Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 95: Thử Thách Với Rượu - Mời Rượu.




Và quả nhiên lời nói của Đắc Vũ đã trở thành sự thật khi mà chỉ sau khi kết thúc màn biểu diễn mà những trò chơi rất vui được nhân viên chia ra cho từng bàn theo số lượng người chơi. Không phải là trò chơi bình thường mà đây như một thử thách với họ.

Ở đây không chỉ có đàn em mà xung quanh còn có rất nhiều ông trùm, bà trùm khác có mặt tại nơi này thì một trò chơi liên quan đến thế giới ngầm sẽ là một thử thách không nhỏ với họ, ai tinh mắt, ai thông minh chắc hẳn sẽ dễ dàng vượt qua.

Khi luật chơi được đưa ra thì Hà Uy liền lên tiếng nhìn sang Lưu Triều Hân.

"Phu nhân, hay cô thử trước đi!"

Việc của Lưu Triều Hân nếu là người đầu tiên bước vào trò chơi có bốn người tham gia thì cô phải chọn cho mình một món đồ được đặt trên bàn sau đó thì dùng cách để lấy được thông tin được cài cẩm bên trong. Nếu là một việc làm thì người làm buộc phải làm theo còn nếu là lời nói thì họ sẽ chỉ có thể nói ra những gì bên trong yêu cầu, không cần biết là thật hay là dối vì vốn dĩ trò chơi này không phải thật hay thách.

Lưu Triều Hân cũng muốn thử sức nên liền chọn một trái bóng màu vàng nhạt nắm ở giữa, cô xoay nó một vòng rồi xem xét liền nhanh chóng thành công mở nó ra mà không mất chút thời gian nào. Hà Uy cũng rất tò mò bên trong giấy ghi những gì.

Lưu Triều Hân mở giấy ra rồi cũng chậm rãi mà lên tiếng.

"Việc mà tôi phải làm là uống một ly rượu vang mức cồn là 10%!"

Người đàn phục vụ đứng bên cạnh nghe vậy thì nhanh chóng rót ra ly cho cô một loại rượu mới. Lưu Triều Hân nhìn màu rượu mà suy nghĩ, dù sao cũng đã làm thì phái làm cho hêt.

Cô nhắm mắt lại rồi một ngụm uống sạch không còn giọt nào trên ly. Hà Uy thấy vậy thì lại thêm hứng thú, nhanh tay chụp lấy một trái bóng màu đen hợp với màu trang phục của mình rồi mở ra.

Nhưng xui xẻo cho cô ả là lần này không giống với Lưu Triều Hân, cô chỉ cần uống một còn Hà Uy thì phải uống tận ba ly rượu khác nhau, chưa gì mà cô ả đã thấy bụng cồn cào rồi.

Nhìn ba ly ruồi trên bàn đang sẵn sàng chờ người uống, mặc dù tửu lượng cô ả rất khá nhưng uống nhiều loại như vậy thì bụng dạ cô ả có hơi e ngại.

"Xin mời cô thực hiện nhiệm vụ!"

Người phục vụ nhanh chóng hối thúc, hết cách cô ả chỉ đành uống cạn hết ba ly rượu theo từng cấp độ khác nhau. Rất nhanh thì rồi cũng đến lượt của hai người đàn ông, số lượng rượu chỉ tăng lên một và hai chỉ không quá nhiều, so với tửu lượng của hai cô gái thì họ lại tự tin ngàn ly không say.

Trò chơi kéo dài hơn một tiếng đồng hồ vì vẫn chưa tìm được người thắng cuộc, một bàn buộc phải có một người hạ được tất cả để bước vào vòng đấu với nhau nhưng đương nhiên nơi này ai nấy tửu lượng đều rất tốt nên không gì có thể làm khó họ bằng vài ba loại rượu nhỏ nhặt này.

Nhưng bàn của Lưu Triều Hân đã bắt đầu có sự lung lay, Lưu Triều Hân trước cũng uống được kha khá rượu và bia nhưng nếu uống trong một tiếng là điều quá khó với cô khi phải uống liên tục không ngừng nghỉ, nhìn ly rượu cuối cùng là cô sẽ hoàn thành thử thách nhưng cô lại thấy đầu óc chao đảo.

