luôn được không?"

Đắc Vũ nghe thấy thì im lặng, cậu ấy vẫn giữ sự im lặng không lên tiếng và cũng không hành động gì nữa.

Hà Uy thấy vậy thì liền đưa mắt nhìn cậu, bàn tay chạm vào cằm kéo khuôn mặt của cậu về phía cô, ánh mắt cũng buộc phải nhìn thẳng vào khuôn mặt đang mất kiểm soát của cô.

Khi vừa nhìn thấy cô, cậu cũng lên tiếng trả lời.

"Lúc cô còn tỉnh rồi hứa sẽ không vượt giới hạn thì bây giờ tôi sẽ không đồng ý lời đề nghị này của cô. Nếu cô chịu không được nữa thì tôi sẽ tìm một con đường khác để đưa cô về!"

"Đắc Vũ! Sao cậu tàn nhẫn với tôi dữ vậy. Rõ ràng cậu cũng hứng thú với điều này mà, nếu không thì ở dưới là gì?"



Lời nói trêu đùa, khuôn mặt hiện lên vẻ tinh nghịch mà trước giờ cậu chưa nhìn thấy ở Hà Uy. Cô ngồi trên người cậu thì cậu cũng phải cảm nhận được cơ thể cậu có gì thay đổi chứ.

Nghe cô nói vậy, cậu im lặng không đáp cũng không nhìn cô thấy một cái. Thấy vậy cô bật cười tươi rồi lần nữa ghé vào tai cậu dùng những lời lẽ không đúng đắn thì thầm.

"Tôi biết chúng ta không thể chịu đựng được nổi đâu, cậu mà nhẫn nhịn thì sau này cậu sẽ cực khổ lắm đó. Hay là cứ làm theo tôi đi, cậu cũng không thiệt thòi mà?"

"Cô muốn đến mức như vậy sao?"

Cậu nhíu mày nhìn khuôn mặt của cô, không ngờ những nói lời như vậy mà cô cũng có thể nói ra mà không suy nghĩ gì cả. Trong lòng tức giận đến mức muốn bốc hỏa nhưng lại chẳng thể chửi mắng cô một lời.

Hà Uy nghe hỏi thì gật đầu, bàn tay siết chặt cổ cậu cả cơ thể dựa vào lòng cậu rồi nhắm mắt lại. Giờ đây cô rất mệt và cũng rất khó chịu nhưng cậu lại một mực không muốn giúp cô khiến cô thấy bất lực tột cùng.

Đắc Vũ nhìn hành động của cô trong lòng cũng có phần mềm lòng nhưng quyết định thì vẫn không thay đổi, cậu có thể chấp nhận hôn cô nhưng còn chuyện đi xa hơn cậu sẽ không bao giờ đồng ý khi người trước mặt không tỉnh táo.

Bàn tay nhẹ vuốt lấy tấm lưng nhỏ của cô rồi nâng cằm cô lên, một lần nữa dùng nụ hồn để trấn an lại tâm trạng của cô. Nụ hôn nhẹ nhàng và chậm rãi khiến cô dễ dàng có thể phối hợp được.

Mọi thứ diễn ra rất nhẹ nhàng. Đắc Vũ không biết làm cô đau nên chỉ hôn môi và trải rắc những nụ hôn trên người cô, bàn tay cũng không ngừng duy chuyển khắp mọi nơi trên cơ thể nhưng lại giữ yên không duy chuyển nữa khi bàn tay cậu đang đặt ở vòng 3 của cô.

Khi cơn khoái cảm đang được dâng lên từ từ thì một người đàn ông nhìn bặm trợn đi đến gõ liên tục vào cửa xe của cậu. Đắc Vũ mở mắt nhìn người kia, là người đàn ông đã chặn đường không cho xe cậu đi đây mà.

Trong lòng suy nghĩ một chút, cậu chủ động rời khỏi hôn cô, bàn tay nhẹ nhấn đầu cô vào lòng mình khiến cô thấy rất hoang mang, bàn tay cô bấu vào da thịt ở bụng cậu để biểu tình.

"Ngoan!"

Cậu biết cô đang rất khó chịu nhưng có người đến thì mọi việc phải dừng lại, nghe được lời nói của cậu như một mệnh lệnh cô cũng không quậy phá nữa mà nằm mắt lại nằm yên trong lòng cậu.