Cả cơ thể đung đưa buộc Khương Nguyên phải dùng tay giữ lại để cô không bị ngã, bên tai Khương Nguyên lên tiếng.

"Phu nhân, nếu không chịu được nữa thì dừng lại, đừng cố gắng quá sức sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe rất nhiều!"

"Có dừng được sao?"

Lưu Triều Hân nhìn sang chàng phục vụ, cậu ta cầm ly rượu lên rồi đưa đến trước mặt ba người còn lại rồi lên tiếng.



"Chỉ cần một trong ba người có thể uống cạn ly rượu này thì cô ấy sẽ thua và cô ấy có thể dừng thử thách tại đây!"

Khương Nguyên nghe vậy thì tay nhanh chóng cầm lấy ly rượu mà uống cạn.

"Được rồi, mau đi pha cho phu nhân tôi một ly nước giải rượu đi!"

Tay lật ly thủy tinh xuống để cậu ta xem rõ đã không còn giọt rượu nào còn trên ly. Khuôn mặt vẫn không thay đổi mà lên tiếng ra lệnh cho phục vụ.

Một lúc sau thì thử thách cũng được tiếp tục tiến hành trong sự chứng kiến của Lưu Triều Hân, vì cô đã bị loại nên chỉ còn ba người là còn trụ lại nồi.

Nhưng thời gian và số lượng uống càng lúc nào nhiều thì Hà Uy cũng bắt đầu thấy không ổn, mặc dù chưa đến lượt nhưng đôi mắt cô ả đã mở chẳng lên. Khi vừa định gục xuống bàn nghỉ ngơi chờ đến lượt thì từ phía sau.

Một chàng trai ăn mặc lịch lãm cần theo một ly rượu vang đi đến bên cạnh Hà Uy rồi lên tiếng ngỏ lời với cô ả.

"Tôi có thể mời em một ly không? Đang làm thử thách nên tôi phải tìm người cùng hợp tác mới có thể hoàn thành được!"

Hà Uy nghe thì cố mở mắt nhìn, tưởng chừng cô sẽ chẳng thể mở nổi mắt nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người này cơn say rượu đã hoàn toàn biến mất. Một cái giật mình của cô ả khiến Đắc Vũ thấy hoài nghi, tay đỡ vai Hà Uy mà nhìn chàng trai kia.

"Ô! Thì ra là em sao? Lâu rồi chúng ta không gặp nhau!"

"Lục Tiêu Hoài.. sao anh lại xuất hiện ở đây?"

Lục Tiêu Hoài cái tên nghe rất quen với Đắc Vũ, nhìn vẻ sợ hãi của cô ả càng khiến cậu thấy kỳ lạ nhưng không vội xen vào mà chỉ im lặng xem xét tình hình.

"Lẩn trước anh có báo với em rồi mà? Em cũng đừng bất ngờ nhiều quá, nào em mau giúp anh hoàn thành thử thách đi!"

"Em.. xin lỗi nhưng em không uống nổi nữa, anh tìm cô gái khác giúp nhé?"

Hà Uy dè chừng lên tiếng nhưng lời vừa thốt ra sắc mặt của Lục Tiêu Hoài đã dần thay đổi, nụ cười trên môi cũng thu lại mà càng tiến gần lại cô ả hơn.

"Tôi không muốn phải thua trong cuộc cá cược này đâu, em nên ngoan ngoãn giúp tôi đi!"

Nghe được lời đe dọa từ đối phương cô ả không khỏi lo lắng vì Lục Tiêu Hoài trước đó cũng được xem là cơn ác mộng của cô ả. Một người như gã lần này lại gặp lại thì chẳng khác nào cô ả tự đưa mình vào chỗ chết cơ chứ.

Đắc Vũ nhìn thấy tình hình có vẻ đã đi quá mức, cậu liền nhanh chóng lên tiếng.

"Xin lỗi cậu nhưng cô ấy không muốn xin đừng ép buộc, chõ này còn nhiều người nên mời cậu tìm người khác!"



"Cậu là ai mà xen vào chuyện này? Tôi và em ấy đã quen nhau từ trước thì giúp đỡ nhau cũng không chết người được!"

"Đúng thật là không chết người nhưng cô ấy không muốn chính là không muốn. Tôi không muốn lần nữa lặp lại lời nói của mình đâu!"

Đắc Vũ đanh thép đáp lại Lục Tiêu Hoài mà không hề sợ hãi, khuôn mặt vẫn mang một sắc thái không thay đổi khiến Hà Uy khá ngạc nhiên. Không ngờ thường ngày hai người chửi nhau, trêu ghẹo nhau như chó với mèo vậy mà lần này cậu lại đứng ra giúp đỡ cho cô ả.

Lục Tiêu Hoài đương nhiên không chịu thua, gã chính là muốn cô uống cạn ly rượu này, ánh mắt như viên đạn lửa nhìn Hà Uy khiến cô ả nổi hết da gà lên, bàn tay run rẩy đưa lên cầm lấy ly rượu từ tay Lục Tiêu Hoài.

"Thôi được rồi, dù sao cũng chỉ là một ly rượu thôi, tôi sẽ uống!"

Nhìn ly rượu trên tay, cô ả nuốt một ngụm nước bọt rồi liền uống cạn trong sự chứng kiến của Lục Tiêu Hoài và Đắc Vũ, một người đắc ý vì thành quả của mình còn một người thì chỉ im lặng, bàn tay trắng giữ vai cô ả cũng buông xuống đút vào trong túi.

"Như vậy không phải tốt hơn sao? Cảm ơn cưng nhiều nhé!"

Nói rồi, Lục Tiêu Hoài khoái chí về chỗ ngồi của mình để lại Hà Uy vẫn còn chưa thể hoàn hồn. Lưu Triều Hân nhìn mà không khỏi lo lắng, nhìn sắc mặt đã tái xanh của cô ả, cô lên tiếng hỏi han.

"Cô không sao chứ? Người lúc nãy là ai, sao lại ép buộc cô làm điều này?"

Nghe cô hỏi, Hà Uy cố nặn ra một nụ cười gượng gạo lên tiếng.

"Em không sao, người đó là bạn cũ của em nên em mới giúp tôi ạ, em không sao đâu!"

"Có thật không?"

"Em nói thật mà.. nhưng chỉ là, em muốn về nhà. Em về trước có được không phu nhân?"

Hà Uy khẽ lên tiếng hỏi, ánh mắt cũng chẳng dám nhìn Đắc Vũ nữa vì biết cậu đã cố gắng giúp đỡ cô ả nhưng cô ả vẫn làm theo lời Lục Tiêu Hoài nói, chắc hằn trong lòng cậu giờ đang rất tức giận.

"Cũng được, cô muốn về thực để Đắc Vũ đưa cô về nhé? Nếu không khỏe thì ngày mai cô không cần phải đến nhà hàng đâu, việc đó tôi sẽ nói lại với ông chủ sau!"

"Em cảm ơn phu nhân nhưng em nghĩ em tự về được ạ, em về căn hộ của em!"

"Cứ để Đắc Vũ đưa cô về, say sỉn như vậy còn định lái xe thì nguy hiểm lắm. Cô nên nghe tôi thì hơn!"

Hết cách Hà Uy chỉ còn có thể đồng ý với lời nói của cô, ánh mắt lén liếc nhìn Đắc Vũ nhưng cậu chỉ đi một mạch ra phía cổng chứ không đỡ cô ả đi càng không thèm nhìn cô ả lấy một cái.

"Khương Nguyên, chúng ta cũng nên về thôi!"

Lưu Triều Hân lên tiếng rồi đứng dậy, cô bước ngang qua bàn của Lục Tiêu Hoài, ánh mắt đã nhìn thấy mà suy nghĩ đã nhớ lại khuôn mặt này.