Cánh cửa xe dần hạ xuống một nửa để lộ khuôn mặt đang đanh lại của cậu.

"Có chuyện gì?"

"Này, phiền cậu đi chỗ khác đi! Chỗ này tôi đang cãi nhau cậu không thấy sao mà cứ bóp còi liên tục vậy?"

Người đàn ông không biết mình sai mà còn trách móc cậu khiến cậu thấy tức giận. Người con gái đang nằm trong lòng hắn đang khó chịu đến muốn ngất mà gã ta lại thản nhiên lật trắng thành đen.

Đắc Vũ bị lời nói của gã làm kích động dây thần kinh, khoé môi cong lên một nụ cười mỉa mai. Cậu lên tiếng đáp lời.



"Đường là mày mua hay gì mà bắt tao đi chỗ khác?"

"Cậu! Tôi đã bảo là đi hướng khác đi, đang cãi nhau to đùng mà cậu giỡn à. Bộ không thấy tôi và người ta đang tức giận và khó chịu lắm hay sao?"

"Tao không cần biết, chúng mày khôn hồn thì tránh đường cho tao đi nếu không thì hai chiếc xe đó tao sẽ đập nát nó trước mặt chúng mày! Người đang khó chịu và tức giận là tao thì đúng hơn!"

Khẩu khí kiêu ngạo cũng sự đe dọa mạnh mẽ khiến người đàn ông thấy rùng mình, ánh mắt của cậu ấy cũng hiện lên sự tức giận rõ ràng tựa như một viên đạn sẵn sàng lao vào mục tiêu.

Thầm nuốt một ngụm nước bọt, gã ta vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình mà đứng đối chất với cậu.

"Ở đây không phải chỉ có một con đường này, cậu đi chỗ khác cũng có mất mát gì đâu? Cùng lắm là tốn một ít xăng, tôi sẽ đưa tiền cho cậu xem như trả tiền phí đi một vòng."

"Mày ngu lắm hay gì tao nói hoài không hiểu vậy? Tao chính là muốn đi đường này còn tiền thì tao không thiếu. Tao cũng không muốn nhắc đi nhắc lại lời nói của mình, mày quyết định đi!"

Người đàn ông lúc này đã thật sự sợ hãi liền chạy đi quay trở về xe, không để đối phương kịp hiểu đã vội quay đầu xe chạy đi để lại một lối đi rất rộng cho xe qua lại.

Đắc Vũ nhếch môi hài lòng trước thái độ của gã, một tay bên lấy cơ thể của Hà Uy một tay cầm vô lăng lái đi khỏi nơi này. Chiếc xe họ đã phải chờ hơn 30 phút mới có thể duy chuyển được.

Với vận tốc nhanh thì rất nhanh Đắc Vũ đã đưa Hà Uy trở về căn hộ thành công, tay bể trên tựa như công chúa bước vào nhà rồi đặt lên tiếng. Nhìn cô đã thiếp đi từ lúc nào cậu cũng không hay biết, khuôn mặt vì cơn hỏa dục hành hạ mà đỏ bừng. Bất giác trong vô thức nhìn ngắm khuôn mặt cô mà tay cậu đã vuốt ve khuôn mặt đó rất nhiều.

"Cô dễ thương thật!"

"Úm.. Đắc Vũ."

Trong cơn buồn ngủ cô thì thầm gọi tên cậu khiến cậu vội rụt tay về. Có lẽ vì phải chịu đựng trong thời gian quá lâu đã khiến cô mệt mỏi đến mức ngủ đi nhưng như vậy cũng tốt, cô sẽ có thể ngủ yên mà không bị ham muốn làm mệt mỏi.

Cậu ngồi nhìn ngắm cô một lúc rồi cũng đứng dậy định rời đi vì giờ cũng đã trể, nhà hàng thì không ai quản lý nên cậu ấy cũng không yên tâm nhưng cơ thể chỉ vừa định đứng lên thì đã bị cô giữ lại, bàn tay thon dài nắm chặt góc áo sơ mi.

Miệng lẩm bẩm.

"Ở lại đây đi mà."

Lời nói dù rất nhỏ nhưng căn phòng này cũng chỉ có hai người nên cậu dễ dàng nghe rõ được câu từ mà cô nói. Đắc Vũ đứng im nhìn cô một lúc rồi cũng gỡ bàn tay cô ra khỏi áo mình, cậu bước đi